Chương 155: Họa Quốc Khuynh Thành.
Có đồng cảm giác với Bạch Tử Phàm.
Chính là Ngu Yên Vũ, nàng ngó nhìn xung quanh một vòng, nhưng mà xung quanh nơi đây lại không có một ai.
Nàng lấy làm kỳ lạ cùng hoảng hốt:
"Ở trong này còn có người, lấy tu vi của ta khi vào đây, vậy mà lại không cảm nhận ra được hắn ta ?
"Chẳng lẽ...tu vi của hắn ta còn cao hơn cả ta ?"
Tuy trong lòng đan xen xuất hiện hiện nhiều nỗi kinh nghi bất định quấy nhiễu.
Nhưng hiện giờ, Ngu Yên Vũ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tiếp tục quan sát, lắng nghe.
Nàng không thể nào mở miệng ra để chất vấn được.
Bởi một khi nàng mở miệng, nàng sẽ không thể nào kiềm chế nổi cơn dục hỏa mãnh liệt, đang cuồn cuộn tuôn chảy trong khắp cơ thể của nàng.
Bên kia.
Bạch Tử Phàm cũng tương tự như vậy, hắn ngó trước ngó sau, lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng miệng hắn nhất quyết không mở ra để đáp lại lời vừa rồi.
Bởi một khi đáp lời, hắn sẽ chắc chắn không thể nào kiềm chế lại cơn dục hỏa của mình nữa, mà sẽ chính thức hóa thân thành cầm thú đánh mất đi lý trí.
Vậy là sau không lâu sau khi giọng nói đầy bí ẩn trong bóng đêm phát ra, không gian xung quanh đã rơi vào khoảng lặng yên tĩnh.
Nhận thấy không gian vẫn tiếp tục yên tĩnh, đôi nam nữ vẫn chưa có động tĩnh gì, giọng nói bí ẩn đó tiếp tục vang lên.
Đây là một giọng nói mang đầy ma lực cám dỗ người khác, không phân rõ được hắn ta là nam hay nữ.
Nhưng chắc chắn rằng, hắn ta chính là người đã sắp xếp ra những sự kiện trong tòa mê cung này.
"Hắc..hắc.."
"Các ngươi xem, các ngươi hãy cảm thử cảm nhận, sự huyền diệu về Âm Dương Đại Đạo qua lời nói của ta đi."
"Hãy thử cảm nhận xem, tư vị của nó mới là tuyệt vời làm sao ?"
"Chậc....chậc...."
"Đã rất lâu rồi, không biết bao nhiêu kỷ nguyên trôi qua, ta mới được chứng kiến cái cảnh tượng hoan ái, nguyên thủy hạnh phúc nhất của nam nữ này."
"Thật không ngờ đã lâu như vậy rồi, vậy mà bây giờ khi chứng kiến, ta vẫn là phấn khích tới lạ thường."
"Mà lại các người, hai ngươi một âm một dương kết hợp với nhau, thật quá hoàn mỹ đi mà."
"Chậc....chậc...."
Khi hắn dứt lời, đợi một lúc sau, không gian vẫn tĩnh lặng như thường, đôi nam nữ vẫn chưa có chuyển biến gì, vậy là hắn chuyển chủ đề sang người nữ nhân.
"Tiểu nha đầu, ta biết cơn dục hỏa trong cơ thể ngươi ngày càng mãnh liệt."
"Ngươi có thể trụ được lâu như vậy, từ trước tới nay sợ rằng chưa có ai, điều này ta cũng rất nể phục ngươi."
"Thế nhưng ngươi cũng biết, lấy tình trạng của người hiện giờ, chính bản thân ngươi cũng không có cách nào kiếm chế được cơn dục hỏa ấy."
"Chỉ là ngươi đang cố gắng cố kéo dài thêm thời gian mà thôi."
"Nhưng ngươi có biết ?"
"Nếu là trụ càng lâu, càng ngoan cố, tới lúc phát tác sẽ càng mãnh liệt không ?"
"Hắc....hắc..."
Nói xong Ngu Yên Vũ, hắn ta lại chuyển sang Bạch Tử Phàm nói:
"Tiểu tử ngươi cũng khá lắm, tiểu nha đầu kia có tu vi thâm hậu, mà để tu tới mức ấy, tâm cảnh phải kiên định không phải là hạng thông thường thì không nói đến."
"Ấy vậy mà ngươi chỉ có một thân tu vi phế phẩm, lại có thể chịu được lâu như vậy !!"
"Chẳng lẽ thời đại thay đổi rồi ? Kỷ nguyên này thay đổi rồi ?"
"Những người trẻ tuổi đều xuất sắc như vậy sao ?"
Nói tới đây, hắn dừng lại thở dài một hơi, rồi nói tiếp:
"Ay a, Thật sự là hoài niệm kỷ nguyên của ta a, toàn là phế vật nghịch tập, ai ai cũng thích trang bức...."
Đang tự mình thao thao bất tuyệt như vậy, bỗng nhiên hắn dừng lại, như nhớ tới điều gì.
Hắn bật thốt lên nói:
"À ta nhớ ra rồi, ngươi chưa thấy qua dung mạo của tiểu nha đầu kia, nên ngươi nghĩ nàng ta rất xấu phải không ?"
"Vậy để ta giúp ngươi chiêm ngưỡng dung mạo của nàng ta, để xem ngươi còn nhịn nổi hay không."
Khi hắn vừa dứt lời, cũng là lúc có một cơn cuồng phong bay qua hất tung chiếc khăn lụa che đậy đi dung nhan của Ngu Yên Vũ.
Một dung nhan mà Bạch Tử Phàm đã tò mò, muốn chiêm ngưỡng từ rất lâu rồi.
Theo cơn cuồng phong thổi bay chiếc khăn lụa che đậy dung nhan của Ngu Yên Vũ.
Bạch Tử Phàm trông qua chỉ thấy, trái tim của mình bỗng dưng ngừng đập đi trong tích tắc, miệng hé lớn, mắt ngơ ngác.
Hắn không thể tin nổi, trên đời này lại có thể tồn tại một tuyệt thế dung nhan như vậy.
Vẻ đẹp ấy của nàng, khiến cho một người có tâm trí kiên định như hắn, cũng phải cảm thấy mơ hồ, không chân thật.
Nàng môi như yên chi, mi mục như họa, mặt phượng mày ngài.
Những đường nét vẽ trên khuôn mặt của nàng, đều có tỉ lệ vàng giống như là dáng người tuyệt hảo của nàng vậy.
Hơn nữa lúc này, do tác dụng của dục hỏa trong cơ khiến đôi phương nhãn của nàng nổi lên những giọt nước mang vẻ xuân tình phôi phai.
Hai bên má nổi lên những rặng mây đỏ xinh xinh, vẻ mị hoặc kinh tâm động phách như ẩn như hiện.
Với vẻ mị hoặc cùng dung nhan tuyệt thế này của nàng, sợ rằng dù là chính nhân quân tử hay là cao tăng đắc đạo.
Khi đứng trước nàng, cũng khó thể giữ được lòng mình !!
Trong lòng Bạch Tử Phàm bỗng cảm thấy.
Lấy từ ngữ chỉ sắc đẹp Khuynh Quốc Khuynh Thành để ví với sắc đẹp của Ngu Yên Vũ, tựa hồ cũng mới chỉ là khiên cưỡng.
Nếu là những thanh niên ở thế giới hiện đại của hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.
Bạch Tử Phàm sợ rằng bọn họ sẽ trực tiếp chảy nước miếng.
Ở trong cung điện, Tiểu Trà Trà cũng ngơ ngác, thất thần trước vẻ đẹp của Ngu Yên Vũ giống như Chủ nhân của mình.
Tiểu Trà Trà thật không ngờ Ngu Yên Vũ lại có mỹ mạo vô song, có một không hai tới vậy.
Dù là tự tin như Tiểu Trà Trà, lúc này đây, khi đứng trước sắc đẹp của Ngu Yên Vũ, nàng cũng phải tư tị đôi phần.
Bạch Tử Phàm cảm giác được, thân thể của hắn đã không nghe hắn sai khiến, nó đang tự động từng bước, bò tới gần thân thể của Ngu Yên Vũ.
Bạch Tử Phàm lập tức cắn đôi môi của mình đến chảy máu, để tỉnh táo lại.
Hắn bám chặt lấy một tảng đá để tránh cơ thể của mình lại không nghe lời, thoát ly lý trí của hắn.
Hắn cố gắng kiên trì, được phút nào hay phút đó.
Trong cuộc chơi về xác thịt này, nhất định, hắn không thể là người chủ động được.
......
Về phía Ngu Yên Vũ.
Chiếc khăn lụa che mặt quen thuộc của nàng đã bay đi, tốc độ quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng.
Hai đầu mi mục nhíu lại, đôi tay tuyệt khắc của nàng nằm chặt vào nhau.
Chặt đến nỗi, đã khiến lòng bàn tay của nàng, từng dòng máu tươi đang tuôn chảy.
Cơn dục hỏa trong cơ thể nàng, càng lúc càng mãnh liệt và sắp tới mức không thể khống chế.
Ở bên kia, cái hỏa nhiệt quanh cơ thể của Bạch Tử Phàm phát ra chính là sức hấp dẫn khôn cùng đối với nàng.
Nó đã vượt qua tất cả sự hấp dẫn về khát vọng nắm giữ quyền lực, về khát vọng gia tăng tu vi của nàng.
Nó như là một dòng ma lực, không ngừng xui khiến nàng, phải chạy tới ôm lấy Bạch Tử Phàm, cường bạo hắn, để mong hắn có thể sưởi ấm giúp nàng.
Lại cảm nhận được động tác của Bạch Tử Phàm, cùng ánh mắt lóe lên những tia dục vọng điên cuồng khi trông thấy dung nhan của mình.
Công thêm việc thân thể nàng của hiện giờ, đã sắp tới lúc đánh mất lý trí, sa chân vào cơn dục vọng điên cuồng.
Ngu Yên Vũ lập tức rút ra một thanh dao găm đẹp đẽ trong người, trực tiếp đâm vào bắp đùi của mình, rạch ra những đường máu tươi để giúp bản thân tỉnh táo lại.
Sau đó, ánh mắt của nàng mang theo một tia sát ý nhìn về phía Bạch Tử Phàm.
(Còn tiếp)
P/s: Không hiểu sao khoảng thời gian này, tại hạ hay mắc bệnh lười :D