Chương 19
Chống lại gia đình, cũng chống lại chính mình.
Nhưng có một ngày, có người nói cho cô rằng, cô vốn dĩ không cần phải trải nghiệm những chuyện này.
Cô vốn dĩ có thể sống một đời rực rỡ.
Ting!
Cửa thang máy mở ra.
Giang Nặc Nặc muốn chạy trốn, Giang Lê Thanh không cho cô ta cơ hội, dùng sức nắm lấy cổ tay mềm mại kia.
Thiếu nữ lớn lên trong vàng son, ngay cả cánh tay cũng non mềm thơm ngát.
“Giang Nặc Nặc, mày biết bánh bao thiu có vị thế nào không? Mày biết giữa mùa đông khắc nghiệt, dùng tay giặt quần áo của bốn người là như thế nào không? Mày có biết một người, mạng sống chỉ đáng giá 10 vạn là như thế nào không?”
[Thiết lập nhân vật sụp đổ 10%! Mong kí chủ duy trì thiết lập nhân vật!]
Giang Lê Thanh làm như không thấy cảnh báo, cô nở nụ cười dữ tợn.
Cuối cùng, Giang Nặc Nặc sợ hãi, cố gắng kéo đứt chiếc vòng tay mà cô ta từng khoe khoang mới có thể thoát ra được.
Giang Nặc Nặc đau đớn, nghẹn ngào ôm lấy cổ tay, cất giọng mắng: “Giang Lê Thanh! Mày điên rồi!”
[Thiết lập nhân vật sụp đổ 15%! Mong kí chủ duy trì thiết lập nhân vật! Cảnh báo! Mong kí chủ duy trì thiết lập nhân vật!]
Tiếng cảnh báo rất chói tai.
Giang Lê Thanh không thèm quan tâm, cô ngắm nghía chiếc vòng tinh xảo trong tay: “Tao đang nói cho mày, từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của tao, hiểu không?”
Ánh mắt cô lộ ra sự tham lam và dã tâm không hề che giấu: “Không ai có thể tranh giành với tao!”
Đương nhiên, Giang Nặc Nặc không hiểu.
Giờ phút này, sự hài hòa ngoài mặt của hai người đã bị xé rách.
Giang Nặc Nặc nhìn chằm chằm Giang Lê Thanh, sau đó gằn giọng nói ra hai chữ: “Đồ điên!”
Mắng xong, cô ta cũng không dám ở lại, chạy trốn như một làn khói.
Đồng thời, tiếng cảnh báo cũng im bặt.
Hệ thống sợ hãi: [Kí chủ, cô có biết cô vừa bị anh trai cô nhìn thấy không? Nếu cô lại làm ra hành động gì khác thường, hai chúng ta sẽ ch.ết chắc!]
Ở một mình thì không sao.
Dù sao, chỉ cần đóng cửa lại sẽ không ai nhìn thấy, cô có nổi điên cỡ nào thì hệ thống cũng không can thiệp.
Nhưng một khi liên lụy tới nhân vật trong nhiệm vụ chính, ý nghĩa sẽ khác hoàn toàn.
Có trời mới biết, vừa nãy nó gấp đến độ đầu sắp bốc khói.
Giang Lê Thanh cụp mắt, mệt mỏi nói: “Có tiền đồ tí đi.”
Châm chọc hệ thống một câu, Giang Lê Thanh bước ra khỏi thang máy, quả nhiên bắt gặp Giang Ngạn Thanh đứng ngoài cửa.
Thiếu niên làm như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cúi đầu trêu đùa con heo đang chạy vòng vòng dưới chân mình, mũi heo cọ vào ống quần màu xám của anh ta.
Bộ đồ màu xám này nhìn hơi quen mắt.
Cô cúi đầu, thấy trên người mình cũng mặc một bộ âu phục màu xám, cô khẽ nhíu mày lại, cảm thấy không thoải mái lắm, trực tiếp cởi áo khoác ra.
Giang Lê Thanh nhẹ nhàng dùng mũi chân đạp vào mông con heo, Giang Ngạn Thanh cũng theo đó mà ngẩng đầu lên.
“Lén lén lút lút đứng ở đây làm gì?”
Giang Ngạn Thanh đứng dậy: “Con heo này ị đầy phòng anh rồi.”
Ồ.
Không nói thì cô cũng quên mất cô còn nuôi một con heo.
Giang Lê Thanh mở cửa vào phòng.
Người ta thường nói heo rất thông minh, từ lúc Giang Lê Thanh xuất hiện nó đã lập tức nhận ra cô, lắc lư cái mông chạy vội đến, kêu ụt à ụt ịt lấy lòng cô.
Giang Ngạn Thanh do dự trước cửa mấy giây, sau đó vẫn bước vào.
Giang Ngạn Thanh bình tĩnh đánh giá gian phòng của cô.
Từ khi Giang Lê Thanh bước vào nhà này, hình như đây là lần đầu tiên anh ta đến phòng cô.
Phòng ngủ này vốn là kho chứa đồ.
Không giống như phòng của bọn họ, giống như một căn hộ thu nhỏ vậy, bên trong có cả phòng vệ sinh, bên ngoài còn có phòng tiếp khách.
Lúc trước, cha Giang nói sẽ sửa một căn phòng ở lầu 3 làm phòng cho Giang Lê Thanh, nhưng luôn luôn trì hoãn, cô cũng không nhắc tới, cứ lặng lẽ sống ở đây.
Ánh sáng không tốt, diện tích phòng cũng nhỏ.
Gần cửa sổ có một giường nhỏ một mét rưỡi, bên cạnh là cái bàn.
Cô không thích học tập nên bên trên cũng chỉ lèo tèo vài quyển sách.
Những lời Giang Lê Thanh nói lúc nãy cứ quanh quẩn bên tai anh ta.
Ánh mắt Giang Ngạn Thanh hơi sáng lên, sau đó nhìn về phía Giang Lê Thanh.
Cô ngồi trên mặt đất, tùy tiện chơi đùa với con heo kia, đúng lúc ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, rơi trên người cô, một nửa trong sáng, một nửa trong tối.
Giống như thể… cô vĩnh viễn cũng không bước ra ánh sáng…
Yết hầu Giang Ngạn Thanh lên xuống liên tục.
Không chờ anh ta mở miệng, Giang Lê Thanh ngẩng đầu lên: “Những tài liệu học tập từ lớp 10 đến lớp 11 có dùng nữa không? Không dùng thì cho tôi đi.”
Giang Ngạn Thanh sửng sốt, dường như không tin nổi vào tai mình, gương mặt luôn luôn lạnh lùng của anh ta bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Em… định đi học à?”
Giang Lê Thanh gật đầu: “Ừm.”
“...” Giang Ngạn Thanh im lặng mấy giây: “Anh có thể bổ túc chương trình học cho em.”
Giang Lê Thanh nghe vậy thì ngước lên, đánh giá anh ta một lượt: “Được.”
Cô thoải mái đồng ý như vậy khiến cho Giang Ngạn Thanh cảm thấy không được tự nhiên.
Ai ngờ, anh ta lại nghe thấy Giang Lê Thanh nói tiếp: “Có điều, thời gian của tôi rất quý giá, nếu muốn giúp tôi học bổ túc thì phải cho tôi tiền.”
Giang Lê Thanh giơ tay lên: “Một giờ năm ngàn.”
Giang Ngạn Thanh: “...”
Thật là…
Thế giới này điên rồi!
Cuối cùng, Giang Ngạn Thanh vẫn lựa chọn phương án dạy bổ túc cho cô.
Giang Lê Thanh đưa con heo về vườn hoa sau nhà.
Sau khi tắm rửa, cô quấn tóc lên, chăm chú đọc sách.
Không thể không nói, anh trai hờ này của cô đúng là thông minh.
Chữ thì đẹp, logic làm bài còn rõ ràng như thế.
Vậy mới thấy, thân làm em gái song sinh như Giang Lê Thanh, tuyệt đối không thể là kẻ ngu ngốc được!
Giang Lê Thanh chăm chú học một lúc, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Cô đã về nhà họ Giang lâu như vậy, quan hệ giữa cô và người trong nhà đều rất bình thường, bao gồm cả Giang Ngạn Thanh.
Chẳng hiểu sao từ sau khi cô thức tỉnh, anh ta tự nhiên ân cần với cô đến vậy…
Bị cốt truyện ảnh hưởng sao?
Hợp lý!
Giang Lê Thanh không nghĩ lung tung nữa, cô cúi đầu tiếp tục ôn bài.