Chương 41
Giang Lê Thanh mỉm cười, mặt Cố Tây thì lại tái mét.
“Cố thiếu gia, nếu anh muốn lùi bước, tôi cũng không…”
“Đến đi!”
Cố Tây cũng là cọng rơm cứng, không đợi Giang Lê Thanh nói hết đã đứng dậy.
Cô thầm cười lạnh, không khách sáo nữa, dựa theo phương pháp cũ, tát mạnh vào má trái Cố Tây.
Bốp!
Cái tát vang dội.
Chỉ nghe tiếng thôi cũng đã thấy đau rồi.
Giang Lê Thanh hỏi: “Còn chơi nữa không?”
Gò má Cố Tây đỏ bừng, anh ta không cam lòng, cắn răng nói: “Tiếp tục đi.”
Cố Tây nổi điên, anh ta sẽ không chịu nhận thua!
Vòng thứ ba bắt đầu, tên xăm hình và bạn gái anh ta rời khỏi, điều này càng có lợi cho Giang Lê Thanh.
Số người giảm bớt, độ khó cũng giảm bớt, khả năng thắng của cô sẽ tăng cao, khả năng thua của Cố Tây cũng cao không kém.
Quả nhiên, đến cuối cùng, Cố Tây vẫn là kẻ xui xẻo.
Nhìn lá Joker trên tay, Cố Tây đã không cười nổi nữa.
Giang Lê Thanh vẫn rất hào phóng: “Cố thiếu gia, tôi thấy hay là…”
“Đến đi!”
Cố Tây rất cứng đầu, đứng về vị trí ban đầu.
Giang Lê Thanh khẽ cười: “Đáng tiếc, kẻ nghèo hèn như tôi còn đang muốn nếm thử rượu đắt tiền của mấy người đây này.”
Lời này nhằm vào ai thì mọi người đều hiểu!
Gân xanh trên thái dương Hoắc Bạch nổi lên, anh ta vô cùng khó chịu.
Lúc này, mặt Cố Tây đã sưng như đầu heo.
Giang Lê Thanh không hề thương hoa tiếc ngọc, cho dù tay cô cũng đau rát, nhưng cô vẫn dựa theo kỹ thuật ban đầu, tát vào mặt anh ta.
Bốp!
Tiếng tát thứ ba vang lên, tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn nữa.
Ba cái tát, cái sau còn giòn hơn cái trước.
Vương Cường Cường lộ vẻ khó sử, kéo Cố Tây lại: “Cố Tây, tao nghĩ thế là đủ rồi…”
“Mày đừng chơi nữa.” Cố Tây bỏ qua Vương Cường Cường, nhìn chằm chằm vào Giang Lê Thanh: “Vòng này chỉ có hai chúng ta chơi thôi!”
Giang Lê Thanh hờ hững: “Được!”
Hai người rất tốt, tỉ lệ thắng càng lớn hơn.
Chơi đến bước này, Giang Lê Thanh càng không thể thua.
Cho dù lá bài không giống như những đời trước, nhưng Cố Tây bị tát ba cái, tâm tính đã sớm sụp đổ rồi, chú ý quan sát một chút thì sẽ biết con nào là Joker.
Không có gì bất ngờ, Cố Tây thua thảm.
Mười ngón tay Giang Lê Thanh đan vào nhau, vẻ mặt hiền hòa: “Cố thiếu gia còn muốn có chơi có chịu nữa không?”
Bây giờ, tất cả mọi người đều nhìn ra Giang Lê Thanh cố ý nhằm vào Cố Tây, biểu cảm trên mặt bọn họ rất khó coi, có người xì xào bàn tán, cũng có người dùng ánh mắt oán hận nhìn Giang Lê Thanh, nhưng với Cố Tây, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại.
Đến giờ phút này, Cố Tây đành phải đâm lao theo lao.
Giang Lê Thanh giơ tay lên, định tát lần nữa, bỗng có một bàn tay lớn túm chặt lấy cổ tay cô, cưỡng ép cô ngừng lại: “Giang Lê Thanh, đủ rồi.”
Là Hoắc Bạch.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Giang Lê Thanh lóe lên, nhanh chóng xoay người, dùng tay trái để tát.
Bốp!
Lần này, cả phòng đều im lặng.
Im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lực của tay trái yếu hơn tay phải, cảm giác đau đớn cũng giảm, nhưng tính sỉ nhục lại tăng mạnh.
Giang Lê Thanh vô cùng hài lòng.
Cái tát này rất có tính sỉ nhục, từ nhỏ đến lớn, cho dù là Hoắc Nghiên khiến anh ta sợ hãi nhất cũng chưa từng trực tiếp đánh mặt anh ta, chưa kể còn đánh trước mặt nhiều người như vậy!
Sau khi kinh ngạc, anh ta bắt đầu tức giận.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dần trở nên dữ tợn.
Hoắc Bạch bóp cổ Giang Lê Thanh, giọng điệu lạnh lùng: “Ông đây gi/ết ch.ết cô!”
Sự việc không nằm trong tầm kiểm soát, không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Mặc dù bị người khác bóp cổ, nhưng Giang Lê Thanh không hề bối rối, trái lại, còn bình tĩnh nhếch môi với Hoắc Bạch.
Đột nhiên, ánh đèn trong phòng tắt ngúm, cả phòng VIP chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Giang Lê Thanh nhớ màn mất điện này là do đám bạn thân của Cố Tây sắp xếp từ trước, mục đích là thắp nến bánh sinh nhật, chuẩn bị cho Cố Tây niềm vui bất ngờ.
Mất điện kéo dài gần 10 phút.
Lợi dụng sơ hở này, Giang Lê Thanh cũng bị người khác đẩy vào bể bơi, lặn ngụp suốt ba phút.
Có rất nhiều người xuyên qua không biết bơi, tiếng nhạc to lón đã bao phủ tiếng hét của bọn họ, khi mọi người vui vẻ hát chúc mừng sinh nhật, không ai để ý tới cô đã chìm sâu vào trong nước.
“Hệ thống.” Giang Lê Thanh nói: “Tao nhớ là mày từng nói, chỉ cần không ai nhìn thấy thì thiết lập nhân vật của tao sẽ không sụp đổ đúng không?”
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Còi báo động của nó rung lên: [Kí chủ định làm gì thế? Cô đừng làm loạn nữa!]
“Hừ!” Giang Lê Thanh khẽ cười: “Mở mắt xuyên thấu ra đi.”
Mắt xuyên thấu mở ra.