Chương 50
“Sắp bắt đầu rồi.”
Nương theo ánh đèn, tất cả sự chú ý đều tập trung vào người MC đứng trước đài cao, sau đó đèn chiếu chuyển dần lên đài.
Trên người mỗi nhân viên đều có dãy số và bảng giá của vật đấu giá lần này, có những người không thể đi vào hiện trường cũng có thể đấu giá thông qua livestream.
Giang Lê Thanh nhìn một vòng, giá khởi đầu có cao có thấp, nhưng giá thấp nhất cũng khiến cô hoa cả mắt.
Trời ạ!
Cô muốn liều mạng với mấy người có tiền này!
Lúc này, ở trong phòng VIP.
Màn hình lớn màu đen chiếu tình huống đấu giá bên dưới, thỉnh thoảng ống kính sẽ chiếu qua khán giả dưới đài.
Phòng lớn như vậy chỉ có bốn người.
Ngoài Hoắc Nghiên và Dư Thanh hộ tống anh đến đây, người ngồi đối diện anh là Tề Chiêu và vợ hơn anh ta 5 tuổi, Tần Lan Nhược.
Bạn thân của Hoắc Nghiên không nhiều, Tề Chiêu miễn cưỡng được tính là một người.
“Cây quạt mà em coi trọng sẽ ra lúc cuối giờ, cứ nhìn mấy món đầu xem có thích gì không?”
Tề Chiêu cầm danh sách đồ từ thiện lên, nhẹ giọng bảo vợ mình chọn lựa.
Tần Lan Nhược đang buồn bực vì có thai, gương mặt thanh tú nhưng thái độ lại không ấm áp lắm: “Nhìn anh đã thấy phiền rồi, cút xa một chút, đừng nói chuyện với em.”
Tề Chiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm Hoắc Nghiên: “A Nghiên, cậu cũng vất vả đi cùng tôi tới đây rồi, cậu xem có thích gì không, tôi tặng cậu.”
Hoắc Nghiên bận rộn nhiều việc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, anh còn trả lời ngắn gọn hơn cả Tần Lan Nhược: “Biến!”
Chỉ duy nhất một chữ!
Tề Chiêu: “...”
Lúc này, người mẫu đưa vòng ngọc phù dung lên sàn.
Thông tin ghi là đồ cổ trăm năm, màu sắc đặc biệt, chất ngọc tinh khiết, giá khởi điểm 50 vạn, lúc này, không ít người đã giơ bảng lên.
“Chị, vòng này không tệ, em mua tặng chị nhé.”
Tề Chiêu nhân cơ hội này lấy lòng vợ, kết quả bảng còn chưa giơ lên, Hoắc Nghiên đã dừng mắt tại màn hình.
Từ trước đến giờ, ánh mắt anh rất tốt, trong một giây vừa lướt qua, anh đã phát hiện Giang Lê Thanh ở trên màn hình.
Nhìn có vẻ như là đi cùng người lớn tới, mặc dù tư thế ngồi rất lịch sự, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy cô không được tự nhiên.
Ánh mắt anh ta xẹt qua ý cười, nhấn mở màn hình, thấy bị trả lại 5 vạn.
[Quà thì tôi nhận, tấm lòng của anh thì cầm về đi.]
Có lẽ là cô chê ít tiền.
5 vạn đồng.
Để làm quà gặp mặt thì hình như đúng là hơi keo kiệt.
Anh ta lại nhìn chằm chằm vòng tay trên sàn.
Hoắc Nghiên chưa từng nghiên cứu đồ cổ và đồ trang sức, nhưng thứ này trông khá đẹp mắt, đến người hay bắt bẻ như Tần Lan Nhược cũng phải liếc mấy lần, có lẽ là mang đi tặng được.
“Dư Thanh, giơ bảng.”
Dư Thanh sửng sốt: “Anh muốn mua ạ?”
Không chỉ Dư Thanh, Tề Chiêu đang nịnh vợ và Tần Lan Nhược lạnh nhạt cũng nhìn Hoắc Nghiên.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của bạn thân, Hoắc Nghiên cũng không giải thích nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Dư Thanh viết số lên bảng điện tử, số liệu nhảy liên tục, mãi chưa kết thúc.
Hoắc Nghiên chính là một người không kiên nhẫn, anh trực tiếp đoạt lấy bảng, ghi thêm một số không vào cuối.
500 vạn.
Sau đó ném trả lại, tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu.
Tuy vòng tay này rất có giá trị trang trí, nhưng cũng không đáng giá tiền này, càng không nói phía sau còn nhiều hàng tốt, giá cao vừa ra, người khác đều tiếc nuối rời khỏi cuộc tranh đấu này.
Một lát sau, nhân viên lập tức tới đây xác nhận thông tin đơn hàng.
Hoắc Nghiên điền thông tin xong, trực tiếp nói: “Bảo bọn họ gói đồ thật kỹ, đưa cho khách quý ngồi ghế 7 hàng đầu.
Ghế 7 hàng đầu?
Dư Thanh hơi liếc vào camera, chẳng phải là nữ sinh ngày đó anh ta đưa về sao?
Xong rồi!
Hình như sếp anh ta đã trở thành chủ tịch bá đạo, muốn chơi chiêu đập tiền để lấy lòng nữ sinh mất rồi!
Dư Thanh ngập ngừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí: “Sếp, tôi nghĩ như vậy không ổn đâu.”
Hoắc Nghiên: “?”
Dư Thanh thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Người ta vẫn còn là học sinh, anh lại là một người trưởng thành, nên chú ý khoảng cách…”
Mặt Dư Thanh đỏ lên, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lòng anh ta vẫn đứng về phía đạo đức: “Cho nên, anh làm như vậy là không ổn.”
“...” Hoắc Nghiên im lặng mấy giây, lườm anh ta một cái: “Thần kinh.”
Để tránh cấp dưới hiểu lầm, cũng ngại Tề Chiêu ra ngoài nói lung tung, Hoắc Nghiên chỉ có thể giải thích một câu: “Đó là con gái nhà hàng xóm, coi như con cháu thôi.”
Dư Thanh: “...”
Ồ.
Vậy thì không sao.
Dọa ch.ết anh ta rồi, cứ tưởng sếp định trâu già gặm cỏ non.
***
Giang Lê Thanh hoàn toàn không biết việc xảy ra ở trên tầng, cô vẫn đang cảm thán màn đấu giá vừa rồi.
Cô đi chợ mua đồ ăn còn phải mặc cả lên xuống, kết quả là đám người có tiền này cứ hô giá theo cấp số nhân, 500 vạn nói mua là mua…
Đúng là kẻ ngốc lắm tiền!
Quả nhiên tiền sẽ khiến con người ta trở nên ngu đần!
Cô đang oán thầm, bỗng thấy một nhân viên mặc áo đuôi tôm cầm gói hàng đã được đóng túi cẩn thận đi đến, khẽ nói với cô: “Đây là Hoắc tiên sinh ở phòng VIP số 6 tặng cô, mong cô nhận lấy.”