Chương 56: Nửa đêm trộm heo
Giang Lê Thanh quyết định nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó chạy về nhà.
Thấy vẻ mặt vội vàng của cô, Phương Viên hơi sửng sốt: “Giang Lê Thanh, hôm nay cậu không ở đây à?”
“Ừ, tớ phải về nhà lấy ít đồ.” Giang Lê Thanh xua tay, xách túi chạy đi.
Bồ Giai luôn hóng hớt chuyện phía bên này, sau khi xác nhận Giang Lê Thanh đã đi xa, cô ta mới lên tiếng nhắc nhở Phương Viên: “Tớ nói cho cậu nghe, Giang Lê Thanh này rất mưu mô, các cậu đừng chơi thân với cô ta quá.”
Phương Viên chỉ cười một tiếng: “Tính sau đi, tớ thấy ấn tượng đầu tiên về Giang Lê Thanh rất tốt mà.”
“Lại còn ấn tượng đầu tiên cơ à?” Bồ Giai khinh thường bĩu môi, liếc đống đồ ăn vặt trên bàn của Phương Viên: “Tùy tiện bố thí chút đồ là có thể mua chuộc được các cậu rồi…”
Những lời này khiến Phương Viên và Hà Tiểu Miêu vô cùng khó xử, bỏ đống đồ kia xuống cũng không được, mà không bỏ xuống thì cũng chẳng xong.
***
Để không đánh cỏ động rắn, Giang Lê Thanh lén lút trở về, ngoài camera thu được hình ảnh của cô thì người trong nhà không ai biết cô đã về.
Giang Lê Thanh nằm im trong phòng đợi đến đêm.
Đến khi phòng khách không còn ai, cô mới quấn chăn lên người, lén chạy vào chuồng heo ở vườn sau.
Heo Tiểu Giang đang ngủ say bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bèn lật người dậy, thấy nó định vui vẻ lao tới, Giang Lê Thanh vội vàng vứt một chiếc bánh mì nhỏ qua chỗ nó, heo Tiểu Giang lập tức lắc đuôi đứng dậy ăn bánh mì.
Giang Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô che kín chăn, chui vào trong góc.
Cũng may, chuồng heo này được quét dọn khá sạch sẽ, mặc dù còn chút mùi heo nhưng cũng không dơ bẩn lắm, nếu không đêm nay cô cũng không đợi nổi ở trong này.
Tường của chuồng heo cũng cao, có mái che, trốn bên trong không sợ bị người ta phát hiện.
Heo Tiểu Giang ăn bánh mì xong, lại vui vẻ chạy tới chỗ cô nằm lật bụng lên.
Giang Lê Thanh quấn chặt người trong chăn, bao kín như kén tằm, chỉ thò ra một cánh tay vuốt lông cho nó.
Điện thoại báo chín giờ mười phút.
Kiểu gì cô cũng phải đợi đến 12 giờ đêm.
Toang rồi.
Buổi tối chưa ăn cơm, bây giờ đã bắt đầu đói bụng.
Cô đang nghĩ xem có nên chuồn đi kiếm ít đồ ăn không thì chợt có bóng người lóe lên.
Giang Lê Thanh chắc chắn người tới không phải Hoắc Bạch hay Giang Nặc Nặc, bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, cho dù IQ hai người bọn họ cộng vào cũng chưa đến 80 nhưng sẽ không xuất hiện vào thời điểm này.
“Heo Tiểu Giang, đến đây.”
Giọng nói lạnh lùng.
Quả thực không phải Hoắc Bạch, mà là anh trai trên danh nghĩa của cô.
Giang Lê Thanh không che giấu nữa, cô thò đầu ra khỏi chăn, thấp giọng gọi anh ta: “Giang Ngạn Thanh, nửa đêm anh tới đây làm gì?”
Tiếng nói chợt vang lên khiến Giang Ngạn Thanh giật mình.
Tay anh ta khẽ run, đồ ăn cho heo đổ hơn phân nửa.
Hai người, một người ở trong chuồng heo, một người ở ngoài chuồng heo, tròng mắt nhìn nhau.
Giang Ngạn Thanh mấp máy môi: “Em…”
“Anh đừng quản.” Giang Lê Thanh lười giải thích: “Anh đi phòng bếp lấy ít đồ ăn đến đây, nhớ là đừng để cho ai nhìn thấy.”
Giang Ngạn Thanh: “...”
Thôi bỏ đi.
Anh ta nghĩ tới việc cô bị thần kinh như này cũng không phải một, hai ngày, lập tức bình tĩnh bỏ đồ ăn cho heo xuống, quay về phòng bếp lấy chút đồ ăn.
“Đồ ăn nhanh chó bánh ngọt và bánh quy, ɖú Lưu làm cho em cả một bàn gà xé, em muốn ăn thì anh quay về lấy.”
Giang Lê Thanh lắc đầu: “Lót dạ chút là đủ rồi.”
Vừa nói, cô vừa bóc túi bánh quy, sau đó chui vào trong chăn nhai rộp rộp.
“Em…”
Giang Ngạn Thanh đang định hỏi thêm gì thì Giang Nặc Nặc đột nhiên xuất hiện.
Lúc này, Giang Lê Thanh đang trốn trong góc sợ tới mức đứng tim, cô điên cuồng khoát tay với Giang Ngạn Thanh, sau đó cố gắng cuộn mình lại.
“Anh, anh ở đây làm gì thế?” Nét mặt Giang Nặc Nặc có vẻ khá hồi hộp.
Giang Ngạn Thanh mím môi nín cười, lạnh nhạt nhìn lại: “Cho heo ăn.”
Giang Lê Thanh: “...”
Mặc dù là sự thực, nhưng cô cứ cảm thấy tên Giang Ngạn Thanh này đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!
“Ồ.” Giang Nặc Nặc chớp mắt: “Em nghe thấy tiếng động nên đến xem thử.”
“Vậy thì…” Ánh mắt Giang Nặc Nặc rơi vào chuồng heo: “Anh cho ăn tiếp đi.”
Nói xong, cô ta tiếc nuối đi vào nhà.
Chờ cô ta đi khuất, Giang Ngạn Thanh mới lên tiếng: “Rốt cuộc em đang làm gì thế?”