Chương 93

Sao có thể không có hình nộm giấy được?”
Bọn họ vừa gặp phải cách đây không lâu mà?
Bọn họ không quan tâm chuyện bảo vệ có báo cho nhà trường hay không, nghe được lời phủ định của bảo vệ, bọn họ lập tức chạy tới lối rẽ nhìn thử, quả thực rất sạch sẽ, không hề có hình nộm nào.


Vấn đề là… bọn họ đã tận mắt nhìn thấy!
Ba người đen mặt, lạnh hết cả sống lưng.
Ma!
Chắc chắn là có ma!
Giang Lê Thanh dẫn Bồ Giai tới quán đồ nướng gần trường học.
Tiệm này rất nổi tiếng, được học sinh quanh khu này ưa thích, trời vừa tối là đã đông kín khách.


Bây giờ Giang Lê Thanh không thiếu tiền.
Cô cầm menu gọi vài món, lại gọi thêm hai lon bia, đẩy tới trước mặt Bồ Giai: “Uống một lon đi.”
Bồ Giai do dự nhìn đám người đang ăn uống hò hét xung quanh: “Chúng ta vẫn còn là học sinh, thế này không tốt lắm đâu…”


Giang Lê Thanh nhếch môi: “Học sinh còn không được uốn nhuộm tóc đâu, tớ thấy đầu cậu uốn xoăn tít kia kìa.”
Bồ Giai: “...”
Giang Lê Thanh không để ý đến cô ta nữa, cô tự khui lon ra, uống trước mấy ngụm.


Thấy cô uống sảng khoái như vậy, Bồ Giai cũng muốn thử, nhưng không dám uống ừng ực như Giang Lê Thanh, chỉ đành đổ ra chén nhấp vài ngụm nhỏ.
Chất lỏng màu vàng nhạt sủi bọt trong chén, vừa vào miệng đã mát lạnh.


Hai bọn họ ngồi ngoài trời, mùi đồ nướng theo gió thu thổi tới, xung quanh là tiếng người huyên náo.
Có người uống rượu oẳn tù tì, có người bàn luận việc nhà, giọng địa phương nào cũng có, vô cùng hỗn loạn, nhưng cũng vô cùng ấm áp.


available on google playdownload on app store


Là khói lửa nhân gian mà người đi theo mẹ gả vào nhà giàu như cô ta chưa từng chứng kiến.
Giang Lê Thanh ngồi đối diện cô ta.
Gió đêm thổi bay mấy lọn tóc ngắn của Giang Lê Thanh, dáng vẻ vô cùng tùy ý, lạnh lùng hờ hững, không giống dáng vẻ ngây ngô thường ngày.


“Tớ xin lỗi cậu vì những chuyện lúc trước.”
Bồ Giai nói rất thành khẩn.
Sau khi nghe xong, Giang Lê Thanh khẽ cười một tiếng: “Không cần, thứ tớ không thiếu nhất chính là lời xin lỗi của người khác.”
Mẹ cô, cha cô, thậm chí anh trai cô cũng hơi tí là nói xin lỗi cô.


Hai chữ “xin lỗi” này cô đã nghe tới phát ngán rồi.
Giang Lê Thanh hiểu rõ ý của Bồ Giai.
Thiếu nữ tuổi này rất đơn thuần, dễ bị người khác xúi giục, cũng rất dễ cảm động.
Bây giờ Bồ Giai nói như vậy, ngoài áy náy ra thì cũng có ý định muốn kết bạn với cô.


Nhưng Giang Lê Thanh không định tiếp nhận.
Đừng nói hôm nay chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, cho dù cô thật sự có lòng giúp cô ta cũng chỉ là vì thuận tay mà thôi, không phải vì kết giao bạn bè.


Nói khó nghe hơn thì Giang Lê Thanh đơn độc quen rồi, cô không cần bạn bè, chưa kể cô và Bồ Giai cũng không phải người cùng một đường, cho dù vì chuyện ngày hôm nay mà tình cảm hai người đi lên, ngày sau cũng khó có thể trở thành bạn tâm giao.


“Tớ đánh cậu một cái coi như hòa, về sau chúng ta chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi, không cần phải xin lỗi tớ, không cần thiết.”
Giang Lê Thanh nói rất thản nhiên, Bồ Giai lập tức hiểu ý của cô.
Cô ta hít sâu một hơi, uống cạn sạch lon bia.


Vừa nãy uống còn cảm thấy hơi đắng, bây giờ lại thấy sảng khoái lạ thường.
Rất nhanh, đồ ăn đã lên hết, Giang Lê Thanh xắn tay áo lên gặm một cái cánh gà.
Đang ăn ngon, bóng tối bỗng nhiên phủ xuống, giữa hương thơm của đồ nướng và dầu mỡ bỗng xen lẫn mùi gỗ thoang thoảng.


Thiếu niên đứng trước bàn mặc hoodie trắng, tóc đen, ngũ quan tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, sống mũi cao, mắt sáng lấp lánh, vô cùng đẹp trai.
Không giống như đám người Hoắc Bạch, vừa nhìn đã thấy giống lưu manh.


Thiếu niên trước mắt mới thật sự có dáng vẻ của thiếu niên, khiến Giang Lê Thanh vô thức sinh ra mấy phần hảo cảm.
Thấy Giang Lê Thanh nhìn sang, tai thiếu niên ửng hồng.
“Anh… anh ở bàn bên cạnh…”
Anh ta chỉ về phía sau lưng.
Giang Lê Thanh đảo mắt nhìn qua, thấy mấy thiếu niên tầm tuổi anh ta đang ồn ào.


Giang Lê Thanh không nói chuyện, tiếp tục gặm cánh gà.
“Anh…” Anh ta lắp bắp hồi lâu, sau đó lấy hết dũng khí: “Anh tên là Tô Húc, Tô trong Tô Châu, Húc trong mặt trời mọc, có lẽ là em không biết anh, anh là học sinh của trường trung học số 1, trước đó từng thấy em trên mạng…”


Giang Lê Thanh giật mình: “Fan hâm mộ à?”
“Không phải.” Tô Húc nín thở, tập trung suy nghĩ, vì hồi hộp mà hai mắt cũng mở to, nhìn càng giống một chú chó con bị bỏ rơi: “Anh có thể theo đuổi em không?”






Truyện liên quan