Chương 10. 1 triệu tiền đặt cược(2)

"A Mãnh, ra lực mà đánh, đừng khiến ta thất vọng." Phùng Tuấn ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
Mắt Vương Mãnh sáng lên: "Phùng thiếu, ngươi cứ yên tâm đi!"
Lúc này Trương Hoành Mậu thở dài, nói: "Luận võ luận bàn có thể, nhưng không thể ch.ết người, các ngươi có thể làm được không?"


Vương Mãnh quay đầu nhìn Phùng Tuấn, thấy Phùng Tuấn gật đầu ra hiệu hắn mới lên tiếng: "Yên tâm đi Trương cục trưởng, ta có chừng mực."
Lý Phong tự nhiên không có ý kiến gì, hắn chỉ là muốn đánh bại Vương Mãnh hoàn thành nhiệm vụ, giết người thì không cần.


"Được." Trương Hoành Mậu gật gật đầu, tiếp theo nói với người sau lưng: "Lão Quách, ngươi vất vả một chút, tắt hết camera giám sát đi."
Quách Sở lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh liền tắt hết camera trong cục cảnh sát.
Mắt Lý Phong sáng lên, không khỏi ở trong lòng giơ ngón tay cái với Trương Hoành Mậu một cái.


Như vậy mặc kệ chút nữa phát sinh cái gì, cảnh sát đều có thể thả tay đối phó tình huống, không hổ là cục trưởng!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lý Phong đi đến một chỗ đất trống, đứng thẳng người, lấy bàn tay ngoắc ngoắc khiêu khích Vương Mãnh.


Vương Mãnh cười lạnh một tiếng, bước chân vững vàng tới chỗ đối diện Lý Phong, hai tay bày ra thế thủ boxing.
Nơi xa, Trương Hoành Mậu và các lãnh đạo bắt đầu thảo luận.


"Ta biết Vương Mãnh này, hai năm trước hắn đã vô địch giải đấm nhau cận chiến thành phố Minh Châu, thực lực không thể coi thường a."
"Ừm, ta cũng biết hắn, trong trận chung kết đối thủ của hắn chính là Cách Đấu Vương Tiểu Trịnh của sở cảnh sát ta, kết quả sau sáu hiệp ác chiến Tiểu Trịnh đã thua."


available on google playdownload on app store


"Tiểu Trịnh? Đệ nhất của Đại Hội Đấm Nhau giữa các cảnh sát toàn thành phố vừa rồi?"
"Đúng, chính là hắn."
“Vãi, vậy Vương Mãnh này cũng không phải mạnh bình thường a!"
Ngụy Băng Khanh nghe bọn họ thảo luận, trong lúc nhất thời đôi mi thanh tú nhíu chặt, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt.


Còn Phùng Tuấn, vẻ mặt ngoài nhẹ nhõm còn có chút hưng phấn, thằng Lý Phong không biết trời cao đất rộng này vậy mà thật sự dám đánh, đúng là không biết chữ "ch.ết" viết thế nào!
Mọi người ở đây đang thảo luận, Vương Mãnh quát lạnh một tiếng, khí thế mạnh mẽ như con mãnh hổ lao tới Lý Phong.


"Thật là nhanh!"
Ánh mắt Trương Hoành Mậu sáng lên, nhịn không được tán thưởng.
Trong chớp mắt Vương Mãnh đã vọt tới trước mặt Lý Phong, một quả đấm to lớn lao thẳng tới mặt Lý Phong.


Lý Phong không chút sợ hãi, lui về sau liền tránh thoát một quyền này, thế mà Vương Mãnh dường như đã sớm tính toán, ngay sau đó hắn dữ tợn cười một tiếng, cúi người xuống một chân quét tới!
"Chổi Quét Nhà!"
Trương Hoành Mậu phát ra một tiếng kinh hô.


Cao thủ chiến đấu dùng chiêu Chổi Quét Nhà chẳng có gì lạ, nhưng tốc độ Vương Mãnh biến chiêu quá nhanh, căn bản không cho đối thủ phản ứng!
Ngụy Băng Khanh hơi biến sắc, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm.


Phùng Tuấn trừng lớn hai mắt, khuôn mặt lộ vẻ hung tàn, hắn muốn tận mắt thấy Lý Phong bị Vương Mãnh đánh bại, hành hung một phen!
Mọi người ở đây đang nghĩ Lý Phong sắp bại bởi một chiêu này, Lý Phong lại đột nhiên vặn eo một cái, hai chân nhảy khỏi mặt đất, làm ra tư thế xoay tròn 360° ở giữa không trung!


Vương Mãnh mặc dù kinh hãi nhưng gặp nguy không loạn, thừa dịp Lý Phong rơi xuống đất đã đứng dậy lần nữa đấm tới.
Lý Phong cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt chạm đất cũng đánh ra một quyền.
"Phanh "
Hai quyền chạm nhau!
"Răng rắc "
Tiếng giòn vang truyền đến!


Vương Mãnh hét thảm một tiếng, lui nhanh về sau!
Đợi đến khi Vương Mãnh đứng vững thân hình mọi người mới phát hiện, bàn tay trái của hắn đã nắm chặt bàn tay phải đang vô lực rũ xuống, sắc mặt trắng bệch không gì sánh được!
Đúng lúc này, Lý Phong lao tới, một quyền đánh tới mặt Vương Mãnh!


"Ta nhận thua!" Vương Mãnh sợ hãi hô to một tiếng.
"Bá" .
Lý Phong bỗng nhiên dừng thân hình lại, nắm đấm cách chóp mũi Vương Mãnh chỉ còn 1,2 cm!
Bên ngoài đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo một hồi âm thanh thán phục sợ hãi vang lên!






Truyện liên quan