Chương 20. Lập uy(2)
Tuy Hàn Chấn, Quách Văn bị bắt đã làm đám thủ hạ bị sợ hãi, nhưng bọn hắn dù sao cũng không có mặt ở hiện trường, không thể trực quan cảm nhận được sự khủng bố của Lý Phong.
Nhưng sau khi nhìn thấy một quyền này, bọn họ sẽ biết phản bội nàng có cái hậu quả gì!
Trong khi mọi người còn đang rung động, Lý Phong đứng dậy đi tới phía cửa, khua tay nói: "Ngươi khẳng định còn có việc phải giải quyết, ta đi trước, hẹn gặp lại."
"Ta đưa ngươi đi." Tống Uyển Quân lấy lại tinh thần, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
Đi ra khỏi cửa phòng, Tống Uyển Quân đưa tay kéo lại cánh tay Lý Phong, nũng nịu hỏi: "Muộn như vậy mà ngươi thật sự muốn đi sao? Hay là ngươi lưu lại, chờ ta xử lý xong sự tình bên này chúng ta sẽ cùng nhau về nhà?"
"Giường nhà ta. . . Rất lớn nha." Nói đến đây, Tống Uyển Quân khẽ cắn môi đỏ, mặt hiện vẻ mị hoặc không gì sánh kịp.
Lý Phong cảm thấy bụng dưới nóng lên, nhìn chằm chằm ngực nàng nói rằng: "Ừm, xác thực rất lớn . . Nếu như có ngươi làm ấm giường, ta đúng là có thể cân nhắc chuyện đi tới nhà ngươi tạm ở một đêm."
Bộ ngực khủng bố như muốn đâm rách áo mà ra, nhìn một cái đã đủ sức khiến bất cứ người nào cũng khó lòng kiềm chế, nếu có thể da chạm thịt mà xoa nắn một phen. . .
"Ngươi đúng là đồ tiểu bại hoại, chỉ biết nghĩ tới mấy chủ ý xấu xa, có điều muốn tỷ tỷ làm ấm giường cho ngươi cũng không phải là không được, bất quá ngươi phải cố gắng biểu hiện thêm nha." Trái tim Tống Uyển Quân không hiểu sao nhảy lên một cái, đưa ngón tay ngọc dí trán Lý Phong, cười nói.
"Biết rồi, ta đi trước." Lông mày Lý Phong nhướng lên một cái, giống như cười mà không phải cười rút tay ra, tiếp theo quay người rời đi.
"Gia hỏa này thật đúng là không có chỗ tốt thì quyết không bỏ sức. . ." Sắc mặt Tống Uyển Quân trì trệ, âm thầm nỉ non một câu, tiếp theo ma xui quỷ khiến thế nào mà tự nhiên hỏi một câu: "Ta mặc qυầи ɭót màu gì?" (@_@)
"Màu đỏ." Lý Phong dừng bước chân lại, cũng không quay đầu mà nói.
"Màu đỏ?" Sắc mặt Tống Uyển Quân nhất thời trở nên quái dị.
Nếu Lý Phong đã là một mực trốn ở dưới bàn làm việc, vậy hắn khẳng định nhìn thấy phong cảnh dưới váy, nhưng nàng rõ ràng là mặc qυầи ɭót trắng, Lý Phong vì sao nói là màu đỏ?
Là hắn cố ý nói sai, hay là hắn căn bản không nhìn thấy?
"Gia hỏa này quá cổ quái, có nên điều tr.a hắn một phen hay không?" Nhìn theo bóng lưng dần xa của Lý Phong, Tống Uyển Quân lâm vào trầm tư. . .
Đi ra khỏi hộp đêm Minh Nguyệt, Lý Phong rốt cục thở dài ra một ngụm trọc khí, chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, loại cảm giác này quá mức dày vò!
(trọc khí: khí xấu, ợ hơi, nấc, đánh rắm, chính là bài tiết trọc khí)
"Không biết về sau hệ thống có tuyên bố nhiệm vụ liên quan tới Tống Uyển Quân nữa hay không. . ."
Lý Phong hiện tại cảm giác rất phức tạp, vừa có chờ mong lại vừa có tâm thần bất định, nữ nhân Tống Uyển Quân này đúng là quyến rũ thật, nhưng cũng đại biểu cho nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó Lý Phong đã bật cười: "Ta đã có được hệ thống, tự nhiên phải gọi đây là cơ duyên mới phải, từ nay về sau cứ thẳng thắn mà làm, sợ chó gì bố con thằng nào!"
Cười to mấy tiếng xong, Lý Phong đón xe trở lại phòng thuê.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phong ngồi xe buýt đi tới công ty, sau khi vào cửa hắn liền phát hiện các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, có lo lắng có kinh ngạc còn có cười trên nỗi đau của người khác.
Lý Phong đối với cái này sớm đã đoán trước, dùng vẻ mặt mỉm cười cùng mọi người chào hỏi, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình. .
"Nha, đây không phải Lý đại thiếu gia sao, ngươi không phải đau bụng sao, ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay vẫn chưa đi làm cơ đấy."
Một thanh âm âm dương quái khí vang lên, bên trong văn phòng đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo liền vang lên một trận cười vang!
(âm dương quái khí:hiểu đơn giản là giọng cười cà khịa :v)