Chương 6: Tiểu thiếu gia trưởng thành
Vân Nam vương quốc, một quốc gia thống trị dài hàng vạn dặm đất đai, có lịch sử lâu đời. Dưới sự thống lĩnh của hoàng thất. Càn Thiên Trụ là vị vua đương thời. Ngoài Hoàng thất, các thế lực khác cũng mạnh không kém, nhưng thế lực này kìm hãm thế lực kia. Đấu đá nhau, tạo thành một vòng tròn. Đương nhiên, vị trí của hoàng thất là đứng đầu, nhưng bao lâu này. Các siêu cấp thế gia đã phát triển, có xu hướng lấn áp hoàng thất rất nhiều. Các thế gia đó nếu muốn hỏi, tiểu hài tử 3 tuổi cũng nói ra được chính xác.
- Hoàng gia, vũ gia, Khôi gia. Lí gia, Hạ gia, Mạc gia và Ngân gia
Các siêu cấp thế gia đã ngang ngửa với hoàng thất!
Trong đó, Hoàng gia, Vũ gia và Khôi gia có liên hệ khá chặt chẽ
Lí gia, Hạ gia, Mạc gia cũng là một cánh khác
Chỉ có Ngân gia có chiều hướng nghiêng về hoàng thất mà thôi!
Vân Nam thành là nơi cư ngụ của tất cả các siêu cấp thế gia và Hoàng thất, đương nhiên cũng là nơi tập hợp tất cả cao thủ lẫn lộn. Sầm uất nhất.
Phía đông Vân Nam Thành là phủ đệ của siêu cấp thế gia Hoàng gia. Lúc này, trong một căn phòng sách nhỏ, một lão nhân thân thể khang kiện, ngồi tựa lưng vào ghế bành to, hai mắt nhíu lại dưỡng thần, không biết đang suy nghĩ việc gì, tóc lấm tấm màu bạc. Các nếp nhăn cũng bắt đầu rõ nét. Cả người phát ra cỗ ngạo khí, sự uy nghiêm phát ra từ thân thể, là người lãnh đạo lâu năm mà hình thành khí thế uy nghiêm này. Gia chủ Hoàng gia Hoàng Thái!
Căn phòng vốn tĩnh lặng, bỗng nhiên phát ra hai tiếng cốc cốc, có người gõ cửa!
-Vào đi!
Giọng Hoàng Thái truyền ra, khẩu khí mạnh mẽ
Một lão giả bước vào, chiếc áo cũ kĩ, dáng người có chút mệt mỏi. Đấy chính là lão già đã theo dõi Hoàng Minh nửa tháng nay. Vừa về tới phủ đệ hắn đã tới phòng của Hoàng Thái, tinh thần có chút mệt mỏi do đi đường xa, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ. Hai tay chắp lại, lão giả cúi đầu chào hỏi đúng nghi lễ.
- Hoàng Tính à, đã về rồi, tình hình thế nào?
Lão già tóc bạc này, vốn là một võ giả tự do. Ngày trước đi qua sâm lâm, bị yêu thú tấn công, may mắn được Hoàng Thái đi qua cứu giúp. Hắn cảm kích nguyện đi theo phò tá đến bây giờ. Hai người từ huynh đệ tới chủ tớ cũng đã qua 40 năm rồi. Từ ngày Hoàng Thái lên làm gia chủ, Hoàng Tính được làm khách khanh trưởng lão. Hoàng Tính cũng là tên do Hoàng Thái đạt cho hắn.
- Tam gia vẫn tiếp tục cai quản các cửa hàng ở Thái Minh trấn, sinh ý khá tốt! Tiểu Niệm tiểu thư vẫn đang sống cùng thần y Phúc Khải, nghe nói tiến triển đã tốt hơn. Tiểu thiếu gia thì..
- Chấn Minh sao? Nó làm sao?
Thấy Hoàng tính lưỡng lự, vẻ mặt lại vó chút quái lạ, Hoàng Thái nhíu mày hỏi
- Tiểu Thiếu gia nửa tháng trước bị ngã từ trên ngọn cây xuống, mất một tuần phục hồi, sau đó..
- Ngã từ ngọn cây xuống, hắn có sao không? Ngọn cây cao bao nhiêu?
Hoàng Thái giật mình, gấp rút hỏi.
- Tiểu thiếu gai không sao, thân thể lành mạnh, ngọn cây cũng không cao lắm.
Hoàng Tính thấy vậy chỉ dám nói nhẹ đi là không cao lắm, nếu mà nói cái ngọn cây ấy cách mặt đất cũng phải 15 mét. Ngã xuống không ch.ết thì cũng gãy tay gãy chân, huống chi còn là đứa bé 10 tuổi không có tu luyện gì. Kì thực khi nghe được tin này Hoàng Tính cũng giật mình, tiểu tử này có mệnh hệ gì đại va chắc bẻ cổ hắn mất. Hoàng Tính nào biết rằng tiểu tử Hoàng Chấn Minh này cũng đã xong rồi. Giờ thân hình ấy là một linh hồn khác.
Hoàng Thái nghĩ ngợi gì đó rồi lại hỏi:
- Tiểu thiếu gia bây giờ thế nào?
- Thiếu gia rất tốt, thậm chí hắn còn như biến thành người lớn vậy!
Biến thành người lớn, Hoàng thái ù ù cạc các khoa hiểu.
- Nói rõ ra coi nào, sao ngươi cứ ấp úng mãi!
- Tiểu thiếu gia hắn đọc sách, sau đó rèn luyện thể lực.
- Cái gì?
Hoàng Thái ngơ ngác, đọc sách, rèn thể lực.
-Vâng, là đọc sách!
- Nó đọc gì, rèn luyện thế nào?
- Hoàng Thiên đại lục kia sự, Các cảnh giới tu luyện giả, Nhân ma đại kí sử,..
Hoàng Thái càng nghe càng thấy đầu ong ong. Thằng bé này mới 10 tuổi mà đọc nhưng thứ này, hắn có hiểu hết được không? Mà chuyện này, Hoàng Thái như thấy được sự tình quen thuộc mấy chục năm về trước, khi đó con trai hắn, tam thiếu gia, Hoàng Chấn Khang cũng bắt đầu làm quen với sách vở. Lòng hắn lại có tia ấm áp, lại có chút chua xót và ăn năn.
- Thiếu gia đọc rất kĩ. Ta ẩn nấp coi thấy thiếu gia không nhưng đọc, mà còn phân tích, sau đó còn diễn giải rất đúng. Mỗi sáng thiếu gia lại dậy rất sớm, ra sau núi rèn luyện đến khi mặt trời lên cao mới thôi.
- nó lên từ lúc nào?
Hoàng Thái thú vị hỏi?
- Từ trước khi mặt trời xuất hiện. Thiếu gia có những động tác rất kì lạ. Khi thì chổng ngược người, hai tay chống xuống đất, hay chân hướng lên trời. Khi thì hai tay chống, hai chân duỗi ta sau. Khi thì múa vài bài võ thì phải, nhưng tốc độ lại cực châm. Ta không rõ đó là võ hay chiến kĩ nhưng ta thấy nó rất ảo diệu. Chậm mà không phải mà nhanh cũng không đúng. Tóm lại noa rất huyền diệu.
Hoàng Tính nào biết rằng đó là những bài rèn luyện thân thể bình thường gồm trồng cây chuối với chống đẩy. Sau đó voz kĩ hắn nói kia chỉ là bộ môn dưỡng sinh Thái Cực Quyền mà Hoàng Minh tập cho thân thể thả lỏng mà thôi.
Hoàng Thái thì hai mắt sáng hẳn, tâm trí nhộn nhạo. Có chút cao hứng vuốt vuốt bộ râu dưới cầm. Bây giờ trông hắn thế nào.
- Tiểu thiếu gia tinh thần khá tốt, thân thể khá khỏe mạnh.
- Tốt lắm! Còn 3 năm nữa mới bắt đầu lễ trưởng thành, mong rằng nó không làm ta thất vọng!
- Tiểu thiếu gia đã trưởng thành rồi!