Chương 170: Đại chiến 3
Một lão già từ sâu bên trong lòng đất đột nhiên mở mắt. Lão đang ngồi yên vị trên một cái bàn, bỗng nhiên đứng dậy.
- Có chuyện gì?
Lão tự hỏi một câu, phóng lên trên khỏi tầng hầm. Lão đang bay, đúng là đang bay lên khỏi tầng hầm. Lão là Càn Vũ.
Càn Vũ một thân áo màu xám, khí tức rất mạnh, hai hàng tóc mặc dù đã bạc trắng rồi, nhưng thân thể vẫn hồng hào khỏe mạnh vô cùng.
Rầm, bức tường sau điện vỡ ra, Càn Thiên Biên giật mình, sợ hãi lui lại. Một thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn. Là một ông lão. Càn Vũ cũng thấy Càn Thiên Biên, nhất là con dao đã gãy đôi trong tay hắn.
- Tiểu tử, Có chuyện gì xảy ra? Tên nhóc Thiên Trụ đâu?
Càn Vũ ngay lập tức lên tiếng hỏi. Càn Thiên Biên trả lời ngay.
- Phụ thân đang đánh nhau với kẻ địch bên ngoài cổng thành.
Kẻ địch, kẻ nào mà hắn không giải quyết được mà phải gọi ta ra?
Càn Vũ nhíu mày một cái, bay lên phi thẳng ra cổng thành luôn khiến Càn Thiên Biên sợ hãi. Ông ta, ông ta đang bay. Thật sự hắn không có nhìn nhầm. Thật sự là tự bay. Huyền Thần cảnh giới?
Hắn còn đang ngỡ ngàng, thì một bóng người chạy lướt qua điện rồi biến mất. Ai thế? Càn Thiên Biên nghi hoặc đuổi theo.
Càn Thu đang ngồi trong một mái đình nhỏ trong vườn hoa của nàng. Hai tay chống lấy má, ngồi thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước. Nàng đã nghe được tiếng nổ ở bên ngoài. Thế nhưng nàng vẫn không có ý gì, vẫn ngồi yên ở đó. Ánh mắt long lanh không chút gợn sóng, ánh mắt thật buồn.
- Thu nhi!
Một âm thanh trầm ấm chợt vang lên, ấn thanh chất chứa sự ấm áp cùng chiều chuộng. Càn Thu giật mình, âm thanh này, thật giống. Nàng cảm giác như đang trong mộng. Hình ảnh một bé trai nhỏ đang hiện ra trong đầu nàng. Nàng đang nằm mơ sao?
- Thu Nhi!
Âm thanh một lần nữa vang lên, nàng ngay lập tức quay về phía sau, nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy ngoài cổng tròn vào điện của nàng, một thiếu niên đang đứng nơi ấy. Thiếu niên mặc một bộ y phục kì lạ, mặt mũi hòa hợp, ánh mắt kiên nghị vô cùng. Ánh mắt ấy? Thật sự là hắn? Càn Thu mắt như nhòe đi, nàng đang nằm mơ sao?
Triệu Vân từng bước đi vào, mỗi bước đi như chạm vào trái tim Càn Thu vậy. Nàng chỉ biết ngồi yên nhìn mà thôi. Huynh ấy đến, huynh ấy đã trở về đón ta?
Nàng nhớ lại, một chiều mưa khi ấy, cả hai chia tay nhau. Những hạt mưa rơi xuống lạnh ngắt. Thiếu niên ấy quay mặt đi, hai tay nắm chặt chỉ để lại một câu nói:
- Ta nhất định sẽ trở lại!
Đã năm năm rồi, năm năm đằng đẵng. Triệu Vân chỉ còn cách nàng 5 bước, hai cánh tay đã giơ lên, như muốn ôm lấy thân hình nàng trong lòng. Càn Thu khóc, nàng thật sự không kìm được nước mắt. Thế nhưng nàng thật không ngờ, phía sau lại xuất hiện một người. Một người khác, một bàn tay hóa chưởng đã cách lưng Triệu Vân không xa.
- Không!
Nàng hét lên, không biết làm cách nào, trong Khi Triệu Vân còn kích động, không hề quan tâm xung quanh, không hề có chút cảnh giác nào. Càn Thu đã ở sau lưng hắn, ôm lấy thân hình hắn.
Ầm! Một chưởng vang lên, nàng phun ra một ngụm máu tươi, Triệu Vân cảm nhận được, hai tay hắn vẫn còn đang ở tư thế giơ đến phía trước. Nhưng ở phía sau? Triệu Vân kinh hoàng quay ngược lại. Tim hắn như ngừng đập, miệng mấp máy không nói được câu nào. Đỡ lấy Càn Thu đang mềm nhũn người, Triệu Vân hai mắt đỏ ngầu, nước mắt ở đâu chảy ra. Hắn ôm nàng vào lòng, nhìn về phía người phía sau. Người Phía sau cũng đang ngẩn ngơ sợ hãi. Hắn là Càn Thiên Biên. Thấy có kẻ lạ mặt tiến vào nơi ở của muội muội hắn, hắn ra tay. Thế nhưng hắn thật không thể ngờ, Càn Thu không biết làm cách nào lại xuất hiện bất ngờ, đỡ lấy đòn đánh của hắn. Hắn còn đang ngơ ngác nhìn vào bàn tay của mình. Bàn tay vừa dùng chưởng đánh vào lưng của Càn Thu.
- Muội muội...Muội.
Càn thiên Biên mấp máy môi, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc không thôi.
Triệu Vân gầm lên, thương đã xuất hiện nơi tay, còn chưa đứng lên đã bị Càn Thu giữ lại.
- Đừng đừng, Vân ca! Huynh ấy là ca ca của ta, huynh ấy không biết!
Triệu Vân vứt thương sang một bên, ôm lấy Càn Thu.
- Muội..ta?
Càn Thiên Biên tinh thần không ổn định, hắn không thể hiểu sao muội muội hắn lại đỡ một đòn ấy.
- Đòn này là đòn sát thủ, chỉ cần đánh trúng, nhất định mất nửa mạng!
Càn thiên Biên nhớ lại lời hoàng huynh của hắn Càn Thiên Hằng từng nói. Càn Thiên Hằng được tông môn 6 sao Phân Bách Tông nhận làm đệ tử, đã mấy năm chưa về. Trước khí đi đã dạy cho Càn Thiên Biên một chưởng này, phòng cho trường hợp đặc biệt. Vậy mà hôm nay hắn lại một chưởng đánh vào lưng muội muội sinh đôi của hắn.
- Ngươi cút!!
Triệu Vân giơ mũi thương, chỉ thẳng vào Càn Thiên Biên. Càn thiên Biên còn đang muốn chạy đến cạnh bị ngăn lại. Hắn còn định nói gì đó thì Triệu Vân đùng đùng mở khóa Thiên địa tạo hóa công. Luyện thể hậu kì đỉnh phong, nửa bước ngân huyền. Uy áp làm Càn Thiên Biên sợ hãi bước lui lại 5 bước.
- Ngươi cút, không phải ngươi là ca ca nàng, ngươi đã ch.ết rồi!
Triệu Vân nói xong, không thèm nhìn Càn Thiên Biên, cúi xuống lau đi vệt máu trên miệng Càn thu.