Chương 173: Ta muốn last hit
Dân chúng trong kinh thành sợ hãi vô cùng, họ chỉ là người thường, khi có động tĩnh đánh nhau là ai lấy đều ở trong nhà, khóa của thin thít. Tiếng chuông vang lên khủng khiếp vô cùng. Rất nhiều người lập tức ngã ngửa ra bỏ mình. Nhiều người trốn trong nhà, không kịp che lỗ tai đã bị chấn văng thổ huyết. Chứ đừng nói là trẻ con bình thường.
Cái chuông đỡ được một đòn, liền nứt nẻ, nó đã hoàn thành nhiệm vụ, đỡ được một đòn của Hùng Phương. Thật kinh khủng, cùng là một cảnh giới, thế nhưng đối phương chỉ ra một đòn mà đã lấy đi pháp bảo giữ mạng của Càn Vũ. Lão cực kì đau lòng, thế nhưng, mấy thì cũng mất rồi, vẫn phải chạy đi. Lão vô cùng ân hận, đáng ra khi trước phải giữ lại vài tấm phù độn mới đúng, mà phù độn sợ cũng không thành công. Phù lục cần có thời gian hiệu lực. Chỉ sợ còn chưa sử dụng xong đối phương đã bẻ gãy đầu lão rồi ý chứ. Càn Vũ tranh thủ lúc cái chuông đỡ được một đòn, rất quyết đoán bay đi.
- Đừng Hòng chạy!
Hùng Phương hô to, thân hình hắn vô cùng nhanh, lóe cái đã xuất hiện cách Càn Vũ nửa quãng đường. Càn Vũ sợ hãi, đối phương di chuyển quá nhanh, thật sự thân pháp cùng khả năng phi hành đã rất lão luyện. Càn Vũ nào biết, Hùng Phương cũng chỉ mới đột phá mấy hôm trước mà thôi.
- Đừng hòng chạy, Dời Sơn Phách!
Hùng Phương hô to, cánh tay phải lại huy động một phát vả. Đòn đánh của Hùng Phương rất đơn giản, chỉ có vả, vả và vả. Thế nhưng mỗi chưởng lại không giống nhau. Phát vả này, lại hình thành một uy áp, một ngọn núi to vật vã như bay hết tốc lực đuổi theo Càn Vũ. Càn Vũ khiếp đảm, lão nâng hai cánh tay lên, hết cách, đối phương thân pháp quá nhanh, ra đòn rất chính xác, nếu cứ vậy mà đi nhất định ăn trọn đòn này, không ch.ết cũng phải mất nửa cái mạng, thật là ép người quá đáng mà. Càn Vũ lựa chọn ngạnh kháng. Không còn cách nào khác.
- Thục mãnh Quyền!
Càn Vũ lập tức quay lại, bằng một góc tấn công cực đẹp, tay phải lão vàng chói, tương một cú đấm chói mắt, chính xác đấm vào giữa trung tâm ngọn núi đang cận kề. Bùm! Một tiếng nổ nữa vang lên, vụ nổ làm khói bay đầy trời. Hùng Phương không làm gì hết cả, hắn chỉ đứng khoanh tay đợi. Hắn biết được kết quả. Bên dưới mọi người cũng đều nín thở chờ đợi. Lo sợ nhất lại chính là Càn thiên Trụ. Lúc Càn Vũ xoay lưng rời đi, hắn đã nghĩ trong đầu, thôi rồi, lão tổ cũng sợ hãi bỏ đi rồi. Vậy đám cháu chắt bọn hắn lấy ai mà chống lưng nữa đây. Càn thiên Trụ cảm thấy mình đã làm ra điều ngu xuẩn nhất trong cuộc đời. Thế nhưng trên đời không bán thuốc hối hận, hắn đã phóng lao, không thể không theo lao.
Khói nổ tán đi, một thân hình xuất hiện, quần áo tả tơi, chùm râu dài cùng tóc đã cháy đem gần hết. Thảm hại vô cùng. Đó không phải Càn Vũ thì là ai nữa? Lão lúc này vô cùng chật vậy, tay trái đang ôm lấy tay phải. Cánh tay phải của lão không biết còn dùng được không? Chỉ thấy máu cứ vậy rơi xuống từng giọt một.
- Thật mạnh!
Lí Sơ đắng chát thì thào, đến cả Càn Vũ cũng đánh không lại, không phải, đây là ngược đãi mà, đâu phải là đánh nhau. Đối phương chỉ tung ra hai đòn mà thôi, thậm chí đó chỉ là hóa hình đánh tới chứ không phải là cận mặt tay đấu tay. Đối phương cứu viện quá mạnh. Hạ Bạch cũng sợ hãi, hắn cũng vô cùng lo sợ. Chuyến đi ngày hôm nay, chỉ sơn lành ít dữ nhiều rồi..
Hùng Phương ngó chừng Càn Vũ một chút, khuôn mặt lão tím tái, chắc chắn một đòn vừa rồi không hề đơn giản tí nào.
- Hoàng Huynh đệ, Ta nghĩ ta đã làm tốt rồi, lúc này đến ngươi đấy!
Hùng Phương Giọng ồm ồm, như là sợ người ta không nghe thấy vậy. Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không ạ dám hé răng ra nói hay phản bác câu nào.
Càn Vũ thì sửng sốt, hắn đang nói ai? Chả nhẽ là bằng hữu của hắn. Hắn còn dẫn theo bằng hữu sao? Càn Vũ cười khổ. Chỉ hai đòn, hai đòn cách không đánh tới mà lão đã mất 8 phần thực lực đón đỡ rồi. Nếu hắn lại đánh tới, lão đành nhắm mắt buông xuôi thôi.
Hoàng Minh chậm rãi đi tới, khuôn mặt hắn vô cùng tự tin, thi thoảng lại nhếch mép lên trông rất giống côn đồ. Được cái khuôn mặt hắn vô cùng cân xứng, có thể nói là đẹp trai, pha chút phong trần.
Tiểu tử này?
Càn Vũ lắc đầu, tên nhóc này là ngân huyền cảnh sao? Từng bước đi tới, Hoàng Minh dừng lại. Đối phương đã vào trạnh thái yếu nhất, Hoàng Minh muốn chính là điều này, trước khi tới đây hắn đã thương lượng với Hùng Phương rồi. Hắn muốn last hit.
Càn Vũ nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh. Không sai, dù lão bị thương nhưng lão vẫn có thể cảm nhận được thực lực của Hoàng Minh. Với lại, Hoàng Minh cũng là không hè dùng Thiên Địa Tạo Hóa Công che đi thực lực nữa.
- Lão đại muốn làm gì? Huynh ấy mới đột phá Ngân Huyền Cảnh mà thôi?
Trương Vô Kỵ lo lắng, không rõ Hoàng Minh có ý gì. Chu du bên cạnh cũng lo lắng, hắn phẩy cây quạt qua lại, mắt chằm chằm nhìn theo bóng Hoàng Minh đang đi tới bên kia!