Chương 4: Thuyết phục
- Tốt rồi, Đồng Đồng ngoan nào, lại đây mẹ ôm.
Người phụ nữ vui mừng bế đứa con từ trong lòng ngực của Chu Cương, nựng nịu hôn lên khuôn mặt bé bổng của đứa nhỏ.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không còn bộ dạng khóc thét như lúc đầu,tay nắm chặt cành liễu liền lộ ra vẻ mặt tươi cười thích thú.
Ánh mắt Chu Cương không ngưng nhìn Trần Hạo, con mắt nhấp nháy liên tục.
Cuối cùng Chu Cường mở miêng :
- Người anh em này, có thể lí giải một chút về chuyện vừa rồi không?
Trần Hạo cười nói:
- Cũng không phải vấn đề lớn gì, chỉ là bà nội của cô bé nhớ cháu nên qua nhìn xem một chút thôi
A!
Người phụ nữ đang vui mừng lại giật mình, suýt chút làm rới đứa con xuống đất, sau đó hoảng sợ nhìn Trần Hạo:
- Anh...anh nói là bà nội của Đồng Đồng, thế nhưng bà, bà đã...
- Đã đã qua đời rồi rồi đúng không, nếu như ta đoán không sai thì lúc bà nội của đứa bé qua đời, đứa bé vẫn chưa sinh ra, bà mang theo sự tiếc nuối đi theo.
Trần Hạo dửng dưng nói
Người phụ nữ trợn tròn mắt một cách kinh ngạc, tại sao Trần Hạo lại biết rõ chuyện này.
Ánh mắt Chu Cường tức thì lóe sáng, nói :
- Xem ra cậu điều tr.a tôi rất kỹ.
Trần Hạo cười nói:
- Đội trưởng Chu nói như thế, tôi cũng không biết giải thích như thế nào, có điều cành trúc này chỉ là đối phó tạm thời, nếu như không có sự bảo vệ chu đáo, tin rằng trước năm 3 tuổi nha đầu này sẽ lại khóc rống lên, đến lúc đó đội trưởng Chu sẽ biết tôi nói đúng hay không.
Chu Cương trầm mặc một lát, người phụ nữ sốt ruột :
- Đại sư, xin anh giúp Đồng Đồng, nó nhỏ như vậy, cứ như thế thật tội cho nó.
Trần Hạo nhìn về phía Chu Cương.
Chu Cương nói:
- Tuệ Tuệ, em bế Đồng Đồng về phòng trước đi.
Người phụ nữ há miệng chữ O, nhưng vẫn nghe theo lời chồng bế đứa bé đứng dậy rời đi.
Lúc này, Chu Cương mới nhìn Trần Hạo nói:
- Trần tiên sinh đến đây, hẳn là có việc gì? Không ngại nói nghe xem.
Trần Hạo thở dài, quả nhiên là cảnh sát, nhìn việc một cái liền biết nguyên nhân.
Hắn cũng không vòng vo, mở miệng nói:
- Nếu như đội trưởng Chu hỏi, vậy tôi xin nói thẳng, tôi tới là xin sự giúp đỡ của đội trưởng, tại Thạch Thành có một tội đồ hung ác xem thường pháp luật, làm xằng làm bậy, tội ác nặng nề, không biết đội trưởng Chu có muốn diệt trừ không?
- Tội đồ hung ác?
Ánh mắt Chu Cương lóe lên, cười nói:
- An ninh trật tự mỗi năm ở Thạch Thành đều rất tốt, người dân an cư lạc nghiệp, Trần tiên sinh nói chuyện có chút giật gân rồi?
Trần hạo bĩu môi:
- Nơi có ánh sáng thì nhất định cũng có bóng tối, đó là điều tất yếu từ xưa nay, đội trưởng Chu nói như vậy thì không thành thật rồi.
Chu Cương nói:
- Bóng tối? Ở đâu có bóng tối? Có thể nói rõ chi tiết mục tiêu cụ thể không ?
Trần hạo nói:
- Mục tiêu là Vương Hổ, bắt người, giết người bằng thuốc phiện, không biết những tội lỗi này có đủ chỉ tiêu để đội trưởng Chu bắt người không?
Sắc mặt Chu Cương biến đổi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Hạo: - Trần tiên sinh, bây giờ là xã hội pháp luật, bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu nói những lời này nếu không có thực thì phải chịu trách nhiệm đấy.
Trần Hạo lại mỉn cười:
- Chứng cứ tất nhiên là có, không biết đội trưởng Chu có dám hành động không?
Chu Cương trầm mặc một lát.
Sau một lúc lâu, Chu Cương mới mở miệng nói:
- Không ngại nói với Trần tiên sinh, tình hình của Vương Hổ đã lập hồ sơ thụ án, chỉ là chưa có đầy đủ chứng cứ, vả lại Vương Hổ nhận được sự bảo vệ của một số người quyền lực lớn, dưới tình hình này không thể một phát đánh chí mạng, cảnh sát chúng tôi không thể dễ dàng hành động như vậy.
Trần hạo nói:
- Tôi biết mấy anh sợ đánh rắn động cỏ, bất quá tôi có thể là chỉ điểm cho các anh, cam đoan một mẻ lưới tóm gọn, chứng cứ phạm tội toàn bộ đầy đủ, đến ông trời cũng không cách nào giúp Vương Hổ thoát khỏi tội danh của mình.
Chu Cương sững sờ, ánh mắt hồ nghi nhìn Trần Hạo.
- Có phải đang suy nghĩ, tại sao tôi phải làm như vậy để giúp anh? Làm như vậy là để đối phó Vương Hổ, tôi là người như thế nào? Có mục đích sâu xa gì?
Trần hạo đột nhiên cười nói.
Chu Cương không nói gì, nhưng ánh mắt biểu hiện ra ý nghĩ của mình.
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Nói ra anh có thể không tin, sở dĩ tôi muốn đối phó Vương Hổ là vì nhận lời nhờ vả của một người ch.ết oan, đó là một cô gái đáng thương, đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp lại bị Vương Hổ dụ dỗ giam cầm để làm công cụ kiếm tiền cho hắn, nhưng cuối cùng bị nhiễm Aids, bị Vương Hổ tự tay bóp ch.ết.
Sắc mặt Chu Cương biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy.
Người cậu nói là Liễu Nguyệt Nga ư?
Trần Hạo có chút kinh ngạc:
- Anh quen Liễu Nguyệt Nga?
Chu Cương lắc đầu:
- Tôi không quen, nhưng Liễu Nguyệt Nga là người phụ nữ bên cạnh Vương Hổ, sau đó đột nhiên mất tích, Vương Hổ nói sức khỏe cô ấy không tốt, đã về quê dưỡng bệnh rồi, nhưng người nhà của Liễu Nguyệt Nga cũng báo cảnh sát con gái của họ đột nhiên mất tích, chúng tôi liên tục điều tr.a mấy tháng, cuối cùng không thu hoạch được gì, vụ án chưa được giải quyết.
Trần Hạo bỉu môi nói:
- Nhìn đi, đấy là những gì anh nói bách tính an cư lạc nghiệp, sự thật đen tối, người địa phương an cư lạc nghiệp nhưng người lao động từ nơi khác nhập cư vào gặp phải các loại xâm hại, biến thành công cụ trục lợi của các phần tử phạm tội. Nếu như chuyện này không giải quyết, tương lai nhất định sẽ có nhiều người bị hại, đội trưởng Chu thân vì bảo vệ nhân dân Thạch Thành, đối với chút khó khăn này không có biện pháp nào ư?
Chu Cương lãnh đạm nói:
- Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, đảm đương không nổi sứ mệnh bảo vệ nhân dân Thạch Thành. Ngoài ra, anh nói sự việc này quá mức huyền bí, theo góc độ pháp luật mà nói, không cách nào cấu thành chứng cứ, đối với tội phạm không có sức uy hϊế͙p͙.
Trần Hạo nói:
- Đây đương nhiên không thể trở thành chứng cứ, có điều nếu Liễu Nguyệt Nga giúp đỡ chúng ta tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Hổ thì sao?
Chu Cương chăm chú nhìn Trần Hạo:
- Trần tiên sinh, tôi là cảnh sát, không tin chuyện ma quỷ.
Trần Hạo nói:
- Được rồi, thế thì không nhắc tới Liễu Nguyệt Nga, đội trưởng Chu có dám đánh cuợc không, anh hành động, tôi dẫn đường tìm tất cả chứng cứ phạm tội của Vương Hổ.
Chu Cương đang do dự.
Nếu là thật, Vương Hổ là một tên có máu mặt ở Thạch Thành, Chu Cương từ lâu đã muốn bắt hắn rồi.
Chỉ là một khi có chút sai lầm, bản thân gánh chịu trách nhiệm, để cho Vương Hổ cảnh giác rồi thì muốn bắt hắn sẽ rất khó.
Trần Hạo nhìn Chu Cương đang do dự, lần nữa nói:
- Đội trưởng Chu, cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa phải đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì Vương Hổ từ một nơi khác nhập vào một lô thuốc phiện, đây là thời cơ tốt nhất để bắt hắn, một khi bỏ lỡ, tôi thì không sao cả, trợ giúp Liễu Nguyệt Nga chỉ là vì tu hành tích lũy công đức. Nhưng mà lô thuốc phiện này tràn ra ngoài sẽ làm hại người dân Thạch Thành, hy vọng đội trưởng Chu suy nghĩ kỹ càng.
- Lô thuốc phiện này? Ở nơi nào?
Chu Cương vội vàng hỏi, ánh mắt sắc bén.
Trần Hạo cười không nói.
Chu Cương tức giận, gả này còn giám chơi trò treo một miếng mỡ ngay miệng mèo, ngươi tin không, chỉ bằng lời nói này của ngươi, ta có thể kết án ngươi đồng lõa biết tình hình phạm tội của người khác mà không báo.
- Trần tiên sinh, anh nên biết đối phó người xấu chỉ có một lần cơ hội, nếu như ành lừa gạt tôi thì chẳng khác nào tự hại mình.
Chu Cương nhìn Trần Hạo chằm chằm.
Trần hạo lạnh nhạt nói:
- Tôi biết thế vì vậy ta mới tới tìm anh, mà không phải tìm những cảnh sát khác.
Chu Cương trầm mặc
Sau một lúc lâu, Chu Cương nói:
- Được, tôi đánh cược với anh một phen, hy vọng Trần tiên sinh không lấy vận mệnh mình đi đùa cợt.
Nói xong, Chu Cương lấy điện thoại ra, đi qua một phía bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
Trần hạo thấy vậy, cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Cuối cùng cũng có thể nhẹ người được một chút, dốc lòng vì nhiệm vụ, đã hoàn thành một nửa.