Chương 30
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Người đàn ông chỉ cười như không cười liếc nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy trong con mắt hắn, chỉ phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Các tòa cao ốc bốn phía còn lưu động ánh sáng xinh đẹp; trong đám người liên tục truyền đến tiếng kinh hô.
Gió đêm ôn nhu thổi qua, trong không trung đen nhánh, một ngôi sao băng xẹt qua.
Nhưng, giờ khắc này.
Khung cảnh phồn thịnh của thế gian đều không lọt vào mắt Vân Khuynh.
Nàng giật mình nhìn người đàn ông tuấn mị trước mặt mình, nhìn thấy trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chỉ còn đọng lại sự chân thành.
Trong mắt hắn, chỉ có nàng, một người.
Cái chớp mắt kia, phảng phất như là vĩnh hằng.
Xuyên qua ngàn năm, tại thời không khác biệt này, người đàn ông kia, trong bóng đêm nặng nề, vì nàng hái xuống một ngôi sao.
Hàng mi Vân Khuynh khẽ run, rũ mắt.
Ngày đó, thời điểm nói “ở bên nhau”, hai người, đều không yêu.
Hiện giờ, hắn vì mình bước ra bước đầu tiên.
Nghi thức hoa lệ, chỉ là biểu tượng. Khi nàng nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy chân thành.
“Công chúa của anh.”
Giọng nam trầm mị, rốt cuộc đánh vỡ yên lặng.
Bùi Quân Mịch bình tĩnh nhìn cô gái khó có được thất thần, môi mỏng khẽ nhếch: “Em đoán đi?”
Đây là đáp lại câu hỏi Vân Khuynh vừa hỏi hắn.
Vân Khuynh cuối cùng nhịn không được, bật cười.
Lại thấy Bùi Quân Mịch nhướng mi, cánh tay thon dài nâng lên, định lấy gì từ trong áo khoác.
Khắp nơi, lập tức có tiếng hít không khí.
Cốt truyện tiếp theo, ai cũng rõ ràng.
Nhưng mà.
“Từ từ.”
Vân Khuynh bỗng nhiên nói, đánh gãy động tác của người đàn ông.
Ngữ điệu thanh lãnh, khiến cho không khí lập tức ngừng lại.
Rất nhiều quần chúng vây xem, đều sửng sốt.
Này…
Lại thấy Vân Khuynh tiến lên vài bước, thẳng tắp đi tới trước mặt Bùi Quân Mịch.
“Bùi tiên sinh,” nàng nhẹ nhàng mở miệng, “Em…”
“Em không đủ đáng yêu, thích được nuông chiều; không đủ ôn nhu, thiếu rộng lượng. Hơn nữa cơ thể bẩm sinh yếu ớt, thậm chí, không biết, mình còn sống được đến hôm nào.”
Ý vị lời nói, hình như muốn từ chối.
Cô ấy định từ chối?
Lập tức, không ít người ở đây đều vì người đàn ông xuất sắc kia cảm thấy bất bình.
Nhưng, hết thảy, Vân Khuynh đều phảng phất không nghe thấy.
Nàng chỉ nhẹ hít vào một hơi, lần nữa nhìn vào mắt Bùi Quân Mịch.
“Nhưng, em có thể hứa hẹn, những ngày còn lại của quãng đời này, sẽ luôn làm bạn cạnh anh.”
Thân mình Vân Khuynh khẽ run, trên gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng.
Nhưng, nàng vẫn yên lặng nhìn hắn, dùng hết dũng khí, lần đầu tiên trong cả hai đời nói ra lời lớn mật.
“Bùi tiên sinh, anh… có muốn lấy em hay không?”
Một trận kinh hô.
Vân Khuynh thậm chí không nhìn thấy biểu tình Bùi Quân Mịch.
Bởi vì, chỉ một giây, người đàn ông đã tiến đến.
Hung hăng, cắn môi nàng.
Màn đêm nặng nề.
Trong gió đêm ôn nhu, hắn kiềm giữ thân mình nàng, bá đạo đoạt đi toàn bộ hô hấp của nàng.
Phía sau, trên tường tòa cao ốc, nổi lên ánh sáng rực rỡ; phía trước, dàn xe Rolls-Royce, bỗng nhiên bật sáng đèn xe.
Trong khung cảnh làm say lòng người, bọn họ ôm hôn nhau.
Tựa như ảo mộng.
“… Như ảnh chụp trên đây, hôm qua tổng giám đốc tập đoàn họ Bùi cầu hôn đại thiên kim nhà họ Diệp, trình diễn cực kỳ lãng mạn. Hai vị trai tài gái sắc, gia thế tương đương, có thể nói là duyên trời tác hợp…”
“Bang –“
Điều khiển từ xa bị hung hăng ném xuống mặt đất.
Giây tiếp theo, giọng nam nghiến răng nghiến lợi vang lên.
“Cái gì gọi là duyên trời tác hợp? Tiện nhân này! Thì ra là thông đồng với Bùi Quân Mịch, trách không được, trách không được!”
Người đàn ông luôn tuấn nhã, giờ sắc mặt dữ tợn.
“Anh…”
Giọng nữ nhỏ vụn mềm nhẹ mang theo chút khóc lóc, không thể tin nói.
“Sao lại thế được… Sao họ lại ở bên nhau được?”
“Ai biết ả dùng thủ đoạn gì!”
Người đàn ông tức muốn hộc máu hung hăng đấm bàn, nhìn thấy em gái bảo bối đang mất mát, lại không khỏi mềm đi.
“Âm Âm, em đừng vội. Chúng ta nhất định có thể đoạt lại nhà họ Diệp.”
“Vâng.” Cô ta cúi đầu đáp.
Trong nhà, nhất thời lại lạnh xuống.
Đây là một tòa chung cư cao cấp, ở khu trung tâm Đông Thành, cũng là đoạn đường số một số hai.
Ở tại đây lúc này, là hai anh em nhà họ Diệp.
Chỉ là, phòng ở không ít người ở Đế Đô mong ước, trong mắt hai người từng sống cuộc sống xa hoa, cũng là khó mà chịu đựng được.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, mua căn hộ này, 1000 vạn chỉ dư lại một ít.
Cố tình, hai người sống trong nhung lụa, chi phí ăn mặc vẫn như thường lệ, xa hoa lãng phí.
Hiện tại, đã là trứng chọi đá.
Thật lâu sau.
Diệp Bỉnh Hiên mở miệng: “Âm Âm, tiền còn thừa bao nhiêu?”
Diệp Âm Âm cắn môi, nhỏ giọng nói: “Còn… còn 10 vạn.”
“Cái gì!”
Diệp Bỉnh Hiên nhăn mày, không thể tin nói.
“Tại sao ít như vậy!? Mấy hôm trước còn thừa hơn 200 vạn mà?”
“Em…”
Diệp Âm Âm bị gã rống một tiếng, cúi đầu, trong mắt hơi nước dâng lên.
“Em, ngày hôm qua thấy Chanel ra sản phẩm mới, còn có một ít đồ trang điểm, em, em liền…”
“Em!”
Diệp Bỉnh Hiên vừa kinh vừa giận, lần đầu tiên oán trách cô ta.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Diệp Âm Âm bíu chặt tay gã, khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu nhìn gã.
“Anh…” Cô ta mềm nhẹ gọi, trong giọng nói, ám chỉ ái muội như có như không.
Lửa giận của Diệp Bỉnh Hiên, lập tức biến thành một loại xúc động khác.
“Tiểu yêu tinh!”
Gã gầm nhẹ một tiếng, rất nhanh, đã áp cô ta lên ghế sô pha.
Trong chung cư hỗn độn, hai người như thú quấn lấy nhau.
Cả người chìm nổi, ánh mắt Diệp Âm Âm mê mang, nhưng mà, vẫn nhìn lên TV, trên đó hiện lên hình ảnh một đôi trai gái.
Ánh mắt, xẹt qua u oán cùng ghen ghét.
Xong việc.
Sau khi Diệp Bỉnh Hiên phát tiết một phen, khôi phục lại phong độ nhẹ nhàng, gã ôm lấy Diệp Âm Âm không mảnh vải che thân, nói.
“Liên lạc được Giang Diệc Thừa chưa?”
Sau khi hai người bị con tiện nhân Diệp Vân Khuynh đuổi khỏi nhà họ Diệp, e ngại lời đồn bên ngoài, đám anh em bạn bè kia, không một ai vươn tay trợ giúp!
Mà Diệp Cẩn Huy, sau khi xác định gã ta thật sự điên rồi, hai người cũng không đến bệnh viện tâm thần thăm hỏi lần nào nữa.
Trong suy nghĩ của Diệp Bỉnh Hiên, không có lão già tới đoạt Âm Âm với mình, cũng là chuyện tốt.
Chỉ cần có thể quay lại nhà họ Diệp, lúc đó gã sẽ là gia chủ.
Nhưng hiện tại, gã vẫn còn thiếu sự trợ giúp. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể mượn thế của Giang Diệc Thừa.
Diệp Bỉnh Hiên đánh bàn tính, lại thấy Diệp Âm Âm lắc đầu, ấp úng nói: “Anh Thừa vẫn không liên lạc với em…”
Cô ta khổ sở rũ mắt.
Chẳng lẽ, Giang Diệc Thừa không cần cô ta nữa?
Diệp Bỉnh Hiên cũng nhăn mày, đang muốn nói gì —
Tiếng chuông di động vang lên.
Là điện thoại của Âm Âm?
Chỉ thấy nhân nhi vừa rồi còn đang mất mát, ánh mắt sáng lên, đứng lên, bổ nhào vào di động.
“Alô… Anh Thừa! Thật tốt quá, rốt cuộc anh…”
Diệp Bỉnh Hiên một bên không kiên nhẫn nghe, tốt xấu gì cũng nhịn xuống.
“Cái gì!?”
Đột nhiên, sắc mặt Diệp Âm Âm trắng bệch.
“Em đã biết, bây giờ liền qua…”
Vài giây sau, cô ta buông điện thoại, thần sắc hoảng hốt.
“Anh Thừa nói, muốn chúng ta đến, đến đồn công an… Nộp tiền bảo lãnh anh ấy.”