Chương 6: Tiến hành nhiệm vụ phụ (2)

Hạ Kỳ Mặc lơ mơ mở mắt, mình mẫy nhức nhói không thôi, lồm cồm ngồi dậy còn nghe xương cốt vang crắc crắc não nề mà đứt từng đoạn ruột dùm. 


Đập vào mắt là trần nhà xa hoa lạ lẫm, căn phòng bày trí sang trọng đến dọa người. Đặc biệt giường size cỡ king, ấy vậy mà nó ngược lại cứng y như đá. Chủ nhân nó rõ ràng là một người tính tình cổ quái đi?


Bất mãn cậu nhíu mày bĩu môi, nói sao cậu cảm thấy ngủ một giấc thật là dài mà chả có lấy thoải mái thì là đây.
Lo ngắm nghía, chợt nhớ gì đó làm sắc mặt Hạ Kỳ Mặc cực kỳ phi diệu. Đừng có nói với cậu là đã xảy ra cái gì quan hệ đi?


Nhưng tự bản thân cảm nhận qua chỗ ƈúƈ ɦσα chưa hề có dấu hiệu đau hay gì khác. Làm cậu thở phào nhẹ nhõm, nỗi bất an vơi đi không ít. 


Ít nhất hắn phải để cậu biết sự việc xảy ra với mình, thí dụ như mất này mất kia ra sao mới được nha. Chứ cứ như vậy bị lấy đi lần đầu, cậu nuốt không trôi cục tức đâu.


Âm thầm leo xuống giường vào phòng tắm một trận, trên bàn thức ăn tự động có sẳn, cậu không ngại lấy muỗng múc từng ngụm ăn. Đưa bên miệng ăn muỗng đầu sắc mặt cậu xanh mét, tự coi như bản thân mới thức dậy vị giác có hơi bị lỗi. 


available on google playdownload on app store


Sau khi ăn được ba muỗng, cậu tổng kết bản thân không hề sai. Mà là đồ ăn trên bàn này thập phần có vấn đề, chúng nhạt nhẽo đến mức chả có ý vị ngon lành nào mặc dù cách trang trí lại cực kỳ trông đẹp mắt. 


Nói thật, ở thế giới này gần một tháng. Hạ Kỳ Mặc sâu sắc nhớ thương đồ ăn ở thế giới mình, đồ ăn ở đây không thể gọi là tệ cũng không thể nhận là ngon. Nó chỉ dừng ở mức tạm được mà thưởng thức, ngoài ra chẳng còn gì để hình dung.


Đang đau khổ ăn cho chắc bụng rồi đi nhận nhiệm vụ luyện tập, bất chợt tin nhắn màn hình giả lập hiện lên, cậu vừa ăn vừa bấm mở ra xem là ai nhắn. Thấy người gửi tới là Viêm Tử Dạ cậu liền đùng đùng nổi điên, muốn tr.a hỏi hắn chuyện ngày hôm qua. 


Định bụng chả thèm đọc, nhưng vẫn âm thầm nhấn đọc hết tin. Dòng tin nhắn vỏn vẹn năm chữ nhanh, gọn, lẹ khiến cậu nghiêng đầu khó hiểu. Từ bao giờ hắn lại kiệm lời tới mức này thế không biết?


Hạ Kỳ Mặc lắc đầu chán nản chẳng quan tâm nữa, cậu cố ăn hết một dĩa đầy đồ ăn trông thực gấp gáp nhưng không kém phần mất hình tượng cao quý. Hớp một ngụm nước trái cây thuận cổ họng xong thì lấy khăn nhẹ chùi miệng. Song, chỉnh sửa quân phục trên người cho chỉnh tề và gom đồ tiện lợi thì rời đi trông vội vã. 


Hôm nay, cậu nhận được thông báo phải tập hợp sớm để ra chào đón cấp trên đầy anh dũng, hào khí mà mọi người hay nhắc đến. Bởi vậy, nó cũng khiến cậu tràn trề tò mò với người được xưng tụng là một vị anh hùng tuổi trẻ tài cao kia.


Thật ra hắn cũng rất muốn nhắn rất nhiều với cậu, tỉ như hỏi cậu thức chưa, ngủ có ngon không hoặc đồ ăn trên bàn có hợp khẩu vị. Nếu không hợp hắn có thể cho người khác tới đổi giúp cậu. 


Tuy vậy, nghĩ đến sắc mặt âm trầm thức dậy lạnh lùng của cậu dành cho hắn, bất đắc dĩ hắn chỉ nhắn được năm chữ đơn giản tới cậu: tập hợp, làm nhiệm vụ. 


Viêm Tử Dạ có tật chột dạ, cho rằng cậu đã biết hắn trộm hôn và ăn đậu hũ cậu ngày hôm qua. Thế nên đối với cậu hiện đang bực mình, hắn nào dám nói chuyện hay lởn vởn trước mặt cậu. Nên tốt nhất hắn bất đắc dĩ phải hạn chế nói chuyện với cậu chỉ mong cậu bớt giận. 


Sự thật Viêm Tử Dạ hoàn toàn không biết, cậu chỉ bắt bẻ chiếc giường dạng size king mà cứng như đá, đồ ăn chỉ ở mức tạm được. Ngoài ra, mấy vụ kia cậu chưa hề hay biết hay để bụng gì hết.


Thời gian trôi qua được tầm mười lăm phút, tất cả mọi người đều tập hợp đông đủ. Mọi tiếng nói xôn xao chưa bao giờ có mà bây giờ lại xuất hiện. Hôm nay là ngày đặc biệt vì Thượng tướng triệu tập tất cả họ lại để thông báo tin tức quan trọng. Vì vậy, ai nấy đều có hưng phấn, có bất an, cũng có sự kiêu ngạo khó nói. 


Phải biết, nếu được Thượng tướng trẻ tuổi kia trọng dụng là biết bao niềm kiêu hãnh, sỉ diện cho gia tộc của họ. Riêng sự sợ hãi, cung kính đối với một Alpha hùng mạnh bọn họ vẫn kiêng dè rất rõ ràng! Chẳng dám cà chớn trước mặt hay là phách lối, hống hách với Viêm Tử Dạ.


- Không biết Thượng tướng sẽ nói tin tức gì quan trọng ha?
Một nữ Alpha nhỏ giọng hỏi người bạn cùng lứa đồng thời là nam Alpha kế bên cạnh. Sắc mặt người kia cũng trịnh trọng ngẫm nghĩ suy đoán, thế nhưng chỉ bâng quơ nói với cô bạn tò mò của mình mà chẳng nói rõ suy nghĩ ở bản thân.


- Theo tôi được biết chút ít, sự việc lần này chắc có liên quan đến đế quốc. Cho nên ngài ấy mới tự động xuất hiện ở đây.
- Ừ, có khi là vậy cũng nên.
Nhận được chỉ là câu trả lời vô căn cứ kia, làm cho cô nàng không khỏi thất vọng ra mặt não nề đáp.


- Thượng tướng chắc chắn có việc rất quan trọng mới hạ thấp điệu bộ tới đây!
Một Beat nam tràn đầy tự tin bởi suy đoán ấy mà nói với đám bạn bè nghe. Trong đám người có một Omega nam nghe liền nhướn mày quăng cái xem thường dành cho gã, giọng điệu chả mấy tốt tính nói:


- Hừ, ngươi không biết gì tốt nhất ngậm mồm lại để nghe lão tử ta kể ngươi biết. Thượng tướng là vì đế quốc có mối đe dọa thú triều lần này nên tự thân xuất giá tuyển trọng người tài, hào khí giúp đế quốc. Nếu thành công tiền thưởng chẳng hề nhỏ, càng miễn bàn được Vương quốc ban chức vị tốt ở hoàng gia đâu.


- Oa, thế khác nào lần này phát tài rồi. Thế nhưng mà... Không có bữa tiệc nào là miễn phí, chắc chắn miếng mồi ngon này trả giá ít nhất là từ bị thương cho đến bỏ mình a.


Người nọ vừa cảm thán giá trị phần thường béo bở, vừa e sợ từng mức độ nguy hiểm của nó. Gã không khỏi lắc đầu tiếc nuối, tự động buông tay bỏ cuộc trước.
- Đúng vậy, đúng vậy nha, quá nguy hiểm chứ chẳng đùa.


Vô số kẻ hướng người nọ tán thành chung ý kiến, tiếng xôn xao càng miễn bàn có bao nhiêu ồn. Trong đó có tiếng thở dài thườn thượt xen lẫn mất mác nói, làm cho sắc mặt tất cả xung quanh chẳng ai tốt đẹp.
- Ầy, chiến dịch này mà đi sẽ không biết bao nhiêu người hi sinh đâu.


- Lời này của ngươi nói cẩn thận cái mạng chính ngươi đi là vừa!


Thiếu úy đứng trên khán đài hướng ánh mắt xuống phía dưới rất rõ, còn nghe rất kĩ lời nói ấy. Sắc mặt y âm trầm đến mức lãnh huyết lợi hại, nheo mắt lại, theo đó sát khí nồng đậm tỏ ra từ cơ thể, khẽ mắng kẻ đần kia.
-....


Người kia lúng túng sợ hãi cúi thấp đầu xuống muốn dập đầu vào lòng ngực, chọn im lặng hoàn toàn chẳng dám hé nửa chữ nào. Những người khác thấy vậy thầm hít ngụm khí lạnh cũng biết thức thời yên lặng theo.


Sự im lặng chỉ được trong chốc lát, tiếng nghị luận lại lần nữa khe khẽ truyền nhau. Tuy nhỏ như muỗi kêu nhưng gộp lại vẫn đủ ồn ào kinh khủng. Nhờ vậy, cậu mới biết được một số tin tức tốt từ họ.
Nói vậy cái tên Thượng tướng kia lần nhiệm vụ này mà không thành công thì toi đời phải không?


Hạ Kỳ Mặc âm thầm vui sướng khi thấy người gặp họa, cậu chỉ biết nếu nhiệm vụ này không thành, thì uy danh vị Thượng tướng kia sẽ tuột dốc không phanh cho mà coi. Đến đó, cậu đoạt chiến công uy danh lừng lẫy là có thể lấy lại tự hào cho gia tộc, được mọi người tán thưởng, coi trọng là có thể thoát khỏi thế giới này rồi đi.


Sự vui sướng chưa được lâu thì bị dập tắt chẳng còn sót gì. Cậu gắt gao trợn mắt thật lớn bắt gặp Viêm Tử Dạ từ từ đi lên khán đài! Sắc mặt Hạ Kỳ Mặc khỏi nói có bao nhiêu đặc sắc, từ ba hồi trắng ba hồi xanh nhìn chằm chằm lấy hắn. 
Chắc chắn không phải là hắn, chắc chắn là vậy!


Cậu nắm chặt tay thành quyền, cắn răng tự thôi miên lừa dối chính mình. Dù vậy trời không chiều lòng người, tiếng Viêm Tử Dạ vang lên đầu tiên là tự giới thiệu sơ về bản thân cho tất cả mọi người dưới khán đài nghe. Mọi người ở dưới khán đài đứng nghiêm, lòng đầy căng thẳng, chăm chú chuẩn bị lắng nghe lời hắn nói.


- Xin chào mọi người, tôi sẽ tự giới thiệu sơ về mình cho mọi người nghe cũng như mục đích tôi đến đây lần này. Tôi tên Viêm Tử Dạ, chức vị Thượng tướng đồng thời chắc mọi người cũng biết tôi đến đây có mục đích. Đó là thú triều!


Hai chữ thú triều khiến sắc mặt ai nấy khẽ biến trắng bệch hoặc tím xanh, âm thầm hít sâu ngụm khí lạnh, toàn thân từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu lạnh toát mồ hôi. Nhìn phản ứng mọi người như vậy hắn cũng không có gì ngoài dự liệu. Chỉ thản nhiên lướt qua hàng nghìn người để tìm kiếm hình bóng Hạ Kỳ Mặc, nhìn thẳng vào mắt cậu xem cậu có chán ghét những kẻ nói dối mình hay không. 


Hắn nghĩ cậu sẽ né tránh tầm mắt hắn, ngoài dự liệu cậu không những tránh mà còn lườn ngược lại. Đôi mắt nổi lửa phừng phừng tràn đầy trách cứ hắn dám giấu diếm cậu thân phận hắn. Viêm Tử Dạ thấy vậy lòng liền mềm nhũm đối với cậu, đôi mắt ôn nhu cười nhìn lại cậu khiến cậu tự giác mặt mình nó nóng nóng vội cúi đầu xuống. Thấy vậy, hắn có một cỗ cảm giác mất mác hụt hẫng, tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài vẫn uy nghiêm băng lãnh nói tiếp câu tiếp theo.


- Cũng vì vậy tôi mong có những nhân tài nguyện ý cùng tôi đến chiến dịch chống chọi với thú triều lần này. Mọi người có thể đồng ý cũng có thể tùy ý từ chối ở phần đăng kí, tôi đây không hề bức ép mọi người phải theo tôi tìm nguy hiểm.


Nói xong liền xoay người ổn trọng bước xuống khán đài về căn cứ bản thân, bỏ lại biết bao nhiêu người ở đây thổn thức, thấp thỏng lo âu. Gương mặt hết sức bình tĩnh nhấn nút mở màn hình giả lập, nhắn dòng tin hẹn Hạ Kỳ Mặc tham gia đăng kí xong thì gặp mặt hắn.


Vài top người đã bắt đầu sôi nổi bàn luận nên đi hay là không. Đặc biệt top người bên ban A thực lực cường đại gương mặt quang minh, chính đại không màng sống ch.ết thẳng tấp sống lưng, bắt đầu dẫn đầu đi lại gần chỗ đăng kí được xếp là những người đầu tiên tham gia. 


Theo đó vài người ban E hổ thẹn cúi gầm mặt chẳng dám ngẩng đầu lên, số người ấy họ chọn không đăng kí vì biết bản thân chưa đủ thực lực.


Thực lực non kém ban E như họ, vĩnh viễn là dưới đáy của Vias đế quốc không được trọng dụng. Chỉ có thể vòng vòng ở ngoài bìa rừng Glosbe nhận làm nhiệm vụ đơn giản sống qua ngày.
Thấp kém mãi mãi là thấp kém!


Họ không cam lòng siết chặt lòng bàn tay, cắn răng nhẫn nhục bị kẻ ban khác chế nhiễu, cười khinh khi và nói họ chỉ là những kẻ đáng vứt bỏ. Vì họ biết ban E là viết tắt cho End, đại diện cho sự kết thúc tương lai của họ trong sự tối tăm vô lực, chẳng có ánh sáng chiếu rọi đến.


- Mấy cậu không tham gia sao? Tôi đây phế vật trong phế vật cũng tham gia đấy nhá. Đừng nói là mấy cậu sợ nên không dám đi nha. Chả khác nào mấy cậu còn phế, vật, hơn, phế, vật, tôi, đây!!


Hạ Kỳ Mặc nhấn mạnh nói từng câu cuối, lướt ngang qua họ, bỏ lại câu hỏi châm chọc cố ý khiêu khích mà nhìn họ. Giọng nói của cậu làm họ giật mình tỉnh ngộ và vô tình cậu lại làm cho họ hấp lên ngọn lửa bừng bừng vấy lên lòng nhiệt huyết, cả đám trong đó đã có người hung hăng trợn mắt cãi láo lại, quát lớn với cậu.


- Ai nói, tôi đây định đi đăng kí, đúng không Quân Tịnh?
Hàm Chu Minh nháy mắt ra hiệu với bạn mình.
- Đúng a, chúng tôi chuẩn bị đăng kí.
Quân Tịnh gật gật đầu hùa theo bạn mình, Hạ Kỳ Mặc cười híp mắt nói.
- Vậy tốt, không bằng đi đăng kí một lượt?
- Được!!


Cả đám Quân Tịnh cùng đi theo Hạ Kỳ Mặc đăng kí khiến biết bao nhiêu ánh mắt ghét bỏ, khinh thường quẳng đến họ. Những ban khác như ban B, C và D có người đồng tình thương hại. Cũng có người hứng thú đứng qua một bên xem trò hề sắp tới của nhóm Hạ Kỳ Mặc. 


Trong lòng mỗi người Quân Tịnh ai nấy đều có sự nhiệt huyết, kiên quyết riêng. Hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt người khác nhìn họ, chỉ mình cậu hào hứng đến mức cười không thể ngậm được miệng. Làm người khác nhìn vào nhíu mày khó hiểu về cậu càng đánh giá thương hại hơn.


Thật sự Hạ Kỳ Mặc cậu chưa gì có đàn em rồi a, không bao lâu nữa chuyện nổi tiếng là một sớm một chiều mà thôi. Chẳng phải nhân vật phản diện luôn có đàn em để chống đối nam chính sao?


Vậy mà vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện trong tầm mắt cậu. Làm cậu đen mặt, trên đỉnh đầu hàng ngàn vạn con quạ đen chạy qua đầu mình.
Âu Di Thần nhìn thấy cậu thì kích động vạn phần tronng lòng, bên ngoài mỉm cười tươi, từ bên đăng kí chạy về phía cậu hỏi thăm.


- Em cũng đăng kí tham gia hay sao?






Truyện liên quan