Chương 9: Quát Mắng
Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Editor : Miu
"Sao lại thế này? Thay người khác ư? Tuy rằng lúc trước cảm thấy Vương Văn Đào không phải là người thích hợp nhất với vai nam thần Âu Dương Vũ, nhưng coi như cũng không khó chấp nhận. Hiện tại thay đổi người khác, trong lòng cảm thấy có chút bất an nha."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Đổi người khác nhưng cũng không công bố là ai. Thần thần bí bí như vậy đúng là làm người ta tò mò ch.ết."
"Tôi cảm thấy, nếu xét khắp giới giải trí những người có thể đóng vai Âu Dương Vũ chỉ có hai trường hợp. Một là không mời được, hai là không thích hợp. Hiện tại đoàn phim lại thần bí không công bố người này ra ngoài, chỉ có thể là người này không hề thích hợp đóng vai Âu Dương Vũ, hoặc là người này vô cùng thích hợp. Nhưng chung quy tôi vẫn cảm thấy trường hợp đầu tiên là cao hơn."
"Dâng hai đầu gối* với phân tích của lầu trên a. Có cảm giác nam thần của mình sắp bị huỷ hoại."
(* kiểu đồng ý đồng tình ấy)
"Lúc trước vẫn luôn chờ mong [Tường Vi Hoa Khai] công chiếu cũng là vì nam thần. Nhưng hiện tại nhìn đến tin tức khởi quay và poster của đoàn phim, tui hổng biết có còn dũng khí để theo kịp hay không nữa. Bởi vì tui sợ hình tượng nam thần sẽ bị huỷ a a a, như vậy nhất định sẽ nhịn không được muốn tẩy chay diễn viên đóng vai nam thần mất."
"Theo tui á thì lầu trên không nên kich động như vậy. Ai cũng đều biết đạo diễn Nghiêm Khoan của đoàn phim [Tường Vi Hoa Khai] là cha của tác giả. Lại nói, tuy Nghiêm Khoan cũng chưa được xem là đạo diễn trứ danh gì đó, nhưng trong giới không phải vẫn rất có danh tiếng sao? Với lại Nghiêm Khoan nổi tiếng là yêu cầu khắt khe với diễn viên, tui tin rằng nhất định Nghiêm Khoan đạo diễn sẽ không để [Tường Vi Hoa Khai] bị huỷ đâu. Chúng ta vẫn nên có chút chờ mong không phải sao?"
"Quả thực ban đầu còn có chút chờ mong, nhưng vừa thấy lầu trên cmt như vậy lại bay đi hết rồi. Lầu trên xin nhắc nhở một chút, Nghiêm Khoan là đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực phim điện ảnh, không phải là phim truyền hình a!"
"Đã khóc đến hôn mê trong WC."
"+10087"
......
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào nút nguồn bên phải điện thoại, lập tức màn hình đang phát sáng liền an tĩnh tối lại. Âu Dương Thiên Nhiên ngẩng đầu, nhìn chiếc gương đang phản chiếu hình ảnh bản thân trước mặt, âm thầm cười. Không ngờ rằng chưa được bao lâu, trên mạng đã rầm rộ bàn luận về cậu nhiều như vậy. Tuy rằng hiện tại cậu vẫn chưa được công bố ra ngoài, cho nên thanh Vọng Trị không tăng thêm. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, đợi đến khi bộ phim này được chính thức ra mắt, nhất định thanh Vọng Trị của cậu sẽ một phen bùng nổ.
Chuyên viên trang điểm Tiểu Mai nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên sau khi xem xong bình luận trên mạng liền trầm mặc không nói. Tuy rằng ngày thường Âu Dương Thiên nhiên cũng rất kiệm lời, nhưng không biết vì sao Tiểu Mai lại cho rằng hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên đang không vui vì thấy được những bình luận phiến diện về mình trên mạng.
"Nam thần! Cậu đừng để ý những cmt bừa bãi trên mạng a. Không có ai thích hợp với vai nam phụ Âu Dương Vũ hơn cậu đâu, với lại Nghiêm đạo diễn đối với cậu rất vừa lòng đấy thôi. Bây giờ những người đó còn chưa thấy được dáng vẻ của cậu, tui tin rằng đợi đến khi công bố hình tượng của cậu ra ngoài rồi, những người đó nhất định sẽ không nghĩ vậy nữa."
Lúc Tiểu Mai nói chuyện với Âu Dương Thiên Nhiên có chút cẩn thận. Trải qua hơn nửa tháng ở chung, cô cũng phần nào hiểu được tính cách ngoài lạnh trong nóng của cậu rồi. Bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại chỉ là một tân nhân mới bước vào giới giải trí, cho nên Tiểu Mai mới sợ cậu bị đả kich bởi những bình luận vớ vẩn trên mạng, vì vậy cô nhịn không được liền an ủi.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Không có ai thích hợp với nhân vật này hơn cậu đâu."
Stylist Tiểu Quách cũng cười cười an ủi nói.
"Em biết!"
Thông minh như Âu Dương Thiên Nhiên sao lại không hiểu hai người nghĩ gì. Tuy cậu chỉ là tân nhân, nhưng lại không phải dạng ngu ngốc, làm sao có thể dễ dàng bị đả kich như vậy được? Chỉ là, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Âu Dương Thiên Nhiên đứng lên, xoay người nhìn Tiểu Mai và Tiểu Quách, khoé miệng hơi giương lên, ánh mắt cũng mang theo ý cười nói.
"Cảm ơn."
Một tia cười nhàn nhạt kia, giống như ánh mặt trời khiến Tiểu Mai và Tiểu Quách đắm chìm trong ánh sáng ấm áp, không thể thoát ra được. Mãi cho đến khi thân ảnh của Âu Dương Thiên Nhiên biến mất khỏi phòng trang điểm, bọn họ mới chợt tỉnh lại.
"A....Cười....Nam thần cười... Thật là soái ch.ết được! Tôi ch.ết mất! Aaaa... Tôi quên mất phải chụp hình lại rồi. Tiếc quá đi."
Tiểu Mai lộ ra vẻ mặt hối hận.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" (từ đầu đến cuối nhân vật này chỉ nói có câu đúng vậy)
Tiểu Quách thân là một nam nhân cư nhiên lại vặn vẹo mông, hít hít khí cùng Tiểu Mai nhiệt liệt thảo luận.
"Quả nhiên nam thần làm sao có thể dễ bị kich thích như vậy chứ. Đương nhiên cậu ấy sẽ không để mấy cmt lung tung trên mạng ấy vào mắt."
"Không sai! Mấy cmt đó tính là cái gì. Âu Dương nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, làm sao có thể dễ dàng bị những đồn đại vớ vẩn trên mạng kich thích chứ!"
......
Mặc kệ bên ngoài suy nghĩ như thế nào, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn như cũ bình tĩnh mà diễn.
Theo như kịch bản thì nữ chính ngay từ lần gặp đầu đã đối với nam phụ nhất kiến chung tình, hơn nữa còn tìm mọi cách muốn tiếp cận nam phụ. Nhưng nam phụ Âu Dương Vũ cao lãnh này lại không phải dễ dàng tiếp cận như vậy. Mà nam chính ban đầu cũng chỉ có chút hiếu kì đối với nữ chính, sau này lại bị nữ chính từ từ hấp dẫn ánh mắt, liền đem cô ta đặt trong lòng.
Màn diễn hôm nay chính là phân cảnh nữ chính bị nam phụ cự tuyệt, lại vô tình để nam chính thấy được, nên nam chính lập tức đi tìm nam phụ tính sổ.
Cảnh quay hôm nay là cảnh phối hợp giữa Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân. Một màn này Nghiêm Khoan yêu cầu tương đối cao, hắn muốn Chu Tử Bân bộc lộ ra được ánh mắt mang cảm xúc kịch liệt tức giận, mà Âu Dương Thiên Nhiên ngược lại phải mang ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh, ý tứ không rảnh thời gian cho Chu Tử Bân, nhất định phải hiện ra được không khí bất hoà giữa hai người.
Cảnh diễn ngày hôm nay, Chu Tử Bân đợi đã lâu. Hơn nửa tháng nay, Chu Tử Bân đều vô cùng buồn bực. Rõ ràng tên Âu Dương Thiên Nhiên kia chỉ làm bộ làm tịch tỏ ra cao lãnh, bộ dáng giả tạo như vậy nhưng người của đoàn phim giống như bị mù không nhận ra được, liều mạng khen ngợi cậu ta.
Tên Âu Dương Thiên Nhiên đó có gì tốt? Còn không phải chỉ là ký hợp đồng cấp cao hơn hắn, có được một người đại diện kim bài riêng, lớn lên đẹp mắt một chút thôi sao? Như vậy có gì đặc biệt hơn hắn chứ? Chẳng phải cũng chỉ dựa vào bề ngoài nên mới được chọn hay sao? Hôm nay, Chu Tử Bân hắn phải dùng kĩ thuật diễn của bản thân cho cậu ta một bài học để cho cậu ta biết, Chu Tử Bân hắn mới là vai chính! Còn về vấn đề Âu Dương Thiên Nhiên có kĩ thuật diễn khá tốt đã bị Chu Tử Bân vứt ra sau đầu.
Sau khi tất cả thiết bị và máy quay đều được chuẩn bị tốt, Nghiêm Khoan lập tức bắt đầu quay.
Những ngày hè, ánh nắng vô cùng chói chang, xuyên thấu qua tầng tầng cành lá giống như những ánh đèn li ti đẹp mắt. Giữa hàng cây trải dài trên đường, một thiếu niên mặc sơ mi trắng, ung dung đút tay vào túi quần, tay cầm hai quyển sách nhỏ, ưu nhã từng bước đi tới.
Từng đốm sáng li ti chiếu lên người cậu giống như ánh đèn sân khấu, vì bầu trời, thần bí là cậu mà bày ra những vệt sáng đẹp mắt. Máy quay kéo lại gần, gương mặt tinh xảo đến hoàn mỹ của thiếu niên liền xuất hiện bên trên màn ảnh. Gương mặt không chút tì vết, thậm chí cả lỗ chân lông cũng không có kết hợp với ngũ quan tinh xảo khiến mọi người trước màn ảnh trong nháy mắt kinh diễm.
Người này trên người có thể tự mang hào quang, tự mang hiệu quả mỹ cảm trời ban trên màn ảnh được sao? Trần Vi Vi ngồi một bên nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên qua máy quay, liền nhịn không được nổi lên vài phần ghen ghét. (:)))
Đột nhiên, một thiếu niên vận chiếc áo lam nhạt nhảy ra từ hàng cây, âm thanh kiêu ngạo phút chốc đánh vỡ hình ảnh hoàn mỹ trước mặt.
"Rốt cuộc cũng đợi được mày! Âu Dương Vũ!"
Gương mặt thiếu niên áo lam có bảy phần kiêu ngạo, ba phần đàng hoàng, hoàn toàn đem hình tượng một phú nhị đại bá đạo lại kiêu căng thể hiện ra rõ ràng. Hơn nữa, Chu Tử Bân hơi nâng lên khoé miệng, khiến cả người hắn toát lên một cỗ xấu xa lưu manh trước màn ảnh, làm cho một vài cô gái trẻ yêu thích không thôi. Tục ngữ có câu "Nam nhân không xấu, phụ nữ không yêu". Cho dù Chu Tử Bân khi cười lên hoàn toàn lộ ra bản chất lưu manh của mình thì vẫn rất được người khác mến mộ.
Chẳng qua, khi máy quay dời ra xa, khiến khung cảnh hai người đứng chung xuất hiện, liền cảm giác được hào quang của Chu Tử Bân dường như ảm đạm đi không ít. Bộ dáng và khí chất gần như hoàn mỹ kia của Âu Dương Thiên Nhiên, quả thực có tính xâm lược.
"Có việc?"
Ngữ khí nhàn nhạt cùng với ánh mắt tỏ vẻ lãnh đạm đều rõ ràng Âu Dương Vũ đối với thiếu niên trước mặt mình không có bao nhiêu để tâm đến.
Điều này khiến cho Đan Hướng Minh tới tìm phiền toái cảm thấy bực mình. Đan Hướng Minh hắn ở trường học luôn luôn là hình tượng tiểu bá vương, làm gì có chịu qua cảm giác bị lãnh đạm này. Trên mặt hắn hiện lên tia giận dữ, lập tức tiến lên vài bước, nắm lấy cổ áo của Âu Dưỡng Vũ.
"Cái tên đáng ghét này! Mau nói cho tao biết, tại sao mày lại cự tuyệt tiểu nha đầu Tường Vi?"
Âu Dương Vũ nhanh nhạy lùi về sau một bước, bình tĩnh liếc mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Đan Hướng Minh, ánh mắt lãnh đạm thường ngày xuất hiện nhiều thêm một tia cảm xúc phức tạp. Tuy rằng gương mặt không hiện rõ, nhưng trong lòng Âu Dương Vũ lại vô cùng nghi hoặc, liền nhàn nhạt mở miệng.
"Tường Vi? Đó là ai?"
Không sai! Âu Dương Vũ hiện tại căn bản không hề biết tên của nữ chính. Bởi vì mỗi ngày có vô số người thổ lộ với cậu, cho nên Âu Dương Vũ căn bản không chú ý đến nữ chính.
"Mày đừng có làm bộ trước mặt tao Âu Dương Vũ! Mày đừng tưởng rằng một đường trêu hoa ghẹo nguyệt của mày có gì ghê gớm lắm. Tao nói cho mày biết, nha đầu Kiều Tường Vi kia là do bổn thiếu gia tao che chở. Trừ bỏ tao, người khác không được phép khi dễ cô ấy. Cho dù mày là cái gì hội trưởng Hội học sinh, cho dù mày có là thiếu niên thiên tài, thì trong mắt tao bất quá cũng chỉ có vậy. Mày dám cùng tao cá cược không?"
Ánh mắt Đan Hướng Minh hiện lên ngọn lửa hừng hực. Khi đối diện với Âu Dương Vũ, khí thế cường áp trên người liền hướng về phía cậu.
"Cá cược gì?"
Âu Dương Vũ nhàn nhạt nói.
"Nếu lần thi tiếng Anh toàn thành phố này tao lớn điểm hơn mày, mày phải cúi đầu xin lỗi Kiều Tường Vi trước mặt mọi người, còn phải được cô ấy tha thứ. Còn nếu tao thua, tao sẽ cúi đầu xin lỗi mày trước mặt mọi người. Thế nào? Mày dám cá hay không?"
Đan Hướng Minh khiêu khích nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ vân đạm phong khinh trả lời.
"Được!"
Một trận gió nhẹ thổi qua, phất lên góc áo của hai người. Thấy được màn diễn này sắp qua, đột nhiên Nghiêm Khoan đứng lên, hô to một tiếng.
"Cắt!"
"Âu Dương! Ánh mắt của cậu không đúng. Tôi yêu cầu chính là không khí va chạm kịch liệt, khí thế trong ánh mắt của cậu so với tiểu Chu yếu hơn, làm lại lần nữa."
Nghiêm Khoan nhíu mày. Màn diễn lúc nãy, nếu chỉ nhìn bằng hiệu quả ánh mắt qua màn ảnh bình thường, thì kỹ thuật diễn của hai người Âu Dương Thiên Nhiên thật sự khá tốt. Nhưng thời điểm ánh mắt khiêu khích kịch liệt của Chu Tử Bân hướng đến Âu Dương Thiên Nhiên, liền cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên quá mức bình tĩnh, không hề bị người đối diện khiêu khích chút nào cả. Hoàn toàn bị bạn diễn Chu Tử Bân cướp đi lực chú ý.
Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên nghe Nghiêm Khoan nhận xét, liền liếc nhìn Chu Tử Bân một cái, không ngờ thấy được một tia khác thường trong mắt Chu Tử Bân. Có điều cậu không nói gì, lập tức theo lời Nghiên Khoan diễn lại cảnh ban nãy một lần nữa.
"Cắt! Không đúng! Không đúng!"
"Chú ý mổ chút! Âu Dương, ánh mắt bà khí thế của cậu đều không đúng!"
"Chú ý... Âu Dương Thiên Nhiên! Lỗ tai cậu để làm cái gì? Không nghe tôi nói gì hay sao hả? Khí thế! Cái tôi muốn là khí thế!"
.....
Bị NG, lại còn bị hô liên tục hơn mười lần. Đây là lần đầu tiên trong quá trình đóng phim của Âu Dương Thiên Nhiên gặp phải tình huống như thế này.
"Được rồi! Trước tiên nghỉ ngơi mười lắm phút. Âu Dương! Cậu nghiêm túc nhìn lại kịch bản lần nữa cho tôi. Sau đó nghĩ kĩ xem phần diễn này nên thể hiện như thế nào."
Nghiêm Khoan tuy rằng chưa phê bình cậu bao nhiêu nhưng ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn. Vì vậy liền hiểu được hắn vừa rồi có bao nhiêu không hài lòng đối với biểu hiện của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Nhiên......"
Hạ Tuấn Quân đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên một chai nước suối, có chút lo lắng đối với Âu Dương Thiên Nhiên. Tuy rằng chỉ mới ở chung nửa tháng, nhưng cũng đủ để Hạ Tuấn Quân hiểu được phần nào tính cách của Âu Dương Thiên Nhiên. Nhưng dù sao thì Thiên Nhiên cũng chỉ là nhị thiếu gia từ nhỉ ngậm thìa vàng lớn lên, trong trường học cũng được người người mến mộ, sau khi tiến vào đoàn phim cũng một đường thuận buồm xuôi gió. Hôm nay bị Nghiêm Khoan quát mắng như vậy, không biết trong lòng nhị thiếu gia này có chịu được hay không nữa.
"Không có việc gì."
Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt nói.
Không cần đoán cũng biết được trong đầu Hạ Tuấn Quân đang suy nghĩ cái gì. Âu Dương Thiên Nhiên cậu sẽ là người chỉ cần bị mắng một chút đã uể oải suy sụp hay sao? Nhớ trước đây khi cậu đi công tác, cậu bị mắng đến nỗi đã thành thói quen. Sau này lại có thể từ một nhân viên nhỏ bé của tầng chót công ty, leo lên làm phó Tổng giám đốc. Trong quá trình này, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ. Những lời phê bình ban nãy của Nghiêm Khoan, căn bản không là gì so với trước kia cậu gặp phải. Khả năng chịu đựng của cậu rất tốt, căn bản sẽ không đem việc này để trong lòng.
Sau khi uống một ngụm nước, Âu Dương Thiên Nhiên dường như có chút suy tư đưa ánh mắt nhìn Chu Từ Bân ngồi cách cậu không xa, đang được chuyên viên trang điểm chỉnh chu lại. Cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, Chu Tử Bân liền quay qua hướng Âu Dương Thiên Nhiên nở một nụ cười. Chẳng qua trong nụ cười kia ẩn hàm thêm một tia châm chọc.
"Đinh...... Đã bị đối thủ coi khinh và khiêu khích, thân là nam thần, ký chủ như thế nào lại có thể bị một đối thủ nho nhỏ khinh thường? Mong ký chủ trong lần diễn tiếp theo, dùng kỹ thuật diễn của bản thân nghiền áp đối thủ Chu Tử Bân. Thời gian thực hiện, một tuần. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng một Rương thần bí, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 100 điểm giá trị sinh mệnh của ký chủ. Cố lên :)!"
-----
Editor :
Sr! Để mn đợi lâu. Em lo bên mạt thế, cộng thêm thi cử, còn bị té xe nữa nên ngưng bên đây gần ba tuần. T.T hy vọng mn không bỏ a.