Chương 39: Hố
Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Edit : Miu
Đã là diễn viên, kỳ thực có đôi khi rất vất vả. Giống như khi mùa hè oi bức, lại phải mặc áo bông dày, rồi khi mùa đông đến, còn phải mặc áo ngắn quần ngắn. Tuy rằng hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên không được coi là mặc áo ngắn quần ngắn, nhưng cũng không khác bao nhiêu.
Bên trong mặc một bộ quần áo hưu nhàn, bên ngoài được khoác thêm một kiện blouse trắng. Hiện tại đang là giữa tháng hai, có thể coi là thời điểm lạnh nhất năm. Sau khi đi lên đến sân thượng, bị gió lạnh thổi qua người, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được rùng mình. Nhưng khi cậu nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, cả người chỉ mặc một bộ áo bệnh nhân đơn bạc màu lam nhạt, từ đầu đến cuối, anh đều ngồi thẳng lưng, giống như không hề cảm giác được cái lạnh thấu da thịt bên ngoài. Trong lòng Âu Dương Thiên nhiên nhịn không được càng thêm thán phục Lăng Ảnh Liệt.
Bất quá sau khi ngẫm lại, cậu tựa hồ lại cảm thấy đây là điều đương nhiên. Bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên nhận thấy, Lăng Ảnh Liệt vốn đã là một cái tủ lạnh di động, so với cái khí lạnh anh ta bắn chíu chíu ra, thì mùa đông tuổi gì?
Suất diễn của Lăng Ảnh Liệt trong bộ phim điện ảnh này không nhiều lắm. Nhân vật mà anh ta sắm vai là một bệnh nhân cha mẹ đều đã mất, vị hôn thê cũng bất hạnh qua đời, bản thân lại mắc bệnh ung thư thời kì cuối, sống không quá ba tháng đã phải ch.ết. Hiện tại, cảnh diễn của hai người họ là lúc nhân vật do Lăng Ảnh Liệt sắm vai biết bản thân bị bệnh ung thư, mất đi ý chí tiếp tục sống, lúc này Lý Chiếu Dương do Âu Dương Thiên Nhiên đảm nhận đến khuyên nhủ.
"Tốt! Các bộ phận chuẩn bị..."
Một tiếng "diễn" vừa vang lên, Âu Dương Thiên Nhiên nhận ra rõ ràng, Lăng Ảnh Liệt ngồi trên xe lăn cách mình không xa lập tức thay đổi. Khí thế ban đầu vẫn lãnh ngạo đột nhiên biến thành một loại lo lắng tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên mà Âu Dương Thiên Nhiên giao thủ với đối thủ lớn nhất cuộc đời này của mình. Cho dù đã xem qua rất nhiều tác phẩm của Lăng Ảnh Liệt, cho dù đã từ đầu đã biết kỹ thuật diễn của Lăng Ảnh Liệt rất tốt, nhưng khi phải chân chính đối mặt với anh ấy, Âu Dương Thiên Nhiên mới biết được, cái gì gọi là chệnh lệch.
"Ba mẹ tôi đều đã ch.ết, Tiểu Linh cũng rời bỏ tôi, thậm chí tôi cũng chỉ sống được ba tháng. Nhưng hung thủ đã giết hại ba mẹ tôi vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Hắn ta chỉ mới vào ngục giam được một ngày, đã bình yên vô sự mà trở ra. Ngoài ý muốn? Tất cả đều là ngoài ý muốn sao? Anh nói xem, thế giới này rốt cuộc có công đạo hay không? Đây chính là mẹ nó công đạo mà anh đã nói?"
Hàn băng trong ánh mắt của Lăng Ảnh Liệt ngay khi bắt đầu quay nháy mắt biến mất, biến thành tuyệt vọng vô tận, ánh mắt của anh mất đi tiêu cự, đen thăm thẳm như đã mất dần đi ý chí sinh tồn. Anh hận tên thẩm phán bị mua chuộc, anh hận tên hung thủ dùng tiền hối lộ vẫn còn ung dung bên ngoài, anh hận ông trời bất công, anh cũng hận chính bản thân bất lực không làm gì được.
Hận ý từ anh xuyên thấu qua ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, chiếu thẳng đến tâm của cậu, khiến trong lòng của cậu sinh ra một chấn động lớn. Âu Dương Thiên Nhiên không tự chủ được hoà nhập vào kịch bản, thốt ra lời thoại vốn có.
"Không đâu! Người xấu nhất định sẽ bị trừng phạt, nhất định sẽ bị báo ứng, cậu không cần nghĩ như vậy..."
"Trừng phạt.... Báo ứng...."
Lăng Ảnh Liệt lộ ra nụ cười trào phúng.
"Đúng vậy! Sẽ chịu trừng phạt, nhưng lại trừng phạt lên người tốt. Cha mẹ tôi giúp đỡ nhiều cô nhi như vậy, vốn là người hiền lành, rộng rãi với mọi người. Bạn gái của tôi, thiên chân thiện lương, cho dù tôi đang nghèo khó vất vả cũng không hề rời bỏ tôi. Bọn họ đều người tốt, nhưng bọn họ lại phải ch.ết sớm, bị người khác hại ch.ết. Đây là trừng phạt? Tôi cực khổ gây dựng sự nghiệp, chỉ trong chớp mắt đã bị người ta cướp đi. Hiện tại tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, cơ thể còn mang theo bệnh tật, đây chính là báo ứng mà anh nói sao?"
Lăng Ảnh Liệt vô cùng kich động, anh đem tất cả tuyệt vọng và phẫn nộ của nhân vật toàn bộ đều biểu hiện ra, ngay tại khoảnh khắc này, anh đã đem bản thân hoà nhập vào nhân vật, anh chính là nhân vật này, nhân vật này cũng chính là anh. Tuyệt vọng và phẫn nộ của anh xuyên thẳng từ ánh mắt chiếu vào đáy lòng của Âu Dương Thiên Nhiên, khiến thâm tâm của Âu Dương Thiên Nhiên không tự chủ được mà tự hỏi, cậu thực sự sai rồi sao? Người xấu trên thế giới này, thực sự sẽ bị trừng phạt sao?
Trên mặt của Âu Dương Thiên Nhiên bởi vì lời nói của Lăng Ảnh Liệt mà hiện lên sự chần chờ, cậu bắt đầu hoài nghi, cậu bắt đầu hoang mang, những ý nghĩ lúc trước của cậu đều đã sai rồi sao?
"Cắt!"
Nghiêm Khoan đứng lên hô lớn.
"Rất tốt! Cảnh qua này qua, tất cả bộ phận chuẩn bị cho cảnh diễn kế tiếp."
Ngay khoảnh khắc Nghiêm Khoan hô cắt, ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên liền lộ ra mê mang, cậu tựa hồ vẫn chưa phản ứng lại kịp, cậu vẫn đang quay phim hay sao? Vừa rồi là như thế nào?
Mơ hồ trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên ngay khi được Hạ Tuấn Quân phủ thêm cho mình một tầng áo khoác liền tỉnh táo trở lại, sau đó lập tức dùng ánh mắt khiế͙p͙ sợ mà nhìn về phía Lăng Ảnh Liệt cũng đang được Phạm Hợp phủ thêm áo khoác cách đây không xa.
"Nhị thiếu! Cậu vừa rồi diễn rất tốt. Không ngờ lần đầu tiên cậu đối diễn với Lăng Ảnh Liệt chỉ một lần đã qua."
Hạ Tuấn Quân cười nói.
"Không! Không phải em diễn tốt, mà là..."
Đáng ch.ết! Cậu nhập diễn! Là bị Lăng Ảnh Liệt khiến cho nhập diễn, thậm chí khi kết thúc cảnh quay cậu vẫn chưa hoàn hồn. Đây chính là kỹ thuật diễn cao cấp thuần thục 90% hay sao? Chênh lệch 90% thuần thục lại lớn đến như vậy hay sao?
"Mà là cái gì?"
Hạ Tuấn Quân nghi hoặc Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên cũng không để ý đến Hạ Tuấn Quân, mà đi đến phía sau Nghiêm Khoan, nhìn lại cảnh quay vừa rồi của mình. Quả nhiên, rõ ràng cậu chính là vai nam chính, nhưng lại bị Lăng Ảnh Liệt che mất hào quang. Mà đương nhiên, Nghiêm Khoan cũng nhận ra điều này, cho nên mới cho cậu nhiều đặc tả trong cảnh quay vừa nãy như vậy. Cho dù ngay cả Âu Dương Thiên Nhiên cũng cảm thấy bản thân lúc ấy diễn rất đúng chỗ, nhưng cậu biết, đây không phải là kỹ thuật diễn chân chính của cậu, mà là do Lăng Ảnh Liệt khiến cho nhập diễn.
"Thấy được không?"
Nghiêm Khoan đột nhiên quay đầu lại hỏi.
"Thấy được."
Sắc mặt Âu Dương Thiên Nhiên trầm xuống, cậu đương nhiên biết được ý tứ trong lời nói của Nghiêm Khoan. Lần đầu tiên đối diễn, cậu thua.
Nghiêm Khoan đứng lên,liếc mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt cách đây không xa một cái, sau đó vỗ vỗ bả vai của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu cũng không phải sinh ra ở Coban, cậu chỉ mới bước vào giới giải trí mấy tháng mà thôi, kỹ thuật diễn của cậu tiến bộ nhanh chóng như vậy đã vô cùng tốt rồi, có hiểu không?"
gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn không lộ ra biểu tình nào, không lên tiếng.
Nghiêm Khoan tiếp tục nói.
"Cậu không cần phải tự so sánh với Lăng Ảnh Liệt. Cậu ta hiện tại chính là diễn viên đứng đầu thế giới, kỹ thuật diễn của cậu ta, trong toàn giới giải trí, cũng không có bất kì người nào có thể so sánh được. Cậu ta chính là một tên biến thái a, cậu không cần phải cùng cậu ta so sánh, cậu chỉ cần làm tốt vai diễn của mình là được rồi. Cậu còn trẻ, chỉ cần cậu nổ lực, trả giá, ta tin tưởng, đến một lúc nào đó, cậu nhất định sẽ không thua kém cậu ta."
Nghiêm Khoan nghĩ rằng tâm tình hiện tại của Âu Dương Thiên Nhiên nhất định rất không tốt, bởi vì bất kì diễn viên nào khi đối diễn với Lăng Ảnh Liệt cũng sẽ có tâm tình không khác Âu Dương Thiên Nhiên bao nhiêu. Nếu là một người nào khác, Nghiêm Khoan nhất định sẽ không nói thêm điều gì, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại không giống vậy, trong lòng của Nghiêm Khoan, kỳ thực rất xem trọng Âu Dương Thiên Nhiên. Bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên cũng đồng dạng có được thiên phú diễn xuất rất cao, cho dù hiện tại cậu ấy thua kém Lăng Ảnh Liệt, nhưng đừng quên rằng, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn còn rất trẻ, cậu ấy chỉ mới 18 tuổi, mà Lăng Ảnh Liệt đã 28 tuổi rồi. Hiện tại, Âu Dương Thiên Nhiên một chút cũng không hề thua kém Lăng Ảnh Liệt năm đó. Cho nên, Nghiêm Khoan đối với Âu Dương Thiên Nhiên có thêm vài phần chiếu cố đặc biệt, còn tự mình đến khai đạo cho Âu Dương Thiên Nhiên.
Sau khi Nghiêm Khoan an ủi xong, Âu Dương Thiên Nhiên rốt cuộc cũng có phản ứng, Nghiêm Khoan còn cho rằng lời nói của mình đã có hiệu quả.
Kết quả, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ thật sâu mà liếc mắt nhìn Nghiêm Khoan một cái, vẻ mặt đầy sáng tỏ gật gật đầu, sau đó rời đi. Nghiêm Khoan nhìn kĩ bóng dáng của Âu Dương Thiên Nhiên, thở dài một hơi, lập tức lắc lắc đầu.
"Haiz! Đúng là tuổi trẻ, quá dễ dàng bị đả kich mà."
Âu Dương Thiên Nhiên thực sự bị đả kich rồi sao? Mày đùa bố à? Chuyện này đương nhiên không có khả năng! Tuy cậu đã sớm biết được khoảng cách giữa mình và Lăng Ảnh Liệt, nhưng khi thực sự đối mặt với anh ta, cậu lại nhận ra suy nghĩ của mình vẫn còn chưa đủ. Có điều, Âu Dương Thiên Nhiên không dễ dàng bị đánh bại như vậy, đương nhiên cũng không phải buồn bã gì. Nói đùa gì vậy? Âu Dương Thiên Nhiên cậu là ai? Nếu chỉ vì một việc nhỏ xíu như vậy là tự nhận thất bại, thì đó không phải là Âu Dương Thiên Nhiên cậu. Hiện tại, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ nghĩ làm sao để có được sự thừa nhận của Lăng Ảnh Liệt, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng người ngoài nhìn vào thì không phải như vậy, ví dụ như là Âu Dương Dịch vẫn luôn quan sát Âu Dương Thiên Nhiên.
Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên mang vẻ mặt vô biểu tình, Âu dương Dịch nhịn không được chạy đến an ủi.
"Cậu nhỏ! Đừng có nản lòng nhe. Chúng ta đều là người thường, làm sao so được với Lăng Ảnh Liệt."
Âu Dương Dịch bộ dáng "Con rất thấu hiểu, con đã cảm thụ qua". Quả thực trước đây Âu Dương Dịch đã từng đối diễn qua với Lăng Ảnh Liệt, cho nên vô cùng thấu hiểu cảm giác hiện tại của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu không có nản lòng."
Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt đáp lại.
"Cậu nhỏ! Trước mặt con mà cậu giấu giếm làm chi, con còn không hiểu cậu sao? Con nói nè cậu nhỏ, cậu mới 18 tuổi thôi, còn Lăng Ảnh Liệt đã 28 tuổi rồi, hai người hơn kém nhau 10 tuổi lận. Kỹ thuật diễn cách nhau lớn bao nhiêu thì về tình về lý vẫn có thể chấp nhận được. Lấy kĩ thuật diễn hiện tại của cậu nhỏ, về sau nhất định sẽ có thể đuổi kịp Lăng Ảnh Liệt. Cậu nhỏ! Cậu phải cố lên. Con rất xem trọng cậu."
Âu Dương Dịch nắm chặt nắm tay, đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên một thủ thế cố lên.
Âu Dương Thiên Nhiên có chút kỳ quái liếc nhìn Âu Dương Dịch, lại nhớ đến lời nói vừa rồi của Nghiêm Khoan, nhận ra ý tứ của hai người không khác nhau bao nhiêu, đều là ám chỉ cậu còn trẻ, không cần phải vội vã cũng không cần phải thất vọng. Cậu thoạt nhìn là một người yếu đuối như vậy sao?
Âu Dương Dịch tiếp tục lải nhải.
"Lúc trước cậu nhỏ cũng đã nói, Lăng Ảnh Liệt là một tên biến thái, cho nên cậu đâu cần phải so sánh mình với một tên biến thái đúng không? Cậu nhỏ chỉ mới mười tám tuổi thôi, thanh xuân cậu còn dài, đây là ưu thế mà Lăng Ảnh Liệt không có được."
"Phải không?"
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn người đứng phía sau Âu Dương Dịch, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ.
"Ý của con là, Lăng Ảnh Liệt đã già rồi?"
Thấy gương mặt đang căng thẳng của Âu Dương Thiên Nhiên dần buông lỏng, Âu Dương Dịch liền cho rằng lời an ủi của mình đã có hiệu quả rồi, cho nên rất chân chó mà nói.
"Đó là đương nhiên rồi. So với người chỉ mới 18 tuổi, thanh xuân còn dài vời vợi như cậu nhỏ, thì Lăng Ảnh Liệt không phải đã già rồi sao?"
Ai da! Âu Dương Dịch cảm thấy bản thân đã không dễ dàng gì, để an ủi cậu nhỏ của mình, y cư nhiên phải làm trái lương tâm hạ thấp đệ nhất ảnh đế Lăng Ảnh Liệt. Haizz, y quả nhiên rất là thiện lương mà.
"À! Thì ra là thế."
Âu Dương Thiên Nhiên một bộ bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ đồng ý với điều mà Âu Dương Dịch nói.
Âu Dương Dịch đang chuẩn bị cao hứng, ai ngờ, một thân ảnh màu lam nhạt, trên người choàng thêm một tầng áo khoác đen từ phía sau y đi qua. Lập tức tươi cười trên gương mặt của Âu Dương Dịch trở nên cứng đờ, vô cùng cẩn thận hỏi nhỏ Âu Dương Thiên Nhiên.
"Anh ta.... Cậu nhỏ! Anh ta ở đằng sau con từ hồi nào vậy?"
"Hình như là lúc con nói anh ta biến thái."
Âu Dương Thiên Nhiên cố nín cười, nhưng ý cười trong mắt lại không cách nào che giấu được, mang theo vài phần hứng thú nhìn biểu tình tan vỡ của Âu Dương Dịch.
Nà ní? Thì ra từ đầu Lăng Ảnh Liệt đã đứng phía sau mình. Âu Dương Dịch tưởng tượng đến cảnh toàn bộ lời nói khi nãy của mình đều bị Lăng Ảnh Liệt nghe được, cả người liền không khoẻ. Rốt cuộc y nhịn không được, liền kêu rên với Âu dương Thiên Nhiên.
"Cậu nhỏ! Sao cậu có thể hố cháu trai mình như vậy chứ?"
Hố người quá mà. Âu Dương Thiên Nhiên quả thực chính là một cái hố to. Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ? Đợi sau khi cậu nhỏ và Lăng Ảnh Liệt hoàn thành cảnh diễn tiếp theo thì chính là cảnh quay của y và Lăng Ảnh Liệt. Y cư nhiên lại nói xấu sau lưng Lăng Ảnh Liệt, nói đến hưng trú bừng bừng như vậy, Lăng Ảnh Liệt làm sao có thể bỏ qua cho y được ;-;? Âu Dương Dịch chỉ hận không thể lập tức tìm một khối đậu hủ mà đập đầu vào.
Nhìn Âu Dương Dịch bày ra bộ dáng biết vậy đã hem làm, cầu cho thời gian chảy ngược lại, Âu Dương Thiên Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bật cười. Ha ha! Thấy được bộ dạng không vui của Âu Dương Dịch, tâm tình cậu liền tốt lên, những điều buồn bực cũng không còn nữa. Đúng vậy! Cậu chính là hư thế đó, cậu chính là phúc hắc thế đó hihi.
Hạ Tuấn Quân vẫn luôn đứng phía sau Âu Dương Thiên Nhiên nhìn Nhị thiếu của mình tự tây gây tai hoạ cho cháu trai mình, còn bày ra bộ dáng đầy vui sướng khi người gặp hoạ, hắn liền nhịn không được rùng mình. Quả nhiên, đắc tội ai nhưng đừng bao giờ đắc tội Nhị thiếu. Âu Dương thiếu gia chẳng qua chỉ nói vài câu vui đùa với Nhị thiếu mà thôi, đảo mắt đã bị Nhị thiếu hố to.
Đúng! Về sau khi đối mặt với Nhị thiếu, phải hoàn toàn nghiêm túc và tỉnh táo, nếu không một ngày nào đó, hắn cũng sẽ giống như Âu Dương thiếu gia, bị Nhị thiếu hố. Như vậy chơi hông có dui.
-------
Editor :
Cmt ủng hộ nào mn. Cho iem có động lực chứ~
Mọi người thấy chỗ nào không hợp lý hay câu nào lặp từ thì nói Miu sửa cho hay nhen. : dùng cả thanh xuân để tìm từ phù hợp edit đoá. : làm văn del biết viết thế nào mà edit thì câu chữ cả đống. Dạo này học av không thôi, riết dốt tiếng việt quá :