Chương 20: Phó Hội Trưởng Kinh Ngạc.
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
“Ngươi cân nhắc một chút đi, ba tháng qua rất nhanh, coi như là vì tương lai của mình mà tính toán.”
“Cảm ơn hảo ý của ngươi, bất quá ta không thích tiểu bằng hữu.
Hết cách, Ôn Bình chỉ có thể đưa ra cái cớ “sứt sẹo” này để từ chối một cách “nhã nhặn”.
Đúng như hắn đoán, Thi Hoa cũng không bỏ cuộc. Nàng vẫn như cũ bảo hắn cân nhắc một chút, đồng thời, còn ném thêm một cành ô-liu (1). Nếu như hắn làm đủ một năm, có thể cho hắn làm Phó quán chủ, lúc đó, thù lao sẽ tăng lên gấp bội, còn có thêm bảy ngày nghỉ phép.
(1) Ý chỉ biểu tượng hòa bình, thỏa hiệp.
Nói thật, phúc lợi đúng là rất tốt.
Nếu như cái đãi ngộ này truyền ra, ở Thương Ngô thành, khẳng định sẽ có rất nhiều tu sĩ nguyện ý đến võ quán của Thi Hoa công tác.
Ôn Bình liếc nhìn Vân Liêu, thấp giọng khiển trách:
- Vân trưởng lão, ngươi muốn cười thì cười lớn một chút, không sao đâu ha…
- Không, ta đây là cao hứng vì ngươi. Phó quán chủ? Chức nghiệp tốt như vậy, tông chủ ngươi nên cân nhắc thử nha!
- Cút!
Ôn Bình không rỗi hơi để ý đến cái tên Vân Liêu lầy lội bên cạnh, hắn đuổi theo sau Thi Hoa, trực tiếp lên lầu hai.
Thi Hoa lơ đãng liếc nhìn Vân Liêu. Đối với vị có bộ dạng ngọc diện thư sinh này, nàng có hơi tò mò.
Bởi vì Ôn Bình gọi hắn là trưởng lão.
- Vân công tử, ngươi là trưởng lão Bất Hủ tông?
Vân liêu gật đầu, đáp:
- Ừm.
Thi Hoa lắc đầu, tựa hồ có chút thất vọng, đột nhiên, nàng quay sang Ôn Bình nói:
- Ôn Bình, quẹo sang trái, căn phòng thứ nhất chính là chỗ của Phó hội trưởng phân hội Bách tông liên minh hội, ngươi đưa tài liệu cho nàng là được. Ta đã nói chuyện giúp ngươi rồi!
Ôn Bình hỏi:
- Ngươi không đi cùng sao?
Thi Hoa lắc đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn quanh bốn phía:
- Không đi, nếu ta đi cùng ngươi, lỡ như người của Kháo Sơn tông trông thấy, nhất định sẽ rất phiền toái. Hiện tại không giống như xưa, mong ngươi có thể hiểu được.
- Được rồi, vậy đợi đến khi xong chuyện ta sẽ đến tìm ngươi, mời ngươi dùng bữa.
- Ừm, đợi lát nữa, chúng ta bàn lại chuyện ngươi gia nhập võ quán.
- Nói sau đi!
Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười, có thể bỏ qua cái đề tài này hay không vậy?
--------------------
Phòng ốc cổ kính, ánh mặt trời xuyên qua cửa gỗ, rơi xuống kệ bác cổ (2), kế đó lại xuyên qua khay ngọc, bình ngọc, phút chốc trở nên khác hẳn, có thêm một tia khí tức đặc biệt.
(2) Bác cổ: Thông hiểu chuyện xưa.
Những bông hoa màu tím trên kỷ thượng đang kỳ nở rộ, để lộ ra vài phần quý khí, dường như cùng với phó hội trưởng đang ngồi cạnh bàn vuông tô điểm lẫn nhau.
Ôn Bình đã từng bái kiến vị phó hội trưởng này một lần. Là nữ tử, đã ngoài ngũ tuần, nhưng lại chẳng khác nào một bông hoa vừa chớm nở. Nghe nói nàng tu luyện công pháp trú nhan, cảnh giới không cao, am nhiểu nhất là mưu lược.
- Hắn đến rồi? Giang Nguyệt Dạ liếc nhìn người hầu vừa mở cửa bước vào.
Người hầu tất cung tất kính đáp:
- Vâng, Ôn Bình đang ở bên ngoài chờ, ngài có muốn gọi hắn vào hay không?
Giang Nguyệt Dạ cười lạnh một tiếng, phất phất tay nói:
- Để hắn đợi thêm lát nữa, cũng chỉ là một khối gỗ mục mà thôi. Cho dù vì nha đầu Thi Hoa, cũng không thể để hắn muốn gặp là gặp. Bất Hủ tông muốn kéo dài hơi tàn ba tháng… Cũng không dễ như vậy.
Người hầu gật đầu.
Bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng, đi thêm vài bước, đến lối rẽ, người hầu đụng phải Ôn Bình đang đứng chờ.
- Ôn tông chủ, hội trưởng hiện đang rất bận, phiền ngươi chờ một chút.
- Được, không có gì, ta chờ.
Ôn Bình cũng không để ý nhiều, cầu người chính là như vậy, phải xem người ta có thời gian hay không, rồi còn xem người ta có nguyện ý cho mình thời gian hay không.
Bất quá, hắn hiểu rõ, nếu như Bất Hủ tông vẫn là nhị tinh tông môn như trước… Một cái phân hội trưởng mà thôi. Nhất định sẽ xem hắn như thượng khách mà cúng bái.
Mặc kệ có bận bịu cái gì thì cũng sẽ bỏ qua một bên.
Đây không phải hắn tưởng tượng, mà là sự thật.
Nửa canh giờ sau, Giang Nguyệt Dạ ngẩng đầu, hỏi người hầu bên cạnh:
- Hẳn vẫn còn đợi?
- Dạ, chưa từng rời khỏi.
- Đi ra ngoài lấy tư liệu của hắn, đừng cho hắn vào, dù sao cái hắn muốn là thời gian chứ không phải thăng tinh.
Đã không phải thăng tin, vậy cũng không cần thiết phải gặp.
Một lúc sau, người hầu cầm tư liệu vào phòng, cung kính trình lên. Giang Nguyệt Dạ liếc nhìn trang thứ nhất, thoáng thấy một vài điểm đặc biệt, kế đó, nàng bật cười ra tiếng.
- Trưởng lão Luyện thể thập tam trọng? Vì giúp Ôn Bình tranh thủ thời gian, hẳn là Thi Hoa đã ghi vào, vừa vặn đủ tiêu chuẩn khảo hạch Nhất tinh tông môn.
Từ vô tinh thăng nhất tinh, không có tiêu chuẩn nào cả. Không yêu cầu địa bàn của ngươi phải là toàn bộ Thương Ngô thành, cũng không yêu cầu ngươi có thực lực thâm căn cố đế tại bất kỳ đâu, càng không cần tông môn của ngươi phải thể hiện thực lực cường đại trong chiến trận.
Tiêu chuẩn khảo hạch Nhất tinh tông môn chỉ có một. Đó chính là có tu sĩ Luyện thể thập tam trọng tọa trấn.
- Hử?
- Tên của tu sĩ Luyện thể thập tam trọng này sao lại quen mắt như vậy?
Vân Liêu?
Họ Vân tựa hồ không có tại Thương Ngô thành.
Gia tộc họ Vân… Gần nhất cũng chỉ có một tòa thành ở cách đây vài trăm dặm. Trước kia, nàng đã từng nán lại đó hơn mười năm.
Càng xem, nàng càng cảm thấy quen mắt, xem đến cuối, liền thấy trong phần giới thiệu sơ lược về Vân Liêu có nhắc đến Tinh Duyệt thành.
Đến đây, nàng chợt nhớ đến một việc đã xảy ra mấy năm trước.
Thời điểm nàng bị điều đến nơi này, có từng hàn huyên cùng tộc trưởng Vân gia tại Tinh Duyệt thành. Khi đó, hắn có nói, con của hắn sẽ đến Bất Hủ tông.
Vù!
Giang Nguyệt Dạ đứng bật dậy.
- Thỉnh Ôn Bình vào đây!
Người hầu ngây ra một lúc, không hiểu vì sao thái độ của phó hội trưởng lại có biến hóa lớn như vậy, bất quá, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng ra cửa thỉnh Ôn Bình.
- Ôn tông chủ, hội trưởng đại nhân cho mời.
- Rốt cuộc cũng bằng lòng gặp ta. Đi thôi, Vân Liêu, theo ta vào. Bây giờ ngươi đã là trưởng lão, có quyền được biết hôm nay ta đến đây làm gì.
Dứt lời, Ôn Bình nhấc bước.
Vân Liêu gật đầu, theo phía sau hắn.
Vừa bước vào phòng, người hầu thấp giọng hô một tiếng:
- Đại nhân, Ôn tông chủ đã đến.
Giang Nguyệt Dạ phất tay, ra hiệu người hầu tránh sang một bên, kế đó, nhìn chằm chằm vào Ôn Bình đang đứng ngoài cửa, chợt… Nàng chuyển mắt.
Nhìn thấy người đứng sau Ôn Bình, lông mi Giang Nguyệt Dạ nhịn không được run lên.
Ánh mắt giống với Vân gia gia chủ.
Thần thái cùng với khuôn mặt tuấn tú kia cũng y hệt.
Chẳng lẽ thật sự là hắn?
Vân gia thiếu chủ thật sự đến Thương Ngô Thành?
Tu sĩ mạnh nhất trong thế hệ thanh niên Tinh Duyệt Thành, đối tượng mà Bách tông liên minh hội phân hội Tinh Duyệt thành nằm mơ cũng muốn mời chào… Lại thật sự đến đây?
Nhìn dáng vẻ của hắn hiện tại… Hắn đi theo sau Ôn Bình… Đừng nói là đã thật sự gia nhập Bất Hủ tông nha?
Một đám dấu chấm hỏi xoay quanh trong đầu nàng.
Giang Nguyệt Dạ đứng dậy, khách sáo nói:
- Ôn tông chủ, biệt lai vô dạng, ngươi quả thật càng ngày càng soái!
- Giang hội trưởng cũng càng ngày càng mỹ!
Ôn Bình mỉm cười đáp lại một câu.
Giang Nguyệt Dạ lập tức giơ ngón tay chỉ về phía Vân Liêu, muốn xác định thân phận của hắn:
- Ôn tông chủ, vị này là…
- À, hắn ấy à, Vân Liêu, Bất Hủ tông tân nhiệm trưởng lão. Ngày sau nhất định sẽ làm phiền Giang hội trưởng, kính xin Giang hội trưởng chiếu cố nhiều hơn.
- Đến từ Tinh Duyệt thành?
- Giang hội trưởng, các người quen biết? – Ôn Bình có hơi ngạc nhiên.
Nghe được lời của Ôn Bình… Trong lòng Giang Nguyệt Dạ đã có câu trả lời. Người trước mắt chính là Vân gia thiếu chủ.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, bất quá, nàng vẫn bảo trì tư thái xử sự, nhẹ giọng giải thích:
- Không quen, gần đây nhất cũng chỉ có Tinh Duyệt thành có người họ Vân, cho nên không khó đoán.