Chương 36 : Các Khu của Không Hải Tông
Cám ơn 2 bạn *tuanhm2809* và *nguyenphipho123* đã ủng hộ.
.............................
Trong đình viện Tông chủ, hiện tại có hai bóng người, đó là Dương Quang Đông và Tông chủ Lâm Phá Thiên.
_ Kết quả sao rồi?
_ Bẩm tông chủ, Minh Tú đã đạt quán quân và muội muội Minh Hồng đạt Á Quân.
_ Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt! Hai anh em họ đúng là không làm ta thất vọng. Ta cho ngươi một nguyện vọng ngươi muốn gì thì cứ việc nói.
_ Đa tạ Tông chủ. Nhưng cho phép thuộc hạ được suy nghĩ khi nào nghĩ ra sẽ nói cho Tông chủ sau.
_ Được không thành vấn đề. Ta cũng sẽ tăng phúc lợi hằng tháng của ngươi lên ba thành. Được rồi ngươi lui ra chuẩn bị cho lần khảo hạch cuối cùng đi.
_ Đa tạ Tông chủ ban thưởng. Thuộc hạ cái lui.
.............
Không Hải Tông có các hòn đảo trên trời gọi là Không Đảo và dưới biển gọi là Hải Đảo nên được gọi là Không Hải Tông. Không Đảo có 5 đảo lớn và trăm đảo nhỏ, Hải Đảo cũng có 5 đảo lớn và trăm đảo nhỏ cùng đất liền. Chia làm mười Khu, các Khu theo thứ tự là Khu Không Chủ đây là Khu lớn nhất của Không Hải Tông. Chính là nơi tiếp đón các sứ giả của tông môn khác và cũng là đảo của tông chủ.
Còn lại còn có Khu Kim Quang, Khu Mộc Lâm, Khu Thủy Cung, Khu Chấp Pháp, Khu Thổ Địa, Khu Dược Phòng, Khu Luyện Khí, Khu Trận Pháp và Khu Tình Báo.
Hôm nay Cửu Đại Chủ Khu tụ tập trong đại sảnh. Ngồi ở chủ vị là trung niên phong thái tuấn lãng nho nhã, hai tóc mai hơi trắng rủ xuống, mắt hổ hiện ra thần quang.
Bên tay phải của hắn là lão già áo vàng, đầu trọc trên đầu có chín chấm đen nhìn tựa cao tăng, đôi mắt khép hờ, giống như hai viên kim châu, càng không ngừng lưu động.
Đối diện lão giả áo vàng là một lão giả áo đen cao gầy, phía sau áo đen có đồ án kim dương, cực kỳ linh động, trong đôi mắt có thần quang bắn ra ngoài, dường như nhìn chằm chằm vào là bị đốt cháy.
Kế bên lão là một lão giả áo xanh, trên mặt luôn treo nụ cười, giống như vĩnh viễn cũng không có chuyện làm hắn buồn rầu, lần đầu tiên nhìn sẽ cảm thấy hắn là lão giả hiền lành, nhưng trên thực tế gương mặt hổ tươi cười, giết người không thấy máu.
Đối diện lão giả áo xanh là một phu nhân phong thái nho nhã, mặc bộ quần áo tơ lụa màu lam tôn lên không ít sắc thái, gương mặt xinh đẹp của nàng không có chút nếp nhăn, vũ mị phong tình, dáng người đẫy đà có thể miểu sát không ít nam nhân.
Bên cạnh nàng là lão giả áo vàng, dáng người hơi mập, tướng mạo thường thường, vừa nhìn đã cảm thấy hắn là người hiền lành.
Ngoài ra còn có ba lão giả áo xám, một gã tóc trắng xoá, ngay cả lông mi và râu ria cũng trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt. Một người khác là một đại hán tràn đầy cơ bắp, bàn tay cằm chặt thành ghế hữu lực vô cùng. Cuối cùng là một người lùn, diện mạu xấu xí hèn mọn, hai mắt luôn lưu chuyển lên người phu nhân xinh đẹp kia, dường như không rời khỏi một chút nào.
Chín người này chính là chủ của chín Khu của Không Hải Tông được mệnh danh là Cửu Đại Chủ Khu.
+Tông chủ Không Hải Tông - Lâm Phá Thiên.
Chủ Khu Kim Quang - Từ Đạo Hạnh.
Chủ Khu Chấp Pháp - Nguyễn Hòa Bình.
Chủ Khu Mộc Lâm - Lâm Thanh Thanh.
Chủ Khu Thủy Cung - Thủy Linh Linh.
Chủ Khu Thổ Địa - Thổ Hành Tôn.
Chủ Khu Dược Phòng - Phạm Ngọc Thạch.
Chủ Khu Luyện Khí - Nguyễn Công Đức.
Chủ Khu Trận Pháp - Hỏa Thuật Sư.
Chủ Khu Tình Báo - Quỷ Mắt Ưng.
Lâm Phá Thiên lên tiếng trước:
_ Hôm nay, ta triệu tập các trưởng lão tới đây. Một là thương nghị chuyện đệ tử mới, hai là đối phó lũ cướp biển kia. Lần này trong các đệ tử tranh cử có vài hạt giống tốt, các vị trưởng lão nên tài bồi thật tốt, mặt khác nên phái nhiều người qua các đảo ven đóng quân, miễn đừng có chuyện xảy ra.
Quỷ Mắt Ưng lên tiếng:
_ Khu vực lãnh thổ của lũ cướp biển sương mù dày đặc thần thức không thể thăm dò. Ta đã phái ba đội tuần tr.a vào đó nhưng lại biệt vô âm tín.
Phạm Ngọc Thạch cũng lên tiếng:
_ Hai bên xảy ra giao chiến thường xuyên nên dẫn đến thương vong rất nhiều nay lại xuất hiện độc công. Khu Dược Phòng của ta chỉ có năm người e là khó mà cung cấp đủ đan dược để trị thương, huống chi là đan dược để năng cao thực lực.
Lâm Phá Thiên thở dài nói:
_ Như vậy đi, ta có một kế sách tạm thời, mỗi Khu phái ra một người cùng với đệ tử ký danh và ngoại môn thay phiên nhau đi tuần tr.a quanh tông trong vòng một tuần.
Mọi người gật đầu đồng ý với kế sách tạm này. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
Lâm Phá Thiên lên tiếng phá bầu không khí tĩnh mịch:
_ Thôi, bây giờ chúng ta ra chọn đệ tử cho mình đi.
Tất cả mọi người đều đứng lên đi ra nơi tổ chức khảo hạch cuối cùng.
............
Một canh giờ nhanh chóng qua đi, đợt tranh cử cuối cùng cũng bắt đầu.
Tham gia vòng này chính là 150 người đã đạt yêu cầu trở thành đệ tử của Không Hải Tông. Đợt tranh cử cuối cùng vô cùng đơn giản, chỉ là khảo thí thuộc tính cùng với độ tinh khiết của mỗi người thôi. Bất luận thuộc tính của linh giả cao thấp thế nào đều đại biểu cho con đường tương lai của bọn hắn có thể đi được bao xa.
Trừ mười người đạt được điểm tích lũy cao nhất có thể trở thành nội môn đệ tử ra. Trong đợt tranh cử cuối cùng, nếu có người độ tinh khiết thuộc tính đặc biệt cao cũng sẽ đạt được một vài trưởng lão ưu ái, từ đó trở thành nội môn đệ tử.
150 tên đệ tử tân tấn toàn bộ tập trung trên luyện võ trường của Không Hải Tông. Đây là luyện võ trường lớn nhất Không Hải Tông, cơ hồ chiếm cứ cả nửa hòn đảo, trên sân bãi do đại lý nham thạch được cắt cực kỳ vuông vức trải thành, bốn phía còn đặt mấy giá vũ khí, bên cạnh còn có mấy cái trống trận, lộ ra cực kỳ trang nghiêm khắc nghiệt.
Giờ phút này, ở trên đài cao ngồi những người cầm quyền cao nhất của Cửu Khu, mỗi người thần sắc nghiêm nghị, ở bên cạnh bọn hắn còn có vài tên trưởng lão cũng tham dự lần quan lễ này.
Trên quan đài, Dương Quang Đông long hình hổ bộ mạnh mẽ uy vũ đi ra, cất cao giọng nói với mọi người:
_ Phía dưới tiến hành đợt tranh cử cuối cùng, đợi lát nữa từng người đi lên khảo thí độ tinh khiết linh căn, mặc kệ thành tích điểm tích lũy ở Tử Phong Cốc như thế nào, chỉ cần các ngươi ai có độ tinh khiết thuộc tính ngoài 70% thì đều có thể trở thành nội môn đệ tử.
Lời này của Dương Quang Đông vừa ra, các đệ tử bên dưới đều xôn xao, bọn hắn phảng phất như lại thấy được hi vọng
_ Tốt rồi, tất cả yên lặng cho ta, tiếp theo sẽ do tông chủ phát biểu.
Dương Quang Đông nói một tiếng, sau khi thi lễ một cái với quan đài mới lui ra.
Tông chủ Không Hải Tông - Lâm Phá Thiên, lớn lên cực kỳ nho nhã tuấn lãng, hắn đặt hai tay sau lưng bước ra, một cổ khí thế vô hình bao phủ về phía các đệ tử.
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, không người nào dám lớn tiếng ồn ào một câu, chỉ thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó chế trụ vậy, không dám thở gấp lấy một tiếng.
_ Các ngươi đều là tinh anh đến từ thành trì của mình, các ngươi đều có kiêu ngạo và tự hào thuộc về mình. Nhưng hôm nay các ngươi đã trở thành một thành viên của Không Hải Tông chúng ta. Sau này làm chuyện gì cũng đều đại biểu cho vinh dự và hình tượng Không Hải Tông chúng ta. Cho nên các ngươi ngày sau nhất định phải cẩn trọng, thận trọng, ngàn vạn không thể làm ra bất luận chuyện gì khiến tông môn hổ thẹn, nếu không. . .
Lâm Phá Thiên nói qua một ít đại nghĩa tông môn.
_ Các ngươi có thể trở thành một thành viên tông môn, đó là vinh hạnh của các ngươi, cũng là vinh hạnh của tông môn. Hi vọng các ngươi có thể vứt bỏ tất cả tạp niệm, chuyên tâm tu luyện sớm ngày trở thành trụ cột tông ta, làm ra cống hiến càng lớn hơn nữa cho tông ta. Tiếp theo khảo thí bắt đầu.
Lâm Phá Thiên cũng không nói nhiều lắm, nhưng mỗi một câu đều khắc thật sâu vào trong đầu mọi người. Không phải vì hắn nói đến rung động nhân tâm cỡ nào, mà là lời hắn phảng phất như trực tiếp khắc vào lòng bọn hắn vậy, khiến bọn hắn không thể không nhớ kĩ trong đầu.
Có thể thấy được, thực lực tông chủ Không Hải Tông quả thật thâm bất khả trắc. Lâm Phá Thiên lui về trên chỗ ngồi, liền có chấp sự xách một khối đài vuông lớn đi tới.
Đài vuông này rộng chừng hơn một mét, trơn bóng lóng lánh, quanh thân óng ánh vòng quanh các vầng sáng nhạt đủ mọi màu sắc, lộ ra cực kỳ thần kỳ đẹp mắt, ở trên phương đại, có mười đạo đường vân huyền ảo, tựa hồ mỗi một đường vân đều đại biểu ý nghĩa nào đó vậy. Phía trên mười đạo đường vân có thêm dấu "cộng".