Chương 55 : Đến phủ thành chủ
Hỏa cầu cực lớn đỏ rực bay về phía hai người Minh Tú với tốc độ cực nhanh. Minh Tú thấy rất rõ hỏa cầu đang lao tới nhưng lại không kịp phản ứng để tránh né. Nhưng lúc này Hắc Hung trong hình dạng một con bọ hung to lớn xòe hai cánh cứng lớn và bốn cánh nhỏ ra. Lập tức có một trận hắc cuồng phong bay thẳng tới hỏa cầu kia. Trong nhấy mắt ngọn lửa trên hỏa cầu đã bị trận hắc cuồng phong của Hắc Hung nhẹ nhàng thổi tắt chỉ còn lại cục than đen rơi xuống đất.
Minh Tú lúc này mới phản ứng kịp liền lên tiến:
_ Nguyễn Chủ Khu xin dừng tay là tiểu bối Minh Tú đây.
Vị cao thủ Thiên Sơn Kỳ kia chính là Nguyễn Hòa Bình - Chủ Khu Chấp Pháp. Nguyễn Hòa Bình nghe có người gọi mình liền đưa mắt nhìn tới.
_ Minh Tú? Thì ra là con mà... đây là sủng thú của con?
Minh Tú bước tới hành lễ với Nguyễn Hòa Bình:
_ Ra mắt Nguyễn Chủ Khu, đúng vậy sủng thú này quả thật là của con
Nguyễn Hòa Bình hài lòng gật đầu:
_ Ha ha! Ta có từng nghe sư phụ con có kể là con có sủng thú Lục giai. Hôm nay ta được thấy tận mắt quả đúng như lời sư phụ con nói.
Minh Tú gãi đầu cười cười:
_ Do con gặp may thôi! Mà sao người lại đến đây?
_ Con đã là đệ tử chân truyền nên được ban cho một số đặc quyền. Ta thân là Chủ Khu Chấp Pháp vì thế tông chủ sai ta giúp Lý gia của ngươi làm chủ thành Vĩnh Xương này.
_ Đa tạ Nguyễn Chủ Khu đã ra tay. Chúng ta vào đại sảnh ngồi rồi nói chuyện tiếp đi. Mời!
_ Được.
Mọi người bây giờ thấy hết chuyện để hóng rồi cũng đã giải tán hết. Bên trong đại sảnh Lý gia đang tụ họp rất đông người bao gồm: Nguyễn Hòa Bình, hai cha con Minh Tú và cao tầng Lý gia.
Tất cả mọi người đã yên vị, Nguyễn Hòa Bình lên tiếng trước:
_ Minh Tú, con có kế sách nào không? Theo ta điều tr.a thì trong thành Vĩnh Xương này có hai Lục Phẩm thế lực cạnh tranh nhau như nước với lửa, đó là Hàn gia và Phan gia.
Hàn gia đang là chủ thành Vĩnh Xương, tu vi cao nhất là gia chủ Hàn Liệt - Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Còn Phan gia, người có tu vi cao nhất là lão tổ Phan gia Phan Tôm - Nguyên Anh Hậu Kỳ, nhưng ông ta không màn thế sự chỉ khi nào Phan gia gặp nguy hiểm diệt tộc thì mới đích thân ra tay. Còn gia chủ Phan gia là Phan Tôn chỉ có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ.
_ Theo ta thấy để ta diệt cùng lúc cả hai gia tộc đó cho nhanh.
Minh Tú lắc đầu lên tiếng:
_ Nguyễn Chủ Khu, nếu ngài làm vậy thì các gia tộc khác làm sao có thể phục Lý gia ta, chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Khi người và giãn bối quay trở về tông môn thì các gia tộc khác sẽ liên thủ lại mà đối phó với Lý gia ta.
Nguyễn Hòa Bình nghe vậy cũng gật đầu:
_ Nói như vậy có phải là con đã có kế sách gì rồi đúng không? Mau nói ta nghe.
Minh Tú gật đầu đáp:
_ Đúng vậy, con muốn tìm hiểu xem hai gia tộc đó có làm ra mấy chuyện ác nhân ác bá gì không? Nếu một trong hai gia tộc đều quành hành bá đạo, cướp của giết người thì ta chỉ cần diệt một tộc đó thôi để giết gà dọa khỉ. Còn nếu cả hai tộc đều là súc sinh thì con cũng không ngại diệt cả hai đâu.
Lý Minh Thế nghe vậy thì cũng lên tiếng:
_ Tú nhi, cái này ta biết. Phan gia tại thành Vĩnh Xương này nổi tiếng là ác bá, chuyên đi bắt nữ nhân về làm lô đỉnh để tu luyện. Vì thế từ nhỏ ta đã cấm Minh Hồng bước ra khỏi cửa Lý gia nữa bước. Sau này ta thấy con và Hồng nhi muốn gia nhập Không Hải Tông nên ta đồng ý ngay lập tức. Nếu để Phan gia mà biết được ta có nữ nhi mà dám giấu thì Lý gia ta sẽ bị diệt mất.
Minh Tú định lên tiếng nói gì đó nhưng Nguyễn Hòa Bình đã xen vào:
_ Được rồi để ta diệt Phan gia cho.
Nói rồi Nguyễn Hòa Bình biến mất trong hư không. Minh Tú chỉ biết cười trừ lắc đầu, hướng phụ thân nói:
_ Phụ thân, chúng ta cũng nên đến Hàn gia một chuyến.
Lý Minh Thế cũng gật đầu đồng ý, Minh Tú gửi Truyền Âm Phù cho Nguyễn Hòa Bình báo một tiếng. Thế rồi một già một trẻ cùng nhau tiến đến Hàn gia.
Minh Tú nắm lấy tay phụ thân cùng nhau phi hành đến Hàn gia. Dù trong thành có quy tắc là không được phép phi hành nhưng Minh Tú cũng mặc kệ dù sao cũng sắp trở thành thành chủ rồi mà lo gì.
Khoảng một canh giờ phi hành cuối cùng hai người đã đến cổng chính Hàn gia. Nhưng phía trước cửa Hàn gia lại có một thân ảnh đang đứng chờ sẵn ở đó, đó chính là Nguyễn Hòa Bình.
Minh Tú thắc mắc sao ông già này lại ở đây:
_ Nguyễn Chủ Khu, người không đến Phan gia sao? Sao lại ở đây?
_ Phan gia hả, ta giải quyết xong rồi và đã cho người của ta canh giữ ở đó rồi. Lúc vừa giải quyết xong thì nhận được Truyền Tin Phù của ngươi nên ta đến đây.
Cơ mặt Minh Tú hơi giật giật: "Douma một cái Lục Phẩm thế lực mà ổng giải quyết còn nhanh hơn mình phi hành tới đây nữa."
_ Vậy bây giờ chúng ta kêu cửa hay là sao?
_ Không cần đâu! Cả đám người Hàn gia lớn nhỏ đều tập trung ở ngoài sân hết rồi.
_
RẦM!
Nguyễn Hòa Bình không đợi Minh Tú hỏi tiếp liền đạp văng cửa cái Hàn gia mà hiên ngang bước vào.
P/s: Tác muốn truyện của mình lên Thánh Kim Bảng mong quý đạo hữu giúp đỡ.