Chương 25: Ngươi không biết
Liễu Diệc Phi nghe Lạc Tiêu nói lời này thì trong lòng không khỏi gỉ máu, chủ yếu mọi khách hàng cùng đầu bếp mà hắn thuê đang tích cực nịnh bợ Lạc Tiêu.
"Phục vụ viên tính tiền a".kế tiếp phải đi,Tiêu Dao gọi tới phục vụ viên.
Tuy rằng ngày hôm nay những món ăn đã gọi chưa được đem lên, nhưng vẫn phải trả, đối với Tiêu Dao thì khoảng tiền này không đáng kể.
Liễu Diệc Phi sau khi nghe Tiêu Dao nói trả tiền lúc đầu hắn muốn nói quên đi nhưng hắn liếc mắt nhìn sang Lạc Tiêu, nhất thời hắn không đành lòng, hắn nhớ lại sự việc tối nay mà hắn đã phải chịu, không những bị làm nhục mà lại còn bị mất đi đầu bếp nổi tiếng, những việc này hắn đổ tội hết cho Lạc Tiêu vì vậy Liễu Diệc Phi nổi rằng:"ăn bữa cơm còn làm cho một nữ cơm trả tiền,ngươi là ăn bám sao"
Liễu Diệc Phi nghe lời này là đang cố ý xem thường Lạc Tiêu, Lạc Tiêu nghe lời nói này hắn bắt đầu ngăn lại Tiêu Dao động tác.
Từ trong túi hắn móc ra một tấm thẻ hắc kim nói rằng:"số tiền này để ta trả nếu không thì ngươi lại bị mù"
Tấm thẻ này là bố mẹ hắn trước lúc qua đời để lại cho Lạc Tiêu, hắn vẫn không nỡ dùng, ngày nào hắn cũng đem thẻ đi theo không nghĩ tới bây giờ lại có chỗ dùng.
Lạc Tiêu vừa rút thẻ ra thì Tiêu Dao liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thẻ mà gia tộc họ Dương đặc biệt làm riêng, riêng chỉ có những người cao cấp trong gia tộc mới có, thẻ này chính xác là thẻ dùng tiền vô hạn.
Nhưng Tiêu Dao chỉ biểu tình biến hóa một cái, cũng không nói lời nào.
Mà Liễu Diệc Phi sau khi nhìn tấm thẻ này cũng hiểu được, phía trên thẻ có Dương Nam tên, cái này chính xác là gia chủ nhà họ Dương tên nha.
Chú ý tới Liễu Diệc Phi biểu hình, quét thẻ xong hắn cố gắng tới Liễu Diệc Phi bên tai nói rằng:"có phải hay không ngươi nhận ra tấm thẻ này? "
"Không sai,đây chính là tấm thẻ của gia tộc họ Dương, ta nói thật cho ngươi biết ta là thiếu chủ nhà họ Dương "
Lạc Tiêu giọng nói rất thấp chỉ có hắn cùng Liễu Diệc Phi nghe được.
Sau khi nói xong hắn bước ra ngoài cửa mà đi,trong lòng hắn bắt đầu đau xót, chỉ biết giá trị của bữa ăn kia là dòng rã 9 vạn á.
Lạc Tiêu trước đó vẫn không nghĩ tới là Tiêu Dao lại mời hắn ăn bữa cơm, kết quả ai lại biết được thành mình trang bức.
Sau khi lên xe Tiêu Dao bắt đầu mở miệng hỏi:"tấm thẻ này là của gia tộc họ Dương mà gia chủ với các trưởng lão mới có ngươi làm sao có "
Tiêu Dao giờ cùng Lạc Tiêu cũng tính là đã quen nên hai người lúc nói truyện không cần câu nệ,Tiêu Dao hỏi chỉ là vì hiếu kì mà thôi.
Ở trong phòng ăn Lạc Tiêu vừa xuất tấm thẻ ra thì trong nháy mắt Tiêu Dao liền nhận ra,chẳng qua là lúc đó không tiện hỏi.
Lạc Tiêu nghe hỏi vậy trực tiếp nói ra:"lúc trước khi bố mẹ ta qua đời thì để lại tấm thẻ này, bên trong cũng chỉ có hơn 10vạn mà ta không nỡ tiêu ai ngờ ngày hôm nay lại phải dùng..... Hazzzz"nói xong Lạc Tiêu thở dài một hơi.
Tiêu Dao nghe Lạc Tiêu nói vậy khuôn mặt kì quái nhìn Lạc Tiêu hỏi:"ngươi không biết "
Nghe Tiêu Dao nói thế khuôn mặt Lạc Tiêu hiện lên vẻ nghi hoặc nói:"không biết gì? "
"Tấm thẻ này là dùng tiền vô hạn, tiền sẽ trực tiếp trừ vào tiền của gia tộc ngươi ".Tiêu Dao giải thích nói.
Lạc Tiêu giờ mới bừng tỉnh, hóa ra là như thế thảo nào bố hắn bảo là không có việc quan trọng thì không được dùng.
Suy nghĩ một lúc hắn quay về phía Tiêu Dao nói:"giờ thì ngươi về nhà ta đi ta nấu cơm cho ăn "
Tiêu Dao nghe Lạc Tiêu nói lời này đành gật đầu, cô nhìn những khách hàng trong phòng ăn biểu hiện thì cô càng hiếu kì rằng Lạc Tiêu mấy năm nay sống như thế nào mà cả trù nghệ lẫn âm nhạc đều có mức độ cao như thế.