Chương 32: Ta không thích sát sinh
Nghe thấy Lý gia chủ không từ chối Lạc Tiêu mỉm cười nói:"vậy chuyện này xử lý như vậy đi"
Nói xong hắn quay về phía Lý Kiệt đang ngây ngốc ở đấy nói:"ta đã bảo rồi, giờ nếu ta giết ngươi cả gia tộc ngươi cũng chẳng dám làm gì ta"
Lý Kiệt giờ này hối hận, hối hận vì hắn động vào Lạc Tiêu hắn đành mở miệng nói:"Lạc Tiêu ta cầu ngươi bỏ qua cho ta,còn cái này Phùng Diệp ta không dám cùng ngươi tranh dành nữa "
"Hô,ngươi giờ mới biết ngươi sai cầu ta bỏ qua cho ngươi?, ngươi nghĩ cái này một ả kỹ viện mà ta cần ư?,ngươi nghĩ ta là cái gì?là cái mà thèm hàng ngươi dùng trán bỏ cho ta sao"Lạc Tiêu giờ triệt để tức giận,hắn liếc nhìn sang Phùng Diệp nói.
Lý Kiệt sau khi nghe Lạc Tiêu nói như vậy mới biết lời mà hắn nói là sai,hắn hận không thể tự vả vào mồm mình, hắn vẫn kiên trì cầu xin nói.
"Lạc Tiêu nể tình ta và ngươi từng là huynh đệ ngươi tha cho ta một lần này đi"
"Ha.....ha,ngươi giờ vẫn còn nghĩ ta là huynh đệ ư, ngươi nhớ cái đêm đó ngươi đã nói những gì không?, giờ ta trả lại ngươi câu nói đó, nếu không phải nể tình ngươi đã từng là huynh đệ ta,ta đã sớm giết ngươi rồi "Lạc Tiêu cười to nói.
Một bên Lý gia chủ nghe vậy mới chợt hiểu ra mọi chuyện, hắn giờ hận nghiến răng nghiến lợi thằng con trai của mình, động vào người nào không động lại động vào người đàn bà của vị đại nhân này.
Lý Kiệt sau khi nghe Lạc Tiêu nói lời này là triệt để mất hết hi vọng rồi, hắn hận, hận chính mình mắt chó coi thường người khác.Hắn giờ triệt để hối hận, tại sao người bạn của hắn lại là thiếu chủ của gia tộc lớn mà hắn không biết.
Đúng lúc này Lạc Tiêu mở miệng nói:"
Nếu ngươi muốn ta tha cho ngươi thì cũng không hẳn không có cách,ngươi giờ tự quỳ xuống lạy ta 3 phát cùng tự tát mình 3 cái ta sẽ tha cho ngươi, ta là người hiền lành không thích sát sinh"
Một bên Lý gia chủ nghe vậy trong lòng khẽ chửi "mẹ nó làm cả gia tộc ta mất mặt như vậy lại còn kêu là hiền lành "nhưng bất quá hắn cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Một bên Lý Kiệt thấy vậy trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ dù sao mất thể diện còn hơn bị đoạn tứ chi,hắn bắt đầu quỳ xuống tự tát mình ba cái.
"Ba.....ba.....ba"
Tiếng kêu vang vọng cả cửa hàng.
Một bên Phùng Diệp nghe lời nói của Lạc Tiêu, vẫn còn đang thất thần suy nghĩ"hắn...... Hắn dĩ nhiên là một thiếu chủ của một gia tộc lớn ".Nàng giờ cảm giác hối hận, hối hận vì mình chia tay với người mà thương mình như bảo bối, nàng hối hận vì nàng mắt chó coi thường người khác. Nàng không nhịn được hai hàng nước mắt khẽ chảy xuống.
Nàng ước gì giờ mình được làm lại nhưng đáng tiếc trên thế giới này không có cái gì là thuốc hối hận, nàng giờ hi vọng duy nhất là bám lấy Lý Kiệt.
Nhưng khi nàng vào đỡ lấy Lý Kiệt đứng lên thì Lý Kiệt vẩy tay ra.Nói đùa, tất cả mọi việc chỉ là do Phùng Diệp nên mới ra tình cảnh này chẳng nhẽ hắn nào không biết, Lạc Tiêu vì trả thù hắn nên mới làm như vậy.
Phùng Diệp sau khi bị Lý Kiệt vẩy tay ra trên khuân mặt hai hàng lệ không ngừng chảy xuống, xong giờ thì triệt để nàng hết hi XjWb6 vọng.
Nhìn thấy Phùng Diệp khóc trong lòng Lạc Tiêu khẽ đau nhói, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn suy nghĩ loại này ham tiền không đáng để hắn thương hại.
Một bên Lý Kiệt sau khi giải quyết xong mọi việc,hắn cùng cha hắn chạy về nhà, giờ hắn cũng không còn mặt mũi ở lại nữa.
Những sự việc xảy ra đã được phục vụ viên ghi lại từ đầu đến cuối. Tiếng nghị luận bắt đầu vang lên.
"Này người thanh niên kia là ai mà lại làm cho Lý gia chủ phải sợ hãi như thế "
"Ngươi không biết, người thanh niên kia hình như là thiếu chủ của dòng họ nào đó Dương gia thì phải "
"Dương gia,ngươi xác định chứ"
"Ukm,chẳng lẽ ngươi biết Dương gia ở đâu "
"Ta chẳng những không biết Dương gia ở đâu mà còn biết Lý gia còn phải phụ thuộc vào Dương gia"
"Hóa ra như vậy chẳng trách Lý gia chủ sợ hãi như vậy "
...........