Chương 42: Ta có thể chữa
Nghe được Lạc Tiêu lời nói người đàn ông trung niên khẽ thở dài khuôn mặt u buồn ngẩng mặt lên trời nói.
"Tiêu nhi con có biết năm nay ta đã bao nhiêu tuổi rồi không? "
Nghe người đàn ông trung niên hỏi vậy Lạc Tiêu cũng không suy nghĩ mà trả lời:
"Nhìn gia gia thì năm nay mới tầm 40-50 tuổi đi"
Nhưng suy nghĩ kĩ lại Lạc Tiêu mới cảm giác có điều không đúng trong lòng nghĩ thầm "cái này gia gia mình mà tầm 40-50 tuổi thì phụ thân mình bao nhiêu tuổi à"
Suy nghĩ một chút Lạc Tiêu ánh mắt nghi hoặc chuyển sang nhìn người đàn ông trung niên.
Cảm nhận được ánh mắt của Lạc Tiêu người đàn ông trung niên cũng không có cảm giác kinh ngạc mà khẽ trả lời.
"Nói thật cho con biết đối với người tu võ thì sức sống có thể lâu hơn mọi người, ví dụ như con đạt đến cảnh giới đại tông sư có thể sống được 500 tuổi mà quá trình lão hóa sẽ diễn ra chậm hơn, như ta vậy cảnh giới võ đạo cũng chỉ đạt đến cảnh giới tông sư mà tuổi thọ của ta cũng được tăng lên đến 300 tuổi, nói thật bây giờ tuổi của ta cũng đạt đến 150 tuổi, với cảnh giới tu võ thì với việc này cũng không có chuyện gì đáng kinh ngạc"
Lạc Tiêu nghe vậy trong lòng cũng chấn kinh rồi.
Nhìn thấy Lạc Tiêu kinh ngạc như vậy người đàn ông trung niên mở miệng tiếp tục nói, nhưng trong giọng nói mang theo từng tia hối tiếc:
"Chỉ đáng tiếc năm đó ta cứu giúp phụ thân cùng ngươi nên bị nội thương nên tuổi thọ cũng bị rút ngắn, với tình này thì tầm 10 năm nữa ta sẽ ch.ết có khi sớm hơn nên ta khi nghe thấy tin tức của phụ tử ngươi thì lóe lên một tia hi vọng nên mới gọi hôn thê của ngươi đến đây xem thử may mắn là trời không tuyệt lòng người mà "
Lạc Tiêu nghe người đàn ông trung niên nói vậy giờ triệt để chấn kinh rồi,
Gia gia hắn cảnh giới là tông sư mà còn bị nội thương thì cũng có thể suy nghĩ được rằng trận chiến kia nguy hiểm đến mức nào, nhưng sau khi nghe đến điều này hắn càng giận giữ trên người tỏa ra từng tia sát khí.
Người đàn ông trung niên cũng là một người tu võ nên cảm ứng rất chi là nhạy cảm, nhìn thấy Lạc Tiêu như vậy cũng vội vàng khuyên bảo nói.
"Lạc Tiêu với tình hình thương thế của ta,ta chỉ có một mong muốn trước khi ch.ết có thể gặp được con là ta mừng rồi, còn vị trí thiếu chủ thì ta mong con có thể tiếp nhận "
Lạc Tiêu nghe vậy cũng lâm vào suy nghĩ, lúc này âm thanh hệ thống vang lên:
"Xin chúc mừng ký chủ thu được nhiệm vụ [ Cao siêu y thuật] nhiệm vụ yêu cầu trong vòng 5 ngày chữa khỏi cho gia gia,nhiệm vụ này là bắt buộc vì có liên quan đến nhiệm vụ [thiếu chủ Dương gia] nên ký chủ không thể từ chối, thất bại ký chủ mất đi địa vị thiếu chủ Dương gia,nhiệm vụ hoàn thành thưởng ký chủ 300 tích phân"
Đến khi âm thanh hệ thống kết thúc Lạc Tiêu cũng không có một chút do dự nữa quay lại phía người đàn ông trung niên nói:
"Gia gia cái này thương thế ta có thể trị khỏi, người không cần phải lo"
Người đàn ông trung niên nghe thấy Lạc Tiêu nói vậy khuôn mặt nghi hoặc nhìn Lạc Tiêu hỏi:
"Ngươi...... Ngươi nói gì? Cái này thương thế ngươi có thể trị khỏi?"
Lạc Tiêu nghe vậy khẽ gật đầu biểu hiện sự đồng ý.
Nhưng cái biểu hiện này rơi vào mắt của người đàn ông trung niên biểu hiện ra khuôn mặt nghi hoặc nhìn Lạc Tiêu.
Phải biết cái tình trạng bị thương này đã quấy nhiễu hắn mấy năm này, phải biết hắn đã đi qua bao nhiêu thầy y nổi tiếng mà không có cách nào trị khỏi tận gốc mà giờ cháu của hắn lại nói có thể trị khỏi hỏi xem có ai có thể tin tưởng được.
Lạc Tiêu nhìn thấy người đàn ông trung niên biểu hiện như này cũng không cảm thấy có gì lạ hắn khẽ mở miệng đảm bảo nói.
"Gia gia ngươi yên tâm đi mấy năm trước ta gặp được một thầy y,thầy y này nhận ta làm đệ tử nên truyền cho y thuật "
Lạc Tiêu nói như vậy cũng chỉ là lấy cớ để người đàn ông trung niên đồng ý thôi, nói đùa với trình độ y thuật tông sư thì vết thương này trong mắt hắn cũng chẳng coi là gì.
Sau khi nghe xong Lạc Tiêu nói vậy người đàn ông trung niên cũng không cảm thấy tin tưởng lắm nhưng vẫn gật đầu nói:
"Lạc Tiêu tình hình bệnh của ta, ta tự biết ngươi cũng không cần phí nhiều công sức miễn sao ảnh hưởng đến ngươi nhưng nếu ngươi đã nắm trắc như vậy thì ta cũng nên thử xem"