Chương 67: 67: Giữ Lời Hứa!
- Thật sự khiến ta kinh hãi a, ca ca ngươi vậy mà chủ động đi tìm ta.
Có phải ta ít ngủ dẫn đến mệt mỏi quá độ, sinh ra ảo giác rồi không? Hay là nói ca ca ngươi không phải là Phương Nguyên?
Phương Chính trợn tròn mắt nhìn Phương Nguyên đang đứng ở trước mặt mình.
Hắn vốn vừa mới tạm ngưng tu hành, đi ra ngoài giải quyết vấn đề vệ sinh.
Vấn đề còn chưa kịp giải quyết, Phương Nguyên đã bất thình lình xuất hiện ở trước mặt hắn, đơn giản nói với hắn: "Ta đang tìm ngươi!"
Phương Nguyên liếc nhìn Phương Chính một cái, cười nói.
- Ngươi nói xem.
-...!Hừm...!Trước tiên vào phòng rồi nói.
Phương Chính trầm ngâm, mày hơi hơi nhíu lại.
Ngay tại thời khắc này, Phương Chính mới chân chính cảm nhận được hậu quả của việc tu hành bất kể ngày đêm.
Thì phải là tư duy chậm chạp.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được đầu mình nặng trĩu, suy nghĩ một chút cũng làm cho đầu óc phát đau.
Đặt biệt là, trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra được lý do Phương Nguyên tìm hắn.
- Lỡ mà Phương Nguyên tính kế ta, chắc ta cũng chẳng phát hiện mất.
Phương Chính trong lòng cười khổ, hạ quyết tâm đem Phương Nguyên đuổi đi liền sẽ đi nghỉ ngơi vài ngày.
Trong phòng túc xá, Phương Chính và Phương Nguyên ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người là một cái bàn cùng một cái đèn đang cháy.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt cả hai, tôn lên làn da trắng bóng của Phương Nguyên, cùng viền mắt thâm đen của Phương Chính.
- Ta đã đi đến tầng hai của truyền thừa.
Phương Nguyên đầu tiên nói, giọng hắn khá nhỏ, nhưng cũng đảm bảo Phương Chính có thể nghe thấy.
- Vậy à...
Phương Chính gật gù, đơn giản đáp.
- Ta là đến thực hiện lời giao ước lần đó, chia một nữa tầng hai cho ngươi.
Phương Nguyên câu thứ hai nói, hết sức bình thản nhìn qua Phương Chính.
Ánh đèn ở giữa hai người nhẹ nhàng rung động, làm ánh sáng phản chiếu trên gương mặt cả hai cũng lắc lư theo.
Phương Chính nghe xong, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng tiếp theo liền trợn tròn đôi mắt, hỏi.
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Ta nói ta thực hiện lời giao ước, chia cho ngươi một nửa tầng hai trong truyền thừa của Hoa Tửu hành giả.
Phương Nguyên hảo tâm nói lại.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nghe xong, hai mắt lập tức trừng lớn, lớn đến mức khiến mí mắt của hắn phát đau như sắp rách đến nói.
Hắn đưa tay ôm miệng, cố gắng ép lại tiếng hét của mình.
- Trời ạ, Phương Nguyên ngươi cư nhiên giữ lời? Là ta có vấn đề hay là ngươi phát bệnh vậy? Không xong, ta nghĩ là mình tu hành đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Ta có vấn đề vô cùng nghiêm trọng rồi.
Phương Chính vò vò đầu, đem tóc vò đến rối loạn.
Hắn ngước nhìn Phương Nguyên, sau đó cúi đầu lẩm bẩm, cuối cùng đứng lên đi qua đi lại.
- Phải làm sao đây? Không trước tiên cần phải bình tĩnh.
Thật bình tĩnh.
Rồi xem xét lại vấn đề.
Phương Nguyên ngồi yên nhìn Phương Chính đi qua đi lại, đồng thời dùng dư quang đánh giá xung quanh phòng của Phương Chính một chút.
Đến khi nhìn đến trên giường của Phương Chính có một cái túi vải chỉ lớn cỡ vừa đủ để một cái đầu người, ánh mắt của hắn liền dừng lại, trong mắt lướt qua một tia không chừng.
Phương Nguyên vội vàng hạ mí mắt, cẩn thận cắt dấu cảm xúc trong mắt mình lúc này, liếc mắt đánh giá Phương Chính.
- Ta hiểu rồi.
Lúc này Phương Chính reo khẽ một tiếng, quay lại ngồi xuống trước mặt Phương Nguyên.
- Ca ca a, ta nghĩ trước tiên ta sẽ đi nghỉ ngơi vài ngày.
Ba ngày sau chúng ta sẽ cùng đến đó.
- Tùy ngươi thôi.
Phương Nguyên nhún vai, đứng lên đi khỏi phòng Phương Chính.
Phương Chính đem cửa phòng đóng lại, liền đi lại giường, đem túi vải trên giường thu dọn.
Hắn ngoài tu hành, cũng có làm vài nghiên cứu khác, túi vải này chứa một số cây cỏ, là vật thí nghiệm của hắn.
Loại cây cỏ này cũng rất bình thường, tùy tiện ở góc cây khe đá quanh thôn là có thể gặp.
Đương nhiên loại bình thường này, khi vào mắt Phương Nguyên lại không còn đơn giản như vẻ ngoài.
Mặc dù Phương Nguyên và Phương Chính hiện tại chưa có quá nhiều tiếp xúc, nhưng Phương Nguyên có thể chắc chắn Phương Chính thuộc loại người không làm việc tùy tiện.
Là một loại người nguy hiểm cần loại trừ khi có cơ hội.
- Phương Nguyên hôm nay tốt ngoài sức mong đợi.
Túc chủ có nghĩ vậy không?
Lúc này, hệ thống xuất hiện, một bên nhận túi vải Phương Chính ném vào, một bên nói.
Phương Nguyên giữ lời hứa, đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của hệ thống nó.
Chiếu theo hiểu biết của nó về Phương Nguyên thông qua Phương Chính khoảng thời gian qua, nó thậm chí còn nghĩ Phương Nguyên sẽ lặng lẽ nuốt hết truyền thừa.
- Ha ha.
Phương Chính cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Hắn biết rất rõ, Phương Nguyên không phải là một người lương thiện, nhưng nói Phương Nguyên là một người độc ác cũng không phải.
Phương Nguyên thuộc dạng người làm vì lợi ích, chỉ cần có lợi hắn có thể là một thánh mẫu, cũng có thể vì lợi mà thành một ma đầu.
Phương Nguyên có thể giữ lời khi việc giữ lời đem lại lợi ích lớn hơn việc thất hứa.
— QUẢNG CÁO —
Cũng giống như lần này, Phương Nguyên biết việc chia cho Phương Chính một nữa tầng hai có nhiều lợi ích hơn, cho nên hắn mới chia dứt khoát như vậy.
Tầng hai của truyền thừa, ngoài một đàn ngọc nhãn thạch hầu ra, còn lại cũng chỉ có lối vào tầng ba mà thôi.
Ngọc nhãn thạch hầu ngoại trừ là nguồn thu ngọc thạch ra, cũng chỉ là một đám cản tay cản chân khi Phương Nguyên tìm kiếm lối vào tầng ba.
Hắn muốn tìm ra lối vào, đương nhiên phải không ngừng chém giết, không ngừng tìm kiếm trong rừng đá đó.
Một thân một mình, Phương Nguyên vẫn có thể làm được, chỉ là sẽ hao tốn rất nhiều thời gian, ít nhiều có thể ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
Cho nên hắn mới nghĩ đến Phương Chính.
Mượn sức của Phương Chính, có thể nhanh hơn trong việc thăm dò, hắn cũng không lo Phương Chính giết hết bầy ngọc nhãn thạch hầu này, khiến hắn không có ngọc thạch.
Bởi vì số lượng ngọc nhãn thạch hầu rất nhiều, không mất mấy năm căn bản không giết hết.
Ngoài ra, Phương Chính nguy hiểm, Phương Nguyên đã chắc chắn sẽ tìm cơ hội giết Phương Chính.
Như vậy, Phương Nguyên tuyệt không muốn nhìn thấy Phương Chính tiến bộ thần tốc.
Nếu để mặt Phương Chính tu hành không quản, dựa vào ưu thế tư chất, sau này Phương Nguyên sẽ rất khó khăn khi đối phó Phương Chính, thậm chí có thể bị Phương Chính trước tiên giết ch.ết.
Cho nên, khiến Phương Chính tham gia vào việc đi săn ngọc nhãn thạch hầu, có thể ít nhiều kéo lại thời gian tu hành của hắn.
Phương Nguyên không có người giám sát, có thể dễ dàng ra vào túc xá không ai quản, nhưng Phương Chính thì khác, hắn mỗi lần rời đi đều phải hao phí một phen công phu, quay về cũng hao phí như vậy.
Về lâu về dài, đối với việc tu hành của Phương Chính sẽ có ít nhiều ảnh hưởng, đây mới là việc Phương Nguyên muốn nhìn thấy.
Đương nhiên đây cũng có mạo hiểm.
Trong quá trình săn giết, ai biết Phương Chính có cố ý "lỡ tay" mà tấn công Phương Nguyên hay không? Sau khi tìm thấy lối vào tầng ba, Phương Chính lại có ra tay đoạt bảo hay không? Lại nói, liệu Phương Chính có hứng thú đi săn hay không?
Nhưng mà, thật lòng Phương Nguyên cũng không xem loại mạo hiểm này có bao nhiêu cân lượng.
Trong lòng hắn cũng đã có tính toán ứng phó như thế nào đối với mấy loại trường hợp này rồi.
---
Ba ngày sau.
Trong khe đá bí động, Phương Chính đem bộ quần áo đã chuẩn bị trước mặc vào, thế này mới hiện ra thân hình, đi theo phía sau Phương Nguyên chui vào trong đường hầm.
Phương Nguyên dẫn đầu đi đến tầng hai, đem cửa đá ở lối vào đẩy ra.
Phương Chính thông qua cửa nhìn vào trong, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
- Thiên nhiên quả nhiên luôn đặc sắc như vậy!
Phương Chính cảm thán, không ngừng đảo mắt nhìn quanh, sau đó mới quay đầu lại nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cười cười, vung tay, một mảnh nguyệt nhận lập tức rời tay hắn bắn vào một hốc đá gần đó.
Liền, một con ngọc nhãn thạch hầu bên trong hung hăng lao ra.
Lần này Phương Nguyên không có ra tay như lần đầu hắn thăm dò, chỉ đứng nhìn.
Hắn lựa chọn hốc đá để ra tay là hốc đá bên phía Phương Chính.
Ngọc nhãn thạch hầu cũng không có bao nhiêu thông minh, nó sẽ không biết chính xác người tấn công mình vừa rồi là ai, cho nên đầu tiên sẽ đem Phương Chính xem là mục tiêu.
- Ây nha.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính kêu khẽ một tiếng, trên người liền sáng lên một tầng bạch giáp.
Ngọc nhãn thạch hầu đánh vào người hắn, toàn bộ sức lực đều bị bạch giáp này cản lại.
Nó kêu một tiếng, lùi lại đổi hướng tấn công, nhưng Phương Chính nhanh hơn một nhịp, túm lấy nó, sau đó dùng toàn lực đem nó đập xuống nền đá dưới chân.
Sức lực tự thân của Phương Chính vốn rất lớn, khoảng thời gian qua hắn cũng đã dùng bạch thỉ cổ, tăng lên thêm một trư lực.
Bây giờ một kích đập xuống này, đem đầu của ngọc nhãn thạch hầu đập đến vỡ ra.
Phương Chính đưa tay nhặt lấy hai mắt của nó, xoay xoay trên tay, mỉm cười.
- Ân, đây là ngọc thạch a.
Rừng đá này chắc còn không ít đâu.
Xem ra ta muốn chia tầng hai với ngươi là lựa chọn chính xác rồi.
Hắn vừa nói, vừa đứng lên nhìn lại Phương Nguyên.
- Nếu ta đón không sai, trong tay ngươi lại tăng một con ngọc bì cổ đi.
Ngoài ra, hẳn là ngươi muốn tìm lối vào tầng ba trong cái rừng đá này, cho nên mới dứt khoát gọi ta đến như vậy, đúng không?
- Không sai.
Phương Nguyên thản ngôn, hắn biết cũng không thể che giấu được cho nên cứ trực tiếp thừa nhận.
Khoảng thời gian tiếp theo, trong quá trình đi săn ở đây, Phương Nguyên cũng phải dùng đến ngọc bì cổ, đến lúc đó Phương Chính cũng sẽ biết mà thôi.
Mà hắn tìm kiếm lối vào tầng ba cũng là việc khó có thể che giấu.
Cho nên, thay vì che giấu thì cứ bại lộ cũng tốt lắm.
- Vậy ta và ngươi chia ra, ngươi bên phải ta bên trái.
Nếu ngươi tìm thấy không gọi ta cũng được, ta tìm thấy sẽ cho ngươi hay, đây cũng là ước định ban đầu.
Phương Chính nói, cởi áo ngoài ra buộc lại làm một cái túi, sau đó ném hai viên ngọc vừa rồi vào.
- Ngoài ra, trong lúc đi săn và tìm kiếm, kiến nghị tránh xa nhau ra.
Ta không muốn đang săn giữa chừng lại có trường hợp "lỡ tay".
- Vừa đúng ý ta.
Phương Nguyên lơ đễnh đáp, xoay đầu cùng Phương Chính tách ra hai bên.
Mặc dù lúc này cả hai đang quay lưng lại với nhau, nhưng không ai bỏ xuống cảnh giác với người kia.
Trong lòng cả hai lúc này, so với việc bị một bầy ngọc nhãn thạch hầu đeo bám thì đối phương nguy hiểm hơn vạn lần.
Hợp tác chẳng qua chỉ là một lời nói suông, không gì đảm bảo đôi bên sẽ không gây bất lợi cho nhau cả.
- Mà cho dù có dùng cổ trùng ước thúc đi chăng nữa, có đánh ch.ết ta cũng chẳng tin Phương Nguyên.
Trước không nói cái khác, chỉ riêng việc Phương Nguyên không nói gì với ta về ngọc nhãn thạch hầu cũng đủ hiểu.
Nếu không phải ta biết về đám thạch hầu này, chắc chắn sẽ bị hắn hố ch.ết a.
Phương Chính trong lòng tự nói, đi vào phạm vi của một trụ đá.
Ngay lập tức, bên trong hốc tối của trụ đá đó sáng lên những đôi mắt màu ngọc.
Phương Chính cười cười, vẫn không có dừng bước mà đi tới, đồng thời vào tư thế sẵn sàng chiến đấu..