Chương 74: 74: Tỏa Lòng Hiếu Thuận
Theo câu hỏi của Phương Chính, xung quanh lúc này cũng vội vàng chuyển mắt nhìn lại quyền trái của Phương Nguyên.
Chỉ thấy quyền trái của Phương Nguyên lúc này một mảnh huyết nhục mơ hồ, thịt hoàn toàn bị dập nát, xương ngón tay bên trong cũng bị gãy, chỗ xương gãy đăm xuyên qua lớp thịt vụn, lọ ra ngoài.
Máu tươi nhỏ giọt, đem mặt sàn bên chân Phương Nguyên đọng lại một vũng máu đỏ.
Tiếng hít sâu vang lên trong đám người.
Bất cứ ai nhìn thấy cũng đột nhiên cảm thấy tay của mình đau không chịu nổi.
Phương Nguyên nhìn nhìn tay trái, sau đó nhìn lại Phương Chính một cái thật sâu.
Gương mặt của hắn vẫn như cũ lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm.
- Phòng ngự của nguyệt nghê thường muốn phá bỏ thì phải dựa vào nguyệt nhận của nhị chuyển nguyệt mang cổ, ta hiện tại căn bản không có thủ đoạn phá nó.
Phương Nguyên tự nói, dứt khoát xoay người đi khỏi đấu đài.
Mặc dù Phương Nguyên muốn giành hạng nhất, cũng rất cần một trăm năm mươi khối thưởng cho, nhưng hắn cũng rất sáng suốt.
Hiện tại bản thân hắn bị thương, trên người ngoài nguyệt quang cổ, tiểu quang cổ sống nhờ ở tay phải, tửu trùng đang đùa nghịch trong nguyên hải ra, cũng chỉ còn lại xuân thu thiền đang ẩn mình trong không khiếu.
Ngọc bì cổ, bạch thỉ cổ đều bị hắn cẩn thận giấu đi, căn bản không có mang theo bên người.
Mà cho dù có mang theo, thì trong sáu con cổ này cũng không có con cổ nào phá được phòng ngự hiện tại của Phương Chính.
Đừng có nghĩ đến cái gì mà dùng khí tức xuân thu thiền chấn áp khiến nguyệt nghê thường không dám phát huy.
Xuân thu thiền vừa ra, Phương Nguyên hắn sẽ lập tức bị mấy lão nhân tam tứ chuyển xung quanh đập ch.ết.
Cái gì mà tình thân, cái gì mà gia tộc, mặt mũi, danh dự...!Đứng trước một con tiên cổ thì mấy thứ đó chẳng khác nào quả rắm.
- Chỉ có thể gia nhập tiểu tổ, sau đó đi hoàn thành nhiệm vụ kế thừa gia sản.
Như vậy ta không phải lo đến vấn đề nguyên thạch.
Phương Nguyên trong lòng suy tình, mặc dù có một trăm năm mươi khối nguyên thạch hạng nhất đi nữa, hắn cũng sẽ làm việc này.
Một trăm năm mươi khôi nguyên thạch rất nhanh cũng sẽ dùng hết, Phương Nguyên không phải loại người đi bước nào tính bước đó, đợi nước tới chân mới nhảy.
Song thân của hắn ngã xuống, để lại một khối di sản, khối di sản này hiện đang được cữu phụ cữu mẫu "bảo quản".
Phương Nguyên là trưởng tử, dựa theo quy định của gia tộc, khi hắn mười sáu tuổi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ kế thừa liền có thể nhận lại khối di sản này.
Mà rời khỏi học đường, không qua bao lâu là hắn cũng mười sáu tuổi, đã đủ tuổi làm nhiệm vụ kế thừa.
Cho nên dù hôm nay thắng hay bại, hắn vẫn sẽ đi nhận nhiệm vụ kế thừa mà thôi.
Phương Nguyên vừa rời khỏi đấu đài cũng liền có ba trị liệu cổ sư chạy vội đến.
- Trong quá trình trị liệu sẽ rất ngứa cùng đau nhức, ngươi chịu đựng một lát.
Một trong số đó nói với Phương Nguyên, liền cùng hai đồng bạn tiến hành chữa trị.
Vết thương của Phương Nguyên thật sự quá nặng, so với vết thưởng ở vai phải, thì vết thương ở quyền trái càng thêm khủng bố hơn.
Đây cũng là không có cách nào.
Khi dùng lực tác động, thì sẽ nhận lại một lực phản chấn tương đương.
Quyền của Phương Nguyên có thể đánh vỡ một tản đá hơi xốp, nhưng nếu không có phòng hộ, thì tay của hắn cũng nát theo.
— QUẢNG CÁO —
Mà lúc này, tay của Phương Nguyên nát như vậy, cũng là do không dùng phòng hộ đánh vào lớp bảo vệ cứng hơn đá của Phương Chính.
Đây là vết thương do phản lực gây ra.
Kì thực, cho dù Phương Chính dùng ngọc bì cổ, tay Phương Nguyên cũng sẽ nát thành như vậy, nhưng đồng thời Phương Nguyên cũng sẽ làm vỡ phòng ngự của ngọc bị cổ.
Đây là việc đã được kiểm chứng trong nguyên tác.
Phương Nguyên cũng vì nghĩ đến việc này, mới không sớm rời đài mà vẫn lao lên.
Chỉ cần đánh ngã được Phương Chính, Phương Nguyên vẫn có cơ hội thắng.
Nhưng đứng trước nhị chuyển cổ, Phương Nguyên đã không còn cơ hội, cho nên hắn mới rời đài dứt khoát như vậy.
Phương Chính đứng trên đài, nhìn Phương Nguyên đang được chữa trị, liền thở ra một hơi, ngã người ngồi xuống sàn đấu.
Hắn thật sự mệt, cảm giác trút được gánh nặng làm cho hắn phút chốc mệt đến mức gần như không nhắc nổi tay.
Phương Chính ôm miệng, cố ngăn tiếng cười điên cuồng của mình phát ra.
Hắn nhìn chằm chằm Phương Nguyên dưới đài, càng nhìn, cảm giác hưng phấn không gì cản nổi càng ồ ạt trào dâng trong lòng hắn.
Vết thương của Phương Nguyên dưới sự chữa trị của ba cổ sư trị liệu, liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lành lại.
Đầu tiên là xương cốt bên trong, chỗ gãy liền dần thành vết nứt, vết nứt cũng nhanh chóng lành lại.
Sau đó là đến cơ thịt, rồi mới tới lớp da bên ngoài.
Quá trình hồi phục truyền đến cảm giác vừa đau nhức vừa ngứa ngáy.
Phương Nguyên cũng phải thở hổn hển mấy hơi, cố gắng nhịn xuống.
Xung quanh nhìn hắn, nữ nhân thì ôm miệng, nam nhân cũng không khỏi khóe mắt khóe miệng giật giật, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng trước sự tàn nhẫn cùng ngoan cường này của Phương Nguyên.
- Đa tạ.
Phương Nguyên tùy tiện nói một câu, động động vai phải, lại nắm lại tay trái.
Tuy rằng vẫn còn hơi đau nhức nhưng vết thương đã khép lại.
Nếu là trên trái đất, với thương thế như vậy thì e rằng phải điều dưỡng một hai năm, hơn nữa còn để lại di chứng nghiêm trọng.
Đây chính là chỗ kỳ diệu của thế giới này.
Hiện tại tay và vai Phương Nguyên đã khỏi hẳn, chỉ là lúc vận động hay nắm tay lại không có sức, sau bảy tám ngày, di chứng mất sức nho nhỏ này cũng sẽ biến mất.
Mà lúc này, gia lão học đường sớm đã đi lên sàn đấu, lão trước tiên xem xét cho Phương Chính một chút.
Kì thực Phương Chính chỉ là bị một ít vết thương do lúc dùng quyền cước đấu với Phương Nguyên, ngoài ra cũng không có vết thương nào nghiêm trọng.
Hắn chẳng qua chỉ là do thả lỏng nên thoát lực, khiến có chút bủn rủn tay chân mới ngồi xuống.
Gia lão học đường kiểm tr.a hắn một phen, trị liệu qua một chút, đồng thời nói ôn hòa nói.
- Làm tốt lắm.
Phương Chính cười cười, lảo đảo đứng lên, lúc này gia lão học đường mới vỗ vai hắn, lớn giọng tiên bố.
- Khảo hạch cuối năm năm nay, Cổ Nguyệt Phương Chính đạt hạng nhất!
Từ khi Phương Nguyên rời đài, xung quanh cũng liền biết trước kết quả này, bây giờ lão tiên bố, nhiều nhất cũng chỉ là những tiến vỗ tay cùng tán thưởng.
Đối với kết quả này, không có ai nghi ngờ.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Phương Chính trên đài, xoay người rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Nếu đổi là thiếu niên khác, chắc có lẽ lúc này sẽ ở lại, chờ đợi những tiểu tổ xung quanh đến chọn mình.
Biểu hiện của Phương Nguyên tốt ngoài sức tưởng tượng, có thể nói nếu không phải Phương Chính hơn về mặt tu vi lẫn cổ trùng thì không thể nào thăng được.
Cho nên rất nhiều tiểu tổ muốn mời hắn.
Nhưng trong lòng Phương Nguyên sớm đã có lựa chọn, hắn căn bản không có hứng thú gia nhập bất cứ tiểu tổ nào có mặt ở đây.
Phương Chính trên đài nhìn theo, tròng mắt đảo một vòng, liền vội vã nói với gia lão học đường.
- Gia lão đại nhân, học trò cần gắp phần thưởng nguyên thạch, có thể đưa ngay bây giờ không?
Hắn bộ dạng vội vã, gắp đến mức nhìn như bị lửa đốt mông, hắn nắm lấy tay gia lão học đường, kêu lên.
- Là ngay lập tức!
Gia lão học đường kinh ngạc, bị bộ dạng của hắn làm cho có chút lúng túng theo.
Lão chỉ kịp gật đầu một cái, Phương Chính liền vèo một tiếng chạy như bay lại chỗ để một trăm năm mươi khối nguyên thạch ở trong lều.
Không để đám lão nhân ở đây kịp phản ứng, hắn vác lấy túi nguyên thạch, chạy như bay đuổi theo Phương Nguyên, hét lớn.
- Ca ca, ngươi chờ ta một chút, ta có chuyện cần nói với ngươi a.
Phương Nguyên đang đi, nghe tiếng gọi liền dừng bước, nghiên đầu nhìn lại Phương Chính.
Phương Chính chạy lại chỗ hắn, thở hồng hộc, một tay cầm túi nguyên thạch, tay còn lại vịnh vào vai Phương Nguyên, giả vờ mệt mỏi cần điểm tựa, nhỏ giọng thì thầm vào tai Phương Nguyên vài câu trước.
Phương Nguyên nghe xong, mày hơi nhướng lên, nhưng không có đáp lại.
- Ta biết ca ca hiện tại đang lo lắng về vấn đề nguyên thạch, cho nên muốn giúp ngươi một chút.
Phương Chính lúc này đứng thẳng lên, lùi lại hai bước, nói.
Giọng hắn không lớn, nhưng cũng không có nhỏ.
- Trước mắt nguyên thạch của ta không thiếu, nên một trăm năm mươi khối này liền cho ngươi mượn.
Khi nào ngươi có nguyên thạch thì trả lại cho ta, ta sẽ không lấy lãi đâu.
Phương Chính vừa nói, vừa đưa túi nguyên thạch trong tay mình cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn túi nguyên thạch nhưng lại không có lấy.
- Ta đã tính qua rồi.
Trong tay ta hiện tại tuy có bốn con cổ, nhưng tiếp theo ta sẽ dùng phần thưởng ưu tiên chọn cổ trùng để chọn thêm một con tiểu quang cổ.
Dùng hai con tiểu quang cổ và một con nguyệt quang cổ có thể thăng luyện được nguyệt mang cổ.
Cho dù có thất bại, thì có thể dùng con nguyệt quang cổ còn lại bù vào.
Nếu thành công, con còn lại sẽ bán lại gia tộc.
Trừ đi nguyên thạch dùng trong lúc hợp luyện, cùng phí nuôi nấng hai con nhị chuyển.
Chỉ cần không hoang phí, nguyên thạch của ta có thể duy trì thêm một năm.
- Nhưng ngươi phải nuôi tửu trùng, nguyệt quang cổ cùng tiểu quang cổ.
Hơn nữa chắc ngươi cũng đang lên kế hoạch cho nhị chuyển.
Sau nhị chuyển còn có thăng luyện cổ trùng, ngươi chắc sẽ rất cần số nguyên thạch này.
Cho nên cứ cầm lấy đi.
- Ngươi không cần ngại, khi chúng ta còn nhỏ là ngươi chăm sóc ta, hiện tại xem như ta muốn tỏa một chút lòng hiếu thuận với ca ca ngươi đi.
Phương Chính nói một tràng dài, người xung quanh dù muốn lên tiếng cũng không có chỗ chen miệng vào.
- Xì! — QUẢNG CÁO —
Rất nhiều thiếu niên lúc này phản ứng, không khỏi lên tiếng chế giễu.
- Phương Nguyên chỉ có loại Bính, nguyên hải bốn thành bốn còn muốn thăng lên nhị chuyển, hừ?
Rất nhiều người hừ lạnh, cho đây là việc nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng những cổ sư có mặt lại không cho là vậy.
Loại Bính vẫn có thể lên nhị chuyển, chỉ là cái giá bỏ ra so với loại Ất, loại Giáp lớn hơn mà thôi.
Việc Phương Chính nói Phương Nguyên đang lên kế hoạch cho nhị chuyển, hoàn toàn là việc có căn cứ, cũng có thể xảy ra.
- Lúc nãy còn nói muốn xin một cánh tay của Phương Nguyên, giờ lại nói muốn hiếu thuận.
Xì, ngươi cũng thật hiếu thuận a!
Xích Thành ngược lại lại chú ý câu nói sau cùng của Phương Chính hơn, lúc này liền chăm chọc.
Phương Chính không bận tâm xung quanh, cười như không cười với Phương Nguyên, nói thêm.
- Ca ca ngươi đừng từ chối nha! Ngươi mà từ chối thì ta sẽ đau lòng lắm.
Phương Nguyên mị mắt nhìn Phương Chính một chút, sau đó mỉm cười.
- Nha, vậy thì ta nhận.
Vừa nói, vừa đưa tay nhận lấy túi nguyên thạch từ tay Phương Chính, sau đó xoay người rời đi.
Phương Chính lần này không tái ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Phương Nguyên càng đi càng xa.
Tà dương khuất sau triền núi, những tia sáng cuối cùng chiếu rọi lên thân hình thiếu niên của Phương Nguyên.
Hắn một mình đi tới, đều đặn từng bước đi tới.
Phía trước mặt hắn là bóng tối đang dần bao phủ, phía sau là diễn võ trường đang đứng nhiều người.
Phương Nguyên không quay đầu nhìn lại, chỉ đi thẳng về phía trước.
Giống như việc đi trên con đường nhân sinh mà hắn chọn, cho dù phía trước có là gì, hắn vẫn sẽ không quay đầu, vẫn sẽ thẳng tiến không lùi.
- Đây chính là Phương Nguyên.
Phương Chính nhỏ giọng nói, khe khẽ mỉm cười..