Chương 83: 83: Đàn Sói Xuất Hiện

Ánh chiều đỏ rực như máu, những tia sáng phủ lên nền tuyết, đem mặt tuyết trắng nhuộm đỏ, cũng đem bãi chiến trường tăng thêm phần tà mị.
Phương Chính ngồi trên xác của một con lợn rừng, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh.


Xung quanh hắn có khá nhiều cổ sư, bọn họ người thì ngồi hấp thu nguyên thạch khôi phục, người thì đang thu thập một số bộ phận trên xác thú rừng.
Một vài người bị thương nhẹ lại đang ngồi đợi cổ sư trị liệu, người bị thương nặng thì nằm trên tuyết, được cổ sư trị liệu chú trọng chữa trị.


- Chiến đấu cả ngày, cuối cùng cũng xem như kết thúc.
Cổ Nguyệt Tịnh Không đặt mông ngồi xuống bên cạnh xác lớn Phương Chính đang ngồi, thở ra một hơi.
- Đúng vậy...
Phương Chính đáp, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn quanh.


Hiện tại, thú triều loại nhỏ xem như đã giải quyết xong, nhưng Phương Chính hắn không thể buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì hắn biết, tiếp theo vẫn còn cái phải lo, so với đám lợn rừng này còn muốn nguy hiểm hơn.
- Phương Chính, ngươi nghĩ ngơi đi, chờ thêm một chút nữa, chúng ta liền quay về sơn trại.


Thanh Thư lúc này đi lại bên cạnh Phương Chính, ân cần nói.
Mặc dù hiện tại là lúc quét tước chiến trường, thu hoạch chiến lợi phẩm cùng chữa trị người bị thương, nhưng vẫn sẽ có cổ sư đảm nhiệm vai trò canh phòng xung quanh.


Phương Chính hiện tại cũng là một trong những người đảm nhận vị trí này, mặc dù là tự bản thân hắn muốn làm.
- Ngươi phải biết tu hành phải đi cùng nghĩ ngơi, tuyệt đối đừng làm việc quá sức, đối với sau này sẽ gây ra tổn hại.
- Ừm...


available on google playdownload on app store


Phương Chính khẽ gật đầu, bất quá lúc này hắn cũng chẳng có tiếp thu, hoàn toàn là đáp lại trong vô thức.
- Phương Chính, ngươi làm sao...


Thanh Thư hơi kinh ngạc, cảm thấy Phương Chính so với thường ngày có chút khác thường, ít nhất là so với hắn biết thì Phương Chính bây giờ trông như đang lo lắng cái gì đó.
Nhưng mà chưa đợi hắn hỏi xong, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru.
- Là sói! Thật nhiều điện lang!


Lúc này, một trinh sát cổ sư từ xa chạy đến, gã vừa chạy, vừa hét.
Bên cạnh gã, còn một vài cổ sư phụ trách trinh sát cũng đang điên cuồng chạy về phía này.
Mà sau lưng bọn họ, ở phía xa xa, một đàn sói xuất hiện, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.


Trong ánh chiều tà màu máu, trên nên tuyết trắng, những đôi mắt sói màu lam lóe lên sáng rực, đem cổ sư có mặt cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
- Ưu tiên người bị thương và cổ sư trị liệu, lập tức rút về sơn trại.
Người nào chạy nhanh thì nhanh về sơn trại yêu cầu viện trợ.


Người còn lại không được ham chiến, cố gắng bảo toàn thực lực.
Thời điểm lời của gã cổ sư trinh sát vừa dứt, Phương Chính đã lập tức đứng lên, lớn giọng hét, đem đám cổ sư xung quanh làm giật mình, đồng loạt quay lại nhìn hắn.
— QUẢNG CÁO —


- Còn ngây ra đó làm gì? Muốn làm phân sói hả? Còn không nhanh chạy.
Những người còn sức chiến đấu bộc hậu, phân ra chạy, đừng có mà đi cùng một chỗ, dễ ch.ết như chơi! Ngoài ra, thông báo cho những tiểu tổ gặp được trên đường đi, để họ kịp thời ứng phó!


Phương Chính hét, hoàn toàn không để đám người này vào mắt.
- ch.ết tiệc, ở đây toàn là con mồi béo, bị sói ăn thì tiếc ch.ết mất.


Hắn trong lòng rủa thầm, hắn bây giờ còn chẳng quan tâm thân phận học đệ của mình, đứng lên ra lệnh nào phải vì thương tiếc tộc nhân, xuất phát từ thiện ý.
Hắn đây là đang tận lực bảo tồn nhân mạch, giữ lại sau này còn có chỗ dùng.
- Nhanh chóng làm theo lời Phương Chính!


Mạc Nhan lúc này cắn răng, lập tức hét, ra lệnh cho đội viên của mình.
Các tổ trưởng tiểu tổ khác cũng lập tức phản ứng theo.
Bầy sói còn chưa thật sự tiếp cần, cổ sư bên này đã vội vàng tản ra các hướng, chạy về phía sơn trại.


Cổ sư vừa rút khỏi hiện trường, bầy điện lang cũng đuổi tới nơi.
Một bộ phận điện lang dừng lại, bắt đầu đem thịt thú nằm ở đây xé ăn.
Số lượng đông còn lại, lập tức chia ra, đuổi theo các hướng.


Một con điện lang không đáng sợ, nhưng một bầy điện lang là cả một vấn đề nghiêm trọng.
Sức chịu đựng của điện lang rất bền bỉ, tốc độ nhanh nên chúng thiện về truy sát.
Nhưng nhờ cổ sư sớm đã chạy đi, đợi đến lúc điện lang đuổi gần kịp, họ cũng đã có thời gian chuẩn bị.


Tiểu tổ Thanh Thư lúc này cũng đã rút đi, phía sau có một bầy bảy con điện lang đuổi giết.


Cổ Nguyệt Hằng đi đầu dẫn đường, Cổ Nguyệt Tịnh Không, Dược Cơ đi hai bên trái phải, Thanh Thư bọc hậu phía sau, còn Phương Chính tất chiếm vị trí ở giữa đội hình, đây cũng là vị trí an toàn nhất của đội hình tiểu tổ.
- ch.ết tiệc, làm sao điện lang lại xuất hiện vào lúc này chứ?


Tịnh Không kêu lên, Dược Cơ lại lập tức mắng tục thêm một câu, nói.
- Bây giờ còn chưa đến lúc xảy ra lang triều mà!
- Có lẽ là do lang sào bên kia có số lượng lớn hơn dự kiến.
Phương Chính nói, nhìn thẳng về phía trước, chạy vội đi.


Thật sự thì hắn bây giờ rất muốn nói lang triều sắp tới nguy hiểm hơn dự kiến, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nếu hắn nói ra, thì không phải là bị cười nhạo, cũng sẽ bị nghi ngờ.


- Chỉ mong trong đợt này ch.ết ít một chút, nếu không đợi đến lang triều lại rơi rớt thêm một đóng thì đúng là tiếc của trời.
À không, tiếc của tổ tiên để lại.


Hắn trong lòng thầm than, bên ngoài vẫn vẻ mặt nghiêm túc, vừa cùng di chuyển với tiểu tổ, vừa duy trì nguyệt nghê thường, lâu lâu lại ra tay hỗ trợ.
Rất nhanh, tiểu tổ năm người đã đem bầy sói truy sát giết ch.ết.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng còn không đợi bọn họ kịp thả lỏng, bầy sói khác đã nhanh chóng kéo tới.
Trong rừng lúc này đã ngã tối, những đôi mắt màu lam im lặng đi nhanh trong rừng.
Thoáng chốc, trong rừng lại vang lên tiếng sói tru, hoặc tiếng kêu gào thảm thiết của một ít cổ sư.


Những cổ sư này, đa phần đều là những tiểu tổ đang săn trong rừng, chưa phát hiện bầy điện lang xuất hiện.
Đợi họ phát hiện ra, phần lớn đều là bị tiếp cận ngay bên cạnh, không thể chạy thoát kịp.
Một số tiểu tổ may mắn, gặp được người biết tình hình, vì vậy lập tức rút lui.


Phía cao tầng gia tộc lúc này cũng làm ra phản ứng.
Ba gia lão dẫn theo đội ngũ, nhanh chóng gia nhập chiến trường, đem cục diện nhanh chóng ổn định lại.
Tiểu tổ Thanh Thư, tiểu tổ Xích Sơn và tiểu tổ Mạc Nhan cũng gia nhập theo đội ngũ của ba gia lão, lần nữa tham gia vào chiến trường.


Phương Chính mặc dù đi theo đội ngũ, nhưng hắn đi cùng đội trị liệu, chứ không ra mặt chiến đấu.
Hắn bởi vì có cữu diệp sinh cơ thảo, có thể dùng sinh cơ diệp chữa trị cho người bị thương nhẹ.


Mặc dù nó chỉ có chín phiếm lá, nhưng sau khi hái xuống, Phương Chính vẫn có thể dùng chân nguyên khiến nó mọc ra lá mới.
Khi tiêu hao chân nguyên, cũng sẽ có cổ sư cung cấp nguyên thạch miễn phí cho hắn.


Mà không riêng gì Phương Chính, hai người Mạc Bắc, Xích Thành cũng bị để lại, chỉ là cả hai lại đang làm nhiệm vụ hỗ trợ khiên vác người bị thương.
So với Phương Chính ngồi một chỗ dùng chân nguyên cùng nguyên thạch, thì hai người bọn hắn phải vất vả chạy qua chạy lại một phen.


- Nếu không có cửu diệp sinh cơ thảo, chắc giờ ta cũng giống hai tên này đi làm khuân vác nhỉ?
Phương Chính vừa sản xuất sinh cơ diệp, vừa nghĩ.
Hắn cảm thấy, có lẽ trong nguyên tác Phương Chính cũng phải làm như vậy.


Dù sau, vì sự an toàn, tiểu tổ sẽ không để hắn một mình quay về sơn trại, cũng không thể đem theo hắn trong quá trình đuổi giết điện lang.
Cho nên, cách tốt nhất là để hắn lại ở đội trị liệu, dù sau thì đội trị liệu cũng không có ở yên một chỗ mà là đi theo phía sau đội truy sát.


- Mà, ta có nên đòi thù lao không đây? Rõ ràng bảo ta phải nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ làm gì có hai chữ nghỉ ngơi chứ.
Bốc lột sức lao động của trẻ em vị thành niên quá mà.
- Lại nói, ta rõ ràng là cổ sư chủ tấn công, nhưng từ khi tốt nghiệp tới giờ, trước thì lo phòng thủ, giờ lại sang chữa trị.


May mắn ta có túi đồ nên chẳng cần cổ trùng dự trữ, nếu không chắc kiêm luôn hậu cần rồi.
Không được, phải nhanh nhanh hợp thành nguyệt mang cổ.
- Nói đến vấn đề dự trữ làm ta đột nhiên nhớ, ta nên sớm một chút chuẩn bị thêm hai con cổ nữa mới được.


Cổ trùng nhiều vô số, nhưng được chia thành các nhóm gồm tấn công, phòng ngự, di động, dự trữ, trinh sát, chữa trị, ẩn nấp và phụ trợ.


Trong tay Phương Chính có nguyệt nghê thường là loại phòng ngự, cữu diệp sinh cơ thảo là chữa trị, nguyệt quang cổ cùng tiểu quang cổ là tấn công, ẩn thạch cổ thuộc dạng ẩn nấp, còn tửu trùng, xuân thu thiền và bạch thỉ cổ là cổ trùng dạng phụ trợ.
Dự trữ hắn đã có túi đồ nên tạm thời bỏ qua.


Tuy nhiên, Phương Chính đang khuyết thiếu hai loại là trinh sát và di động.
- Về trinh sát, ta có sưu hướng thích dùng mắt để nhìn hơn là dùng các giác quan khác.
Trước mắt có một con cổ có vẻ phù hợp.


Đợi sau khi hoàn thành cái cổ phương nhất chuyển hiện tại, ta sẽ chuyển sang nghiên cứu một chút về ý tưởng đó
- Còn về mặt di động, trước mắt ta không nhắm tới con cổ nào cả, ngược lại có thể đổi cách khác ví như cưỡi thú thay cho dùng cổ.


Lúc trước hắn từng nghĩ qua việc này, nhưng vì không quan trọng nên hắn cũng ném nó ra khỏi đầu.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy điện lang, hắn đã quyết định bắt lấy một con điện lang làm thú cưỡi.


Điện lang vừa nhanh, còn có thể chiến đấu, tuy một con không làm nên việc gì lớn lao, nhưng để hắn có thể lười biếng nằm dài vẫn đi đến nơi khác được thì cũng đủ rồi.
Phương Chính hắn cũng chẳng ham hố gì một con điện lang cấp thú vương, hắn chỉ cần một con đủ hắn cưỡi là được.


- Vậy thì kế hoạch sẽ như thế này...
Phương Chính bắt đầu lên kế hoạch bắt sói.
Người khác nhìn vào, chỉ thấy hắn đang cười tà mị, bứt từng chiếc lá tròn như cái mâm xuống ném vào cái túi vải ở trước mặt.


Cảm giác giống như một gã bệnh hoạn cuồng giết người đang lên kế hoạch ra tay với kẻ xấu số tiếp theo.
— QUẢNG CÁO —
Cùng lúc này, ở một nơi nào đó trong rừng.
Một tiểu tổ năm người đang cùng với năm con điện lang gia yếu triển khai chém giết.


Bỗng lúc này, cái xác lợn rừng vương bị cắn xé gần như toàn bộ thịt gần đó đột nhiên nhúc nhích.
Từ trong bụng nó, một cái xác người văng ra ngoài, theo sau đó là một thiếu niên cả người đầy máu chui ra.
Đám cổ sư bị thiếu niên này dọa cho kinh hãi một phen.


Nhưng vì điện lang còn đó, cho nên họ chỉ có thể tạm thời bỏ qua vấn đề này mà tiếp tục chiến đấu.
Thiếu niên chui ra từ xác của lợn rừng vương lúc này đang tại chỗ hít sâu mấy hơi, thoải mái giãn tay giãn chân.


Hắn cả người màu me nhầy nhụa, chân chỉ mới vừa đá bay khúc ruột gia của lợn rừng vương qua một bên.
Nếu bỏ qua lớp máu đang dính trên mặt của hắn ra, liền có thể nhìn thấy được gương mặt giống ý như Phương Chính.
Người này, đúng thật là Phương Nguyên.


Phương Nguyên trước đó đi cùng tiểu tổ Xích Sơn, sau khi vào rừng không lâu liền nhìn thấy bốn người tiểu tổ Giác Tam đang chiến đấu với một con lợn rừng vương bị thương.
Sau đó tiểu tổ Xích Sơn để Phương Nguyên lại rồi rời đi.
Phương Nguyên liên gia nhập chiến trường.


Nhiệm vụ lúc đó của hắn là tạm giữ lại lợn rừng vương đang bị trối bởi tơ nhện, chờ Giác Tam chữa trị cho cổ trùng của hắn để quay lại chiến tiếp.
Phương Nguyên vốn có sức lực của một trư lực, hắn quả thật có thể tạm thời đè lại lợn rừng vương, hắn quả thật cũng làm vậy.


Chỉ là, đợi đến lúc một nữ tổ viên đi lại bên cạnh, chuẩn bị trồng một loại thảo cổ vào người lợn rừng vương, Phương Nguyên lúc này lại đột ngột thu lực ở tay lại.
Kết quả, lợn rừng vương hắt văng hắn ra xa, đồng thời đem nữ cổ sư kia đụng ch.ết.


Sau đó lại thêm một hồi chiến đấu, tuy Phương Nguyên ra tay phá hoại thêm một lần, nhưng cuối cùng lợn rừng vương vẫn ch.ết, mà tiểu tổ Giác Tam cũng chẳng ch.ết thêm ai.
Tuy nhiên, sau đó điện lang đi tới, Giác Tam cùng gã nam cổ sư còn lại hoảng hốt bỏ chạy, còn Phương Nguyên ngược lại lại không đi.


Hắn đem nữ cổ sư chữa trị của tiểu tổ đánh ngắt, sau đó chui vào trong bụng của lợn rừng vương, đồng thời đem nàng ta kéo vào trong, che ở phía trước của hắn.
Bầy điện lang đuổi tới, một phần ở lại cắn xé xác lợn rừng vương, một phần tiếp tục đuổi theo hai người Giác Tam.


Phương Nguyên ở trong bụng lợn rừng vương, tận dụng thời gian lấy nguyên thạch hồi phục chân nguyên, chuẩn bị đến lúc xác lợn rừng vương bị ăn hết, hắn sẽ chiến đấu với những con điện lang bên ngoài này.
Nhưng còn chưa đợi đến lúc đó, cổ sư chi viện đã chạy tới.


Phương Nguyên nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, liền lập tức chui ra.
Hắn không sợ điện lang bên ngoài, chỉ lo đám cổ sư này trong lúc đánh nhau, đánh nhằm lên xác lợn rừng vương, họa lây đến hắn đang trốn ở bên trong.
Cũng chính vì vậy, mới có một màng dọa người như vừa rồi.


Thử hỏi đột nhiên từ trong một cái xác ch.ết, nhảy ra một người còn sống thì liệu có ai không sợ?
Bất quá, Phương Nguyên hắn cũng đâu có quan tâm vấn đề này..






Truyện liên quan