Chương 72: Chuyện xưa
Vũ Quân Ly vừa từ bên ngoài về,đi lên tầng liền nhìn thấy cửa phòng Ninh Uyên khép hờ liền nhìn thử xem thì thấy cô đang ngồi trên ban công trầm tư suy nghĩ gì đó.
"Ân,về rồi sao?"Ninh Uyên khẽ quay đầu,phát hiện là Vũ Quân Ly thì cũng chỉ ứng thanh,hỏi lại một chút.
"Vừa về thôi,em chưa ngủ sao,ngày mai phải bận rộn đấy."Vũ Quân Ly trực tiếp đi vào,tới leo lên ngồi xuống bên cạnh Ninh Uyên.
"Ngủ không được."Ninh Uyên lại tiếp tục đưa mắt nhìn bầu trời tối đen,hiện tại chỉ mới qua tầm 7 giờ mà thôi.
Bởi vì mạt thế,bầu trời chỉ mới 5 giờ chiều đã tối đen và đến 8 giờ mặt trời mới ló dạng,dẫn tới người trong căn cứ luôn nghỉ ngơi rất sớm.
"Xảy ra chuyện gì sao?"Vũ Quân Ly lo lắng,hỏi.
"Không có gì,anh muốn nghe chuyện xưa không?"Ninh Uyên trầm mặc một lát,sau đó bình tĩnh lên tiếng.
Còn không đợi Vũ Quân Ly trả lời,Ninh Uyên đã lên tiếng bắt đầu kể.
"Ngày xưa,ở một nơi xa xôi trong vũ trụ tồn tại một gia tộc rất mạnh,gia chủ có có hai đứa con gái song sinh.Và cả hai đặc biệt sinh ra vào ngày chí âm cùng chí dương hoà hợp làm một,được tiên đoán một trong hai đứa trẻ sau này sẽ gây ra hoạ diệt tộc..."
Vũ Quân Ly im lặng mà nghe,chú ý quan sát tới biểu tình trên mặt của Ninh Uyên,giống như cô không phải kể chuyện xưa mà là đang hồi ức lại vậy.
"...Hai bé gái khi vừa đến tuổi,mà trong tộc gọi là tuổi lịch luyện khi tròn 16 tuổi.Ở độ tuổi này,mặc kệ là đứa trẻ nào trong tộc đều phải rời đi tộc địa,đi hướng trong vũ trụ để rèn luyện bản thân cũng như tự tạo dựng thế lực cùng tìm kiếm bạn bè cho mình."Ninh Uyên giọng nói đều đều,bắt đầu kể đến cặp song sinh tách nhau ra và cô em gái bắt đầu đi lịch luyện của bản thân.
Cô em gái gặp được rất nhiều sự tình thú vị,cũng có đầy rẫy nguy hiểm nhưng trong nguy hiểm lại có may mắn.Sau đó,cô em gái lại vô tình gặp một lão nhân kì lạ cùng một chị gái xinh đẹp luôn nở nụ cười trên môi.
"...Nhưng tưởng chừng như mọi thứ đều tốt đẹp,một ngày nọ khi cô em gái được vị lão nhân kia báo cho biết gia tộc cô đang gặp nguy hiểm,cô em gái đã bất chấp hết mọi thứ,bỏ luôn việc tu luyện giữa chừng của mình mà chạy về trong tộc."Ninh Uyên kể tới đây,đôi mắt đen khẽ ảm đạm một chút.
"Khi cô em gái về đến trong tộc,nơi nơi là xác ch.ết,tàn chi của tộc nhân,máu chảy nhuộm luôn con suối nhỏ thành màu đỏ chói mắt,khắp nơi là tảng lớn màu đỏ.Lúc cô chạy về đến nhà,nhìn thấy chị gái mà cô yêu thương quý mến nhất đang khóc rống bên xác cha mẹ mình,trên người chị gái cô bao bọc là một luồng khí đen nguyền rủa đến từ toàn bộ tộc nhân đã ch.ết trong gia tộc."
Ninh Uyên kể đến đấy,lại ngừng lại thật lâu mà nhắm mắt lại như che đi sự khổ sở trong đôi mắt của mình.
Vũ Quân Ly đến lúc này gần như phát hiện ra có gì đó không đúng,nhưng lại không lên tiếng cắt ngang lời kể của Ninh Uyên hay là hối thúc cô kể tiếp,gần là chỉ im lặng mà để cô dựa vào người mình.
"Lời nguyền khiến cho người chị gái đau đớn đến tinh thần lẫn linh hồn sắp hỏng mất,cô em gái từ vị lão nhân kia biết được toàn bộ sự việc,chị cô đến cuối vẫn là bị kẻ xấu lợi dụng mà thôi.Cô không hề trách chị gái mình,thay vào đó còn nguyện ý đưa ra gánh đi một nửa lời nguyền kia,chấp nhận đời đời kiếp kiếp luân hồi mang theo kí ức,vô tình thân,vô bạn hữu,cô độc mãi mãi.Câu chuyện kết thúc rồi!"
Lúc này,toàn bộ không gian lại rơi vào im lặng,chỉ còn lại tiếng ồn ở phía xa xa kia,mọi người đang làm việc thâu đêm để chuẩn bị cho ngày mai.
"Nè,Ly."Ninh Uyên lúc này lại ngồi thẳng người dậy,xoay mặt đối diện với Vũ Quân Ly.
"Ân?"Vũ Quân Ly cũng không né tránh,nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Ninh Uyên đầy thâm tình.
"Anh là một người rất tốt,có lẽ ngoài kia có rất nhiều người tốt hơn em,từ bỏ đi."
Suốt nhiều ngày qua,cô biết Vũ Quân Ly luôn nỗ lực chiếu cố cô,mọi cử chỉ hay lời nói đều là suy nghĩ đến tâm tình của cô trước mới đi làm,nói thật là cô đã động tâm đấy.
Một nam nhân vừa có tướng mạo vừa có thực lực lại biết chăm sóc,luôn đặt người mình yêu lên trên hàng đầu,nữ nhân nào sẽ không động tâm đâu?
Nhưng mà,cô dù có động tâm thì cũng không thể ích kỉ mà kéo theo hắn xuống vũng bùn này ,cô làm không được.
Cô tuổi thọ chỉ có cao nhất là 20 năm,mà hiện tại cô sắp 16 rồi,còn chưa kể tới sắp đối mặt với Tử Ma.
Cô cũng không biết có còn mạng trở về hay không nữa chứ đừng nói thừa nhận tình cảm của Vũ Quân Ly,sau đó để rồi cho hắn nỗi đau của việc chia lìa vĩnh viễn.
Tuổi thọ của người trong tinh tế rất dài,Vũ Quân Ly xứng đáng có được người bồi bên hắn đến cuối đời,chứ không phải một kẻ có tuổi thọ ngắn hạn như cô.
"Không có khả năng,trả lại cho em câu nói trên,từ bỏ đi."Vũ Quân Ly thật sự là có chút tức giận,bất quá rất kiêng quyết không nhường bước trong chuyện này.
"Ly,tội gì anh phải làm như vậy?"Ninh Uyên thật không thể nào hiểu được vì sao chỉ gặp nhau vài lần thì tên này lại cố chấp đến như vậy đâu?
"Cho anh một lý do đi,vì sao không thể yêu anh?"Vũ Quân Ly nắm lấy hai vai của Ninh Uyên,kéo cô tới gần mà hỏi.
Hắn biết là Ninh Uyên sau mấy ngày nay là có động tâm với hắn,nhưng vì lí do gì cô vẫn không chấp nhận tình cảm của hắn đâu.Vì cái gì luôn muốn đẩy hắn ra xa,tự xây bức tường vô hình chặn hắn lại?
"Thật sự muốn biết sao?"Ninh Uyên thở dài,có lẽ vẫn nói ra đi,có khi tên ngu ngốc này sẽ buông tay thì sao?
Mà,có lẽ Ninh Uyên đã quá coi thường tình cảm cùng sự cố chấp đến mấy đầu tàu chiến hạm đều kéo không lại của Vũ Quân Ly.
"Có thể cho anh biết sao,lí do?"
"Bởi vì em chỉ còn sống được bốn năm nữa mà thôi,đó chính là lí do."Ninh Uyên trực tiếp nói ra,đem Vũ Quân Ly làm cho ngẩn người.
"Bốn năm,vì sao chỉ còn sống được bốn năm?"
Vũ Quân Ly gấp gáp mà nắm lấy Ninh Uyên,nhưng vì sợ làm đau cô mà cố thả lỏng lực đạo.
"A,coi như lời nguyền đi,dù sao chỉ sống được tới sinh nhật thứ 20 mà thôi."Ninh Uyên trực tiếp nói mát,cũng không nghĩ đi sâu vào cái đề tài này thêm nữa.
Vũ Quân Ly buông lỏng vai Ninh Uyên ra,trầm mặc không nói mà chỉ im lặng mà ngồi một hồi lâu sau,lâu đến mức Ninh Uyên thật muốn trở về đi ngủ thì lại nghe hắn lên tiếng.
"Thì đã sao."
"Hả?"Ninh Uyên thật sự là ngẩn người,lại vừa không hiểu Vũ Quân Ly đang định nói gì.
"Nếu em chỉ còn bốn năm,vậy thì anh cũng sẽ bồi em bốn năm.Ninh Uyên,chỉ cần em còn sống một ngày,anh sẽ bồi em một ngày."Vũ Quân Ly đứng xuống đất,đối diện Ninh Uyên mà nghiêm túc nói.
"Anh..."Ninh Uyên kinh ngạc đến không biết phản ứng làm sao trước những lời này của Vũ Quân Ly.
"Cho nên,em chấp nhận cùng anh luyến ái sao,Ninh Uyên?"Vũ Quân Ly lúc này khẽ nở ra nụ cười ôn nhu như nước mà nhìn Ninh Uyên,ánh mắt đều là tràn ngập mong chờ.
"Câu trả lời này,chờ đến tinh tế rồi tính sau đi.Về nghỉ ngơi thôi,khuya rồi."
Ninh Uyên vẻ mặt phức tạp,lẩn tránh ánh mắt của Vũ Quân Ly,đem người cố hết sức đẩy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Vũ Quân Ly nhìn biểu hiện túng của Ninh Uyên,chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi trở về phòng.Cô gái nhỏ của hắn,quả thật là rất thẹn thùng đâu.