Chương 6: Ban tên
Đúng như Huyết Minh dự đoán, hai thiếu niên này cũng đều đồng loạt dập đầu, hướng về phía hắn bày tỏ lòng trung thành.
"Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tuyệt không hai lòng."
Nghe vậy, Huyết Minh liền gật đầu đem bọn họ nâng dậy, bộ dạng hòa ái dễ gần giống như người vừa nói ra lời hâm dọa ban nãy hoàn toàn không phải hắn vậy.
"Mau đứng lên đi a, ta có nói sẽ không tin các ngươi hay sao?"
"Đúng rồi, các ngươi gọi là gì a?"
Mặc dù được Huyết Minh nâng dậy nhưng cả hai người cũng đều không dám thả lỏng, bọn họ có thể cảm nhận được người đang đứng trước mặt bọn họ hoàn toàn không phải là người thiện lương gì. Vì thế, cả hai mới cúi đầu, vô cùng cẩn trọng mà báo tên.
"Bẩm công tử, ta gọi là Thập Nhất."
"Ta gọi là Thập Nhị."
Nghe thấy câu trả lời của bọn họ, Huyết Minh đã có thể đoán được đây chắc chắn là đánh số thứ tự mà Diêm Sát trường đã đặt cho bọn họ. Điều đó cũng tương đương với việc bọn họ không có tên.
"Cách gọi này thật sự rất khó nghe a. Nếu không ta liền đặt cho các ngươi mỗi người một cái tên đi."
Vừa nói, Huyết Minh vừa chậm rãi đối diện với bọn họ, tựa như có chút suy tư mà thầm nghĩ một chút. Đối với những kẻ bị cả thế giới quay lưng, sống trong bóng tối như thế này, nếu ngươi ban cho kẻ đó một cái tên mới thì cũng tương đương với việc đã ban cho hắn ta một cuộc sống mới.
"Vậy ngươi cứ gọi là Lãnh Hàn, đệ đệ ngươi liền gọi là Lãnh Kỳ."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, cả hai thiếu niên này đều vui vẻ tràn trề mà dập đầu cảm tạ. Từ bây giờ, bọn họ đã có tên của bản thân mình, có thể sống như một cá nhân bình thường mà không phải một con thú hoang chỉ biết chiến đấu.
"Đa tạ công tử ban tên cho."
Nhìn thấy bộ dạng vui sướng dường như sắp nhảy cẩn lên của bọn họ, Huyết Minh cũng liền nhanh chóng hỏi đến việc trọng tâm.
"Từ khi các ngươi đến sàn đấu này, có hay không từng có kẻ nào khác nhìn thấy mặt của các ngươi a."
Nghe thấy câu hỏi của Huyết Minh, Lãnh Hàn mới tựa như suy tư một chút, sau đó mới chém đinh chặt sắt mà lắc đầu.
"Bẩm công tử, ngoại trừ người chủ Diêm Sát trường vừa bị công tử giết ra, thì chắc chắn không còn ai khác nhìn thấy mặt của chúng ta nữa."
"Vậy sao..."
Huyết Minh bỗng dưng lại cảm khái ra hai từ không rõ ý vị này, sau đó mới chậm rãi đi đến chỗ đài cao đặt tiền cược bao gồm vàng, bạc, châu báo còn có vô số hạ phẩm linh thạch kia, phất tay liền đem tất cả thu vào trong không gian của hệ thống.
[ Ký chủ, ngay cả đồ của người ch.ết ngươi cũng dám cầm hay sao a...]
Bước chân vẫn như cũ trầm ổn, Huyết Minh liền đem theo Lãnh Hàn cùng Lãnh Kỳ giẫm lên xác ch.ết mà rời khỏi Diêm Sát trường.
"Đồ của người ch.ết ta tại sao lại không dám cầm a? Ngay cả thịt người ch.ết ta còn đã từng ăn kia mà..."
[!!!!!!!!!!!! ]
Nhưng là, dường như sợ bản thân vẫn chưa đủ làm hệ thống kinh hãi, Huyết Minh lại tựa như suy tư mà không mặn không nhạt bồi thêm một câu.
"À, suýt nữa quên mất, ta vẫn là thích ăn thịt người sống hơn a."
[!!!!!!!!!!! ] Hệ thống căn bản là không nhịn được nữa mà ôm tim ngã ngồi về phía sau. Ký chủ nhà nó có biết hay không lời nói của hắn có bao nhiêu kinh hoảng nhân tâm?
Nghe thấy âm thanh "tích tích" tràn đầy kinh ngạc của hệ thống, Huyết Minh mới tựa như có chút khó hiểu mà hỏi nó, nhưng trong giọng nói cũng đã mang theo sự khẳng định.
"Hệ thống, làm sao ngươi lại kinh ngạc như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là ngươi không biết được những việc đã xảy ra trong 18 kiếp trước của ta hay sao?"
[ Đúng vậy a, khảo hạch của ký chủ là do mặc định ngẫu nhiên. Hệ thống sẽ chỉ có thể nhìn thấy được kết quả của khảo hạch mà không thể biết được quá trình của nó, bởi vì đây là yếu tố riêng tư của ký chủ. ]
Biết được điều này, Huyết Minh mới nhàn nhạt nở một nụ cười có phần hiểu rõ. Nói thật, hắn thật sự không muốn có kẻ nào khác biết được khoảng thời gian ngu ngốc, đen tối cùng với thảm hại kia của bản thân. Hắn muốn đem nó hoàn toàn chôn sâu vào ký ức, vĩnh viễn đều không để nó chui ra một lần nào nữa.
"Ở thế giới thứ 8, ta chính là vua của Trùng tộc. Ở thế giới thứ 1, ta cũng chính là vua Zombie a."
[......]
Không biết có phải là nó nghe nhầm hay không. Dường như khi nói đến từ "vua Zombie" thì cảm xúc của ký chủ nhà nó dường như không được tốt lắm thì phải. Vì thế, hệ thống liền lặng im không một tiếng động mà co ro lại. Nó cảm thấy bản thân lúc này vẫn không nên chọc giận ký chủ thì tốt hơn.
- ------------------------
Trên đường lớn của Vân Lan thành lúc này cũng vô cùng đông đúc, ngựa xe tấp nập. Ven đường đều được lắp đầy đèn lồng đỏ từ tận cổng thành đến cửa phủ của Nhan phủ.
Chỉ cần là người sinh sống trong Vân Lan thành thì cũng đều sẽ biết đến Nhan phủ, đây chính là gia tộc lớn nhất ở Vân Lan thành. Nghe nói họ hàng của gia tộc họ còn có người làm trưởng lão ngoại môn của Vạn Kiếm tông, xem như cũng có chỗ dựa vô cùng to lớn. Ít nhất vẫn là để bọn họ có thể đi ngang tại một nơi nhỏ bé như Vân Lan thành này.
Mà hôm nay chính là ngày đại hỷ của nhi tử độc đinh của gia chủ Nhan gia - Nhan Mạc Oa. Nhưng khi nói đến Nhan Mạc Oa, người của Vân Lan thành đều sẽ đặc biệt nói cho một câu nói mà già trẻ ở đây đều biết:"Có thể đạp phải phân chó nhưng tuyệt không gặp phải Nhan Mạc Oa."
Bởi vì, hắn ta chính là một tên hoàn khố công tử chính hiệu, các loại việc ỷ thế hϊế͙p͙ người, trêu già dọa trẻ cũng làm không ít. Sòng bạc, tửu lâu cũng là vào như ăn cơm bữa, suốt ngày cùng một đám hồ bằng cẩu hữu gây chuyện khắp nơi.
Mà người sắp được gả cho Nhan Mạc Oa chính là đích trưởng nữ của một cái thương nhân cũng xem như khá giả ở Vân Lan thành. Nói đến đây, người ta lại không khỏi tặc lưỡi mà cảm khái, đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà.
Bởi vì, vị tiểu thư này chính là mỹ nữ nổi tiếng một vùng ở đây, năm nay vừa tròn 16 tuổi, tên gọi là Y Trân. Nàng không những có được thiên phú tu luyện vô cùng tốt, người lại còn xinh đẹp hơn hoa.
Nhưng là, bởi vì phụ thân nàng nổi tiếng sủng thiếp diệt thê, chỉ yêu thương thứ tử và thứ nữ do thị thiếp sinh ra. Cho nên khi Nhan Mạc Oa nhìn trúng tư sắc của Y Trân, phụ thân của nàng liền không chút suy nghĩ mà lập tức đồng ý cọc hôn sự này, đem nàng gả cho Nhan Mạc Oa làm bình thê để đổi lấy một đống sính lễ kết xù.