Chương 17: Tìm đường chết
Nhìn thấy chỗ cổng thành bỗng dưng vây lại một đám người, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe ngựa. Nhan Mạc Oa liền chau mày rồi nhanh chóng đi xuống.
| Chủ ký sinh a, có nhiệm vụ mới đây, nhiệm vụ của ngươi là trước mặt mọi người đem uy phong của Minh công tử đạp dưới chân, thành công lập được uy danh.|
Vừa đặt chân xuống đất, Nhan Mạc Oa liền nghe thấy âm thanh thông báo nhiệm vụ của Đinh Đang.
Với suy nghĩ bản thân là nam chính của Nhan Mạc Oa, hắn ta đã nhanh chóng liệt kê đem Minh công tử gì đó trở thành một tên pháo hôi, vật hy sinh thấp kém để lót đường cho hắn ta. Vì thế, hắn ta liền trầm giọng mà quát lớn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm đại thiếu gia, chuyện là, Minh công tử muốn người cho công tử nợ một cái ân tình. Để công tử có thể đi qua..."
Nhìn thấy Nhan Mạc Oa xuất hiện, binh lính canh cổng liền có chút khó khăn mà thuật lại cho hắn ta nghe. Đương nhiên, gã cũng không quên nói tốt cho Huyết Minh thêm vài câu.
Đợi khi tên lính canh này nói xong, Nhan Mạc Oa lại càng thêm không vui mà cười gằn một tiếng. Trong suy nghĩ của gã, cái công tử chó má gì đó nhất định là một tên hoàn khố ỷ thế hϊế͙p͙ người giống như trong truyện hay viết. Khỏa khỏa chính là một cái pháo hôi muốn tìm đường ch.ết.
"Ha, ngươi là cái thá gì mà bản thiếu gia lại phải nể mặt của ngươi kia chứ?"
Vì thế, Nhan Mạc Oa liền không chút để ý mà nói. Nhưng đợi khi ánh mắt của hắn ta rơi vào chỗ của Huyết Minh, một tia kinh diễm liền lập tức hiện lên. Thậm chí còn lớn hơn mấy lần khi nhìn thấy Y Trân vào một tháng trước.
Chỉ thấy thiếu niên này có khí chất vô cùng thoát tục giống như một đóa băng sơn tuyết liên, vừa lãnh lại vừa cao quý. Mặc dù biết dùng hoa để so sánh dung mạo của một nam nhân là không đúng, nhưng so với những thứ khác thì lại không có thứ nào có thể so bì được với hắn.
"Xin lỗi vị thiếu gia này. Người có lẽ chính là Nhan thiếu gia đi? Tại hạ cũng chỉ là một cái tu sĩ đi ngang qua đây mà thôi. Lần đầu gặp mặt, tại hạ có lễ."
Mặc dù trước mặt bịt lấy vải trắng nhưng Huyết Minh vẫn từ trên xe ngựa bước xuống, hướng về phía Nhan Mạc Oa chấp tay rồi khẽ khom lưng. Hành động như nước chảy mây trôi, vô cùng quy củ khiến người ta căn bản là không tìm thấy được sai sót gì.
[ Ký chủ a, ngài học loại lễ nghĩa này ở đâu vậy?] Hệ thống không nhịn được nữa mà cào vách tường, mấy kỹ năng mà nó bán trong thương thành đều đã phủ một tầng bụi luôn rồi.
"Kiếp thứ 5, ta là hoàng đế. Kiếp thứ 7, ta là vương gia. Và kiếp thứ 8, ta là con trai của minh chủ võ lâm. Cho nên, mấy loại quy củ này ta đều học đến thuộc luôn rồi."
Mà từ trong kinh diễm tỉnh táo lại, Nhan Mạc Oa cũng liền lập tức hừ lạnh một tiếng. Có chút thẹn quá thành giận khi bản thân lại nhìn một cái nam nhân đến ngẩn người. Nhưng là, với tư tưởng của một người hiện đại, ở trong mắt của hắn ta thì hành động này của Huyết Minh căn bản chính là làm ra vẻ.
"Phải, bản thiếu chính là Nhan Mạc Oa. Lễ tiết thì không cần, nhưng nếu ngươi muốn đi qua được cửa của Vân Lan thành thì nhất định phải kiểm tr.a xong. Bằng không...hừ, cho dù ngươi có là Thiên vương lão tổ thì cũng đừng hòng rời đi nửa bước."
Đối lập với hành động tràn đầy lễ nghĩa cùng ôn hòa của Huyết Minh, hành động phóng khoáng gì đó của Nhan Mạc Oa liền nhanh chóng trở thành ngang ngược vô lý, kiêu căng ngạo mạn khiến cho những người xung quanh đều đồng loạt nhíu mày lại.
Nhìn thấy hiệu quả này, tâm tư của Huyết Minh liền vô cùng vui vẻ. Không ngờ rằng tên Nhan Mạc Oa này cư nhiên lại ngu ngốc đến như vậy, tự chui đầu vào rọ để làm nền cho hắn. Xem ra, kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công rồi.
"Tại hạ biết rõ, nhưng là, bên trong xe ngựa này đang ngồi thị vệ của tại hạ, mà y lại đang bị bệnh lạ không thể gặp gió. Cho nên, mong Nhan thiếu gia..."
"Không cần nhiều lời nữa, hôm nay nhất định phải lục soát xe ngựa của ngươi. Không lẽ ngươi nói bên trong có thị vệ thì liền sẽ có thị vệ hay sao? Vậy thì nếu như ta nói ngươi chứa chấp ma tộc thì sẽ như thế nào?"
Nghe thấy lời nói này của Nhan Mạc Oa, một cái lính canh rốt cục cũng không nhịn được mà nói ra. Vì vậy, những bách tính xung quanh cũng đều đồng loạt tán đồng rồi chỉ trích Nhan Mạc Oa.
"Đại thiếu gia, Minh công tử thật sự là còn có một cái thị vệ..."
"Đúng vậy, ta còn nhớ rõ...dường như gọi là...là...đúng rồi, là Lãnh Kỳ. Cậu ấy còn thường xuyên giúp đỡ chúng ta nữa a."
"Phải rồi, Minh công tử chính là thần tiên sống, làm sao có thể che giấu ma tộc gì đó được kia chứ. Cũng không giống Nhan gia các người chỉ biết bốc lột chúng ta, bị diệt tộc cũng chính là quả báo mà."
"........."
Nhan Mạc Oa bị mỗi một lời của những người này làm cho trán nổi gân xanh, trong lòng thầm nghĩ đúng là một đám quần chúng đáng ch.ết mà, căn bản chính là không lên được mặt bàn.
"Câm miệng."
Vì thế, hắn ta liền phóng ra uy áp của mình hướng thẳng về những bách tính này, muốn đe doạ bọn họ một chút. Nhưng là, mắt thấy những bách tính này sắp bị uy áp đè cho nằm rạp thì một thân ảnh bạch y liền cản ở phía trước, một cái phất tay liền khiến uy áp của hắn ta bị đánh tan.
"Nhan thiếu gia, tại hạ đối với ngươi có lễ cũng chỉ là nể mặt ngươi mà thôi. Nhưng là, ngươi có thể chèn ép ta nhưng lại không thể giết người diệt khẩu, làm hại bất kỳ một cái bách tính nào ở đây cả..."
"Nếu không, Huyết Minh ta sẽ để Nhan gia của ngươi phải trả giá thật đắt."
Chỉ thấy Huyết Minh vừa nói cũng vừa nhàn nhạt mà thu tay lại, biểu tình cũng phủ một tầng sương lạnh mà nói ra. Cho dù là người ngốc cũng có thể nhận ra được việc hắn đã thật sự nổi giận.
Nhưng là, trong lòng của Huyết Minh đã vô cùng chế giễu về khả năng tìm đường ch.ết của tên nam chính não tàn này. Vì thế, một kế hoạch mới liền nhanh chóng hình thành trong đầu của hắn.
**Nói trước, tính cách của main vô cùng điên cuồng, tàn nhẫn và lãnh khốc, ai cũng có thể bị hắn lợi dụng cả. Nên nhắc lại lần nữa, ai không thích thì xin mời click back.