Chương 21: Người Của Dong Binh Đoàn
Gương mặt của Lãnh Kỳ lúc này cũng bởi vì bị khói nên đã phủ lên lốm đốm màu đen cháy khét, càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn và làn da trắng như ngưng chi. Đôi mắt hạnh sáng trong với đôi con ngươi đen lúng liếng ánh lên vẻ tinh nghịch trẻ con.
Càng nhìn, Huyết Minh liền càng cảm thấy không đúng. Vì vậy, một cái suy đoán liền nhanh chóng nảy nở trong đầu của hắn. Nhưng là, việc suy tư này cũng không trở ngại hắn đối với Lãnh Kỳ lắc đầu chối từ.
"Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi. Ta ăn chay, không ăn thịt."
Vốn dĩ vẫn bị Huyết Minh nhìn đến đỏ mặt, Lãnh Kỳ cùng với Lãnh Hàn và Y Trân đều đồng loạt bị câu trả lời này của Huyết Minh làm cho kinh ngạc. Bọn họ làm sao có thể nghĩ tới một cái ma tộc giết người không gớm tay như hắn cư nhiên lại...ăn chay kia chứ. Đúng là không thể tưởng tượng được mà.
"Ta chỉ là thích đồ ăn thanh đạm thôi mà. Các ngươi có cần kinh ngạc đến như vậy hay sao?"
[......] Đừng nói là bọn họ, đến chính hệ thống cũng bị ký chủ làm cho há hốc mồm có được không? Ký chủ, ngươi là ăn chay cái mịa gì chứ? Là ăn thịt người thì đúng hơn.
Mà nghe thấy lời này của Huyết Minh, ba người Lãnh Hàn cũng có chút xấu hổ mà tiếp tục ăn thịt thỏ ở trong tay. Mà lúc này, Huyết Minh cũng từ trong không gian lấy ra một túi màn thầu, bắt đầu chậm rãi ăn.
Len lén liếc nhìn hắn một chút, cả ba người đều đồng loạt nghi ngờ về việc bộ cái màn thầu vừa khô vừa cứng kia thật sự ngon đến như vậy hay sao? Nhưng là, không khỏi công nhận một điều, dáng ăn của Huyết Minh vô cùng quy củ, ưu nhã, khiến người ta có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Ngay khi bốn người đang yên ổn ngồi ăn trước ánh lửa lập lòe, một loạt tiếng bước chân liền liên tục truyền đến khiến bọn họ đều đồng loạt cảnh giác mà ngẩng đầu. Nhanh chóng nhắm mắt lại rồi yên lặng lắng nghe, một lát sau, Huyết Minh liền đưa ra khẳng định.
"Người đến là nhân tộc, có tổng cộng bốn người. Dựa theo lực đạo của bước chân có thể suy đoán ra là 4 cái đại hán có tu vi từ Kiếm Sư cảnh hoặc Võ Sư cảnh trở lên."
Theo tiếng nói của Huyết Minh vừa dứt, từ xa quả nhiên cũng thật sự chạy đến bốn cái đại hán lưng hùm vai gấu. Một tên đi đầu có gương mặt vô cùng phổ thông, thuộc loại vứt vào giữa đám người liền không nhìn ra, trên vai của gã lúc này đang vác một cái bao tải lớn cũng không biết là đựng thứ gì.
Mà theo sau lưng gã cũng là ba cái đại hán mặc quần áo của dong binh đoàn, trên vai có đeo đoàn hiệu khắc hình một con sói màu đỏ vô cùng bắt mắt. Mà trên vai của mỗi tên cũng đều vác theo một cái bao tải giống như tên đi đầu.
Nhìn thấy ba người này, Huyết Minh liền bất vi sở động mà ɭϊếʍƈ nhẹ khóe môi một chút, ánh mắt giống như nhìn con mồi mà khẽ liếc qua bốn cái đại hán này. Hắn có thể nhìn ra được, trên người của bốn kẻ này mặc dù đã được giấu giếm nhưng huyết tinh vị vẫn còn tỏa ra chút ít, xem ra cũng không phải là người thiện lương gì.
Mà trong lúc Huyết Minh nhanh chóng đánh giá bọn họ thì bốn cái đại hán này cũng đều đã bị dung mạo của hắn và Y Trân làm cho kinh diễm đến. Vì vậy, bọn họ liền âm thầm mà ra hiệu cho nhau, sau đó đều chậm rãi đi về phía của bọn họ.
"Làm gì."
Nhìn thấy điều này, Lãnh Hàn và Lãnh Kỳ liền đồng loạt đứng lên chắn trước mặt của Huyết Minh và Y Trân. Trường kiếm trên tay cũng nhanh chóng rút ra khỏi vỏ, ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu bọn họ dám làm bậy.
"Ha hả, có gì từ từ nói a. Các vị không cần lo lắng, chúng ta đều là người tốt, chỉ là nhìn thấy các vị đây nên muốn tới chào hỏi thôi."
Nhìn thấy trên người của Lãnh Hàn và Lãnh Kỳ tỏa ra sát khí nồng nặc cùng với tu vi Kiếm Sư cảnh tầng 7, tên đại hán đi đầu liền vội vàng xua tay mà bật cười một tiếng vô cùng thân thiện. Sau đó mới vỗ vai ba tên còn lại phía sau lưng của mình mà nói ra.
"Chúng ta là người của Hồng Lang dong binh đoàn. Tên của ta là Thiết Nha, là đội trưởng của chi tiểu đội này."
Theo lời giới thiệu của Thiết Nha, đại hán da đen đứng sau lưng gã được gọi là Hắc Tử. Còn hai tên còn lại, một tên răng móm được gọi là Nhị Cẩu, một tên mặt rỗ tên là Mã Đạt. Bọn họ là người của một chi tiểu đội trong Hồng Lang dong binh đoàn - dong binh đoàn lớn nhất ở Thương Lang đại lục.
Mà cánh rừng bọn họ đang dừng chân đây được gọi là U Ám Sâm Lâm, là khu rừng có nhiều yêu thú nguy hiểm nhất của phía đông Thương Lang đại lục. Nhưng là, theo nhiệm vụ của binh đoàn đưa ra, bọn họ phải đến nơi đây săn giết bốn con Liệp Báo để hoàn thành nhiệm vụ.
"Mọi người đúng là giỏi thật mà. Phải biết Liệp Báo là yêu thú cấp 4 đó a."
Được giọng nói sùng bái một cách ngây thơ của Huyết Minh làm cho đầu óc lâng lâng, bọn họ cũng liền vội vàng nói ra, trong giọng nói cũng tràn đầy tự hào và khoe khoang. Vì vậy, cả bốn tên cùng không có để ý đến ánh mắt vẩn đục của Huyết Minh cư nhiên lại khẽ lướt qua một tia châm chọc.
"Không dám không dám, thật ra bốn con Liệp Báo này cũng không phải là do chúng ta giết mà là do thiếu chủ của chúng ta giết."
"Đúng vậy a, thiếu chủ của chúng ta chính là người vừa đột phá Kiếm Tôn cảnh. Ngài ấy năm nay tuy chỉ 25 tuổi nhưng cũng đã là trưởng lão ngoại môn của Vạn Kiếm tông rồi a."
Nhìn thấy Huyết Minh cũng chỉ giống như là một cái thiếu gia bình thường chưa trải sự đời, bốn người Thiết Nha cũng liền lười suy nghĩ bịa chuyện nữa mà trực tiếp nói sự thật.
Nhưng là, bọn họ đâu biết rằng, trước mặt bọn họ căn bản không phải là cái thiếu niên trong sáng gì, thay vào đó là một cái lão quái vật thì đúng hơn.
Vì vậy, sau khi nghe thấy lời này của Hắc Tử, Huyết Minh liền có thể khẳng định được rằng, bốn cái đại hán này rõ ràng là đang nói dối. Bởi vì khi nói đến nhiệm vụ mà binh đoàn đưa ra, trong đôi mắt bọn họ liền hiện ra bối rối, căn bản chính là đang lừa bọn hắn.
Mà nhờ vậy, Huyết Minh cũng liền đối với U Ám Sâm Lâm này nảy sinh ra hứng thú. Rốt cục là thứ gì lại có thể khiến Hồng Lang dong binh đoàn không tiếc phái ra thiếu chủ để đi tìm kiếm đây? Hắn cũng không tin đây chỉ là đi tôi luyện gì đó, bởi vì đó chính là trực giác mà hắn đã rèn luyện suốt mười mấy kiếp qua.
**Nhóc đã mất tận nửa tiếng đồng hồ ngồi suy nghĩ tên của mấy con yêu thú. Đau đầu quá đi thôi. Ai có ý tưởng gì về tên và ngoại hình của yêu thú thì cứ góp ý cho Nhóc đi nhé.( TДT)