Chương 30: Ném đá giấu tay
Bỗng dưng, từ bên ngoài cửa sổ liền nhanh chóng bay vào một chiếc gương đồng, treo lơ lửng trên không trung mà quay mặt kính về phía bọn họ. Theo sau đó là một luồn ma khí to lớn nhanh như một tia sáng mà chui vào trong á huyệt của bọn họ.
Theo chiếc kính tỏa ra quang mang, những người này lập tức rơi vào trong đau đớn kịch liệt. Một số kẻ không chịu đựng được liền đã lập tức ngất đi, còn một số kẻ thì lại điên cuồng quằn quại, đem bàn ghế, chén đĩa xung quanh đều quăng ngã mà rơi tán loạn khắp nơi. Âm thanh ngã đổ liền vang vọng khắp mọi ngỏ ngách.
Chưa đến nữa khắc sau, những người này đều đã nằm cứng đơ trên đất, đôi mắt hơn một nửa đều đang trợn trừng mang theo vô tận sợ hãi. Một căn phòng vốn dĩ được trang hoàn sa sỉ lúc này cũng đã trở thành một bãi tan hoang với vô số mảnh sứ và gỗ ở khắp mọi nơi.
Mà lúc này, một thân ảnh cũng đang đạp một chân trên cửa sổ, chân còn lại thì quỳ xuống để giữ thăng bằng. Một đôi cánh chim kỳ dị phía sau lưng đang liên tục phẩy gió mang theo từng trận cuồng phong khiến mành cửa bay phất phơ.
[ Đinh, ký chủ thành công giết ch.ết 18 nhân tộc. Điểm phản diện +36.]
Nhanh chóng từ trong không gian lấy ra một vật, Huyết Minh liền đem nó ném vào trong một đống đổ nát ở gần cạnh cửa sổ. Chỉ thấy đó là một tấm lệnh bài được làm bằng vàng vô cùng tinh xảo, khắc hình hai con kỳ lân ngậm châu. Mà phía trên của tấm lệnh bài có khắc một chữ Nhan.
[ Ký chủ, ở đâu mà ngươi có được lệnh bài này a.] Hệ thống cảm thấy thật mờ mịt, tại sao nó lại có cảm giác bản thân bất lực đến như vậy a.
"Trong lúc ta đem Nhan Mạc Oa treo lên cổng thành, ta đã tiện tay đem nó lấy xuống từ trên người của hắn ta."
[......] Nói thẳng ra là ký chủ đã có mưu đồ từ trước rồi.
Nghe thấy vô số tiếng bước chân dồn dập đang từ dưới lầu truyền lên. Huyết Minh liền nhanh chóng ngã người ra sau, thân ảnh bạch y giống như thần tiên liền cứ thế biến mất trong bóng đêm.
- ------------------------
| Thông báo: Nhiệm vụ thất bại. Trừng phạt chủ ký sinh bị giảm tu vi xuống 2 cảnh giới. Exp -50.|
Vốn dĩ đang ngủ say, Nhan Mạc Oa liền bị tiếng huyên náo bên ngoài cùng với âm thanh của Đinh Đang làm cho giật mình mà choàng tỉnh.
Đây cũng là một việc tốt khi có hệ thống, trong khi người ta phải ngày ngày tu luyện tìm kiếm cơ duyên thì hắn ta cũng chỉ cần ngủ ngon giấc rồi tìm cách trang bức là được rồi. Cảm giác hơn hẳn người khác này không cần quá sướng đi.
"Nhan Mạc Oa, ngươi mau ra đây mà trả mạng cho nhi tử của ta đi a."
"Nhan Mạc Oa, ngươi mau cút khỏi Vân Lan thành này. Cút đi."
"Không được, giết người thì phải đền mạng. Nhan Mạc Oa nhất định phải lấy mạng đền mạng."
Nhưng là, một lát sau, Nhan Mạc Oa cũng liền lập tức ngồi thẳng dậy. Sau đó hắn ta liền nhanh chóng phát giác ra, tu vi vừa mới khó khăn tăng đến ( thiếu) của hắn ta cư nhiên lại bị tuột xuống thêm hai cảnh giới nữa rồi.
Mà theo âm thanh của bên ngoài ngày càng rõ ràng, Nhan Mạc Oa liền càng cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cái gì giết người a? Hắn ta đã giết ai kia chứ? Vì thế, Nhan Mạc Oa liền nhanh chóng khoác vào ngoại sam mà bước nhanh ra ngoài. Hướng về nơi phát ra âm thanh la hét này mà đi đến.
Chỉ thấy bên trong ngoại viện của Nhan phủ lúc này đã đứng một đám người có già lẫn trẻ, trên tay mỗi người đều nắm lấy một cây đuốc và các loại vũ khí, nông cụ khác nhau. Phía sau là khoảng mười cái quan tài treo đầy vải trắng, xung quanh là vô số người có khóc lóc, có căm phẫn. Trên trán đeo theo khăn tang, ngay cả y phục cũng đều là áo tang.
"Các ngươi nửa đêm đến Nhan phủ của ta làm gì? Còn đem theo mấy cái quan tài này đến nữa kia chứ. Đến để trù ẻo hay sao? Là ai ch.ết, là nhi tử nhà các người ch.ết hay gì?"
Bởi vì nhiệm vụ của bản thân cứ như vậy liền vô duyên vô cớ thất bại, thêm vào đó là nửa đêm bị đánh thức cùng với tràn cảnh như lễ tang này của bọn họ. Nhan Mạc Oa liền lập tức dùng giọng điệu âm dương quái khí mà châm chọc.
"Tên sát nhân nhà ngươi, ngươi giết ch.ết nhi tử của ta cư nhiên lại còn dám hống hách như vậy, cũng không sợ trời phạt hay sao?"
"Ông trời không có mắt a, tại sao hôm đó lại không để tên ma tộc kia đem ngươi giết ch.ết đi a.
"......"
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Sau khi nghe thấy lời nói kia của Nhan Mạc Oa, những người này lập tức liền cho rằng hắn ta đang khiêu khích bọn họ, đem nỗi đau mất đi thân nhân của bọn họ ra làm trò đùa. Vì thế, một đám liền lập tức căm phẫn mà nguyền rủa, mắng chửi hắn ta.
"Khoan đã. Các ngươi nói ta giết nhi tử của các ngươi, vậy thì có bằng chứng gì? Nói chuyện thì nhất định phải có bằng chứng, không được vu oan cho người khác được a."
Nghe thấy lời lên án của những người này, Nhan Mạc Oa cũng liền lập tức quát lớn. Đúng là làm nam chính cũng thật khổ a, suốt ngày bị hết người này đến người kia hãm hại, khiến cho hắn ta cảm thấy thật sự là rất mệt mỏi.
"Được, ngươi muốn bằng chứng sao. Nhìn đi, đây có phải là lệnh bài của ngươi hay không? Chắc chắn là ngươi đã đánh rơi nó trong lúc chạy trốn rồi..."
Theo chiếc lệnh bài được ném xuống dưới chân, con ngươi của hắn ta lập tức liền co lại. Một cơn phẫn nộ cùng căm hận liền nhanh chóng ập tới.
Nhan Mạc Oa biết, hắn ta nhất định đã rơi vào bẫy rập của tên ma tộc kia rồi. Bởi vì trong tất cả mọi người, chỉ có tên ma tộc kia là từng cùng hắn ta tiếp xúc gần nhất. Là hắn, là hắn hãm hại hắn ta. Nhất định là hắn.
Nghĩ đến việc này, Nhan Mạc Oa liền lập tức xoay người bỏ trốn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu là trước kia, hắn ta đối diện với một đám người bọn họ thì nhất định sẽ không chút sợ hãi.
Nhưng bây giờ, tu vi của hắn ta đã tuột dốc không phanh rồi, nếu tiếp tục cùng bọn họ giằng co đi xuống, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết được nữa.
Vì vậy, Nhan Mạc Oa liền đối với tên ma tộc bí ẩn kia càng thêm thù hận.
**Cảm ơn bạn Daotiennhan đã ủng hộ cho Nhóc nhé. Nếu có thể thì ngày mai Nhóc sẽ gáng ra chương mới.