Chương 101: Vô Vị

Gương mặt chà sát vào trên nên đất, đau đớn truyền tới khiến cho Trác Thiên Hạo không khỏi đưa tay muốn bắt lấy cẳng chân của Huyết Minh. Thế nhưng, ngay cả vạt áo cũng chưa chạm vào được thì hắn đã trực tiếp bị Huyết Minh đá bay. Va vào trên tường, phát ra tiếng rầm rì đau đớn nhưng lại không gượng dậy được.


Lúc này, Huyết Minh lại nâng lên bước chân đi đến bên cạnh Ôn Văn. Giống như có điểm suy đoán mà dò hỏi:"Xem ra, ngươi là người có bối phận cao nhất trong số bọn chúng đi?"
"Đúng." Nghe thấy câu hỏi của Huyết Minh, Ôn Văn liền cúi đầu, âm trầm đáp.


Đối với sự thức thời của Ôn Văn, Huyết Minh liền không tiếp tục làm khó dễ hắn nữa mà lại bật cười. Không nhanh không chậm hỏi thăm một chút. Ban nãy, khi ở trong sách cổ nhìn đến giới thiệu về Minh Nhật tông này, Huyết Minh cũng là đối với tông môn bọn họ sinh ra một tia hứng thú.


"Ồ, nghe nói Minh Nhật tông các ngươi có tận 5000 giới luật có đúng không? Nói nói một chút cho ta nghe thử xem."


Mặc dù trong lòng là vô vàn không tình nguyện. Thế nhưng, dưới áp lực nặng nề của uy áp tỏa ra kia. Ôn Văn cũng chỉ có thể cắn răng, từng câu từng chữ nói ra. Cơ hội, chỉ cần có được một cơ hội. Hắn nhất định sẽ để tên ma tộc này chịu đựng hết thảy.


"Không được uống rượu, không được ăn thịt, không được tự tiện sát sinh, y quan không được bất chính, cư xử hữu lễ, cười không hé răng, nói không lớn tiếng. Kiếm bất ly thân, không để ngoại nhân chạm vào. Không được phạm nhi nữ tình trường. Khi ăn, bát đũa không được va vào nhau..."


available on google playdownload on app store


"Đủ đủ..." Nghe đến đây, Huyết Minh liền sinh ra một cảm giác ngao ngán mà phất phất tay. Nhưng là, khi nhìn đến Trác Thiên Hạo đang cố sức bò dậy kia, hắn liền không khỏi giễu cợt.


‎"Vậy hắn thì sao? Làm sao lại có thể tiến vào làm môn đồ của Minh Nhật tông các ngươi được đây? Đừng nói với ta là đi cửa sau a..."


Bị người cắt ngang lời nói, Ôn Văn trong lòng liền nghẹn một hơi. Nhất là khi Huyết Minh hỏi đến "chuyện mất mặt" trong tông môn nhà mình, hắn liền không khỏi âm thầm trừng mắt nhìn Trác Thiên Hạo. Âm lạnh như sương nói ra.


‎"Trác sư đệ được tông chủ nuôi dưỡng từ nhỏ, thiên tư trác tuyệt nên trở thành Thánh tử của Minh Nhật tông. Nhưng là, số giới luật mà hắn phạm phải, đúng là không thể đong đếm."


Thế nhưng, nghe xong lời này của Ôn Văn, Huyết Minh liền không vui mà hừ lạnh. Đừng nói là Trác Thiên Hạo, nếu hắn là hắn ta, hắn có lẽ cũng sẽ chịu đựng không nổi mấy cái giới luật cổ hủ như vậy. Nhưng là, không cưới vợ, không nam nữ tình trường...


"Nói như vậy, các ngươi là từ trong không khí chui ra hay sao a? Ta nói này, các ngươi cứ triệt để cạo trọc đầu mà đi tu hết đi. Vô vị, đúng là một đám u mê ngu xuẩn."


Bị mắng đến máu chó phun đầy đầu. Đám người Minh Nhật tông chỉ cảm thấy đầy bụng hỏa khí nhưng lại không có chỗ nào trút ra. Chỉ có thể cắn răng đem cục tức này nuốt vào trong bụng. Cái gì mà từ trong không khí chui ra kia chứ, bọn họ từ nhỏ đều là côi nhi không phụ không mẫu được Minh Nhật tông thu lưu có được hay không!


"Ừm, quả nhiên, ngươi vẫn là thú vị hơn bọn họ rất nhiều. Đúng không, tiểu bảo bối?" Chưa đợi Trác Thiên Hạo kịp hiểu ra thâm ý bên trong lời nói của Huyết Minh thì trên cổ của hắn bỗng dưng lại bị thứ gì đó quấn quanh. Lực lượng từ trên sợi roi truyền tới cũng trực tiếp đem cơ thể hắn kéo văng lên không trung, rơi xuống trước mặt của Huyết Minh.


Thế nhưng, đối diện với Trác Thiên Hạo một mặt phẫn nộ, Huyết Minh là chỉ cười nhạo mà đem hắn kéo dậy. Không nhanh không chậm nói ra:"Đúng a, chính là như vậy. Càng hận ta, căm thù ta, ngươi sẽ càng trở nên anh tuấn a. Cho nên, hãy căm hận ta nhiều lên đi."
Nam chính đại nhân.


Đúng vậy, đây cũng là lý do thật sự khiến hắn có hứng thú với Trác Thiên Hạo như vậy. Đây là phán đoán cũng như linh cảm của hắn. Cảm giác của Trác Thiên Hạo mang tới cho hắn trên cơ bản là cùng với Nhan Mạc Oa và Tuệ Trần giống nhau như đúc.


Vừa nhìn thấy, liền muốn đem bọn họ chà đạp một trận.


Từ từ đứng dậy, Huyết Minh liền đem Trác Thiên Hạo kéo lê theo sau. Khiến cho Trác Thiên Hạo không khỏi lảo đảo ở trên mặt đất, lòng ngực cũng nghèn nghẹn khó chịu do mất đi dưỡng khí. Đôi mắt trừng to nhìn Huyết Minh, giống như muốn đục một cái lỗ to trên người của hắn.


"Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải nghe lệnh của ta. Nói cho các ngươi biết, ta giết các ngươi, chính là cùng giết một con kiến giống như nhau. Nếu như kẻ nào dám cả gan làm loạn, bày trò trước mặt của ta. Thì hắn, chính là kết cuộc của các ngươi."


Vừa nói, ngón tay của Huyết Minh cũng vừa chỉ vào nơi máu thịt mơ hồ trên mặt đất kia. Sự cảnh cáo cũng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, khiến cho chín người của Minh Nhật tông có mặt ở đây đều cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cúi đầu không dám bày tỏ quan điểm gì.


"Tốt, tốt. Hiện tại thì chuẩn bị rời đi thôi a. Ba người các ngươi đi trước dò đường, ba người các ngươi đi ở sau cùng, còn các ngươi..."
**Cảm ơn Bacmm666 đã đẩy KP cho ta nhé. Đương nhiên cũng cảm ơn cả bạn CHINHtiểuca đã ủng hộ LT rồi a~


**Tình trạng hiện tại của truyện, đau lòng lắm mấy tình yêu ạ:
- -Số người đang đọc: 335.
- -Số người xem mỗi chương mới nhất: < 30. ( 1 ngày)
- -Số người like chương mới nhất: < 10.
- -Số người bình luận mỗi ngày: < 5.
**Nhóc: ôi, cuộc sống... OK, i"m fine.






Truyện liên quan