Chương 6: Cùng nhau rời khỏi
Phần đông đệ tử đều nhìn không nổi, thấy một người cường đại như Vân Túc mà còn bị Chấp Pháp trưởng lão thu phục tới thảm như vậy, một đám người bụm mặt đứng đó. Môn chủ phất tay nói “Tản đi!”, họ lập tức chạy trối ch.ết như bị quỷ đuổi sau lưng, nháy mắt chim bay thú rã, phải làm gì thì đi làm việc đó! Vân Túc bị kéo đi trong nháy mắt, hệ thống của Cung Tiểu Trúc vang lên một âm thanh vang dội ‘Chúc mừng kí chủ kích phát nhiệm vụ “Cứu vớt đại sư huynh, bảo vệ đại sư huynh.”, nhiệm vụ phần thưởng: giá trị vận khí hai điểm, hệ thống tệ hai mươi điểm, linh thạch hạ phẩm ba viên; nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí trừ ba điểm, hệ thống tệ trừ mười lăm điểm, linh thạch hạ phẩm trừ một viên.’
Cung Tiểu Trúc “Ô” trong lòng một tiếng, lại có nhiệm vụ làm rồi, thật tốt! Dù sao bản thân cũng đang định đi tìm đại sư huynh ôm đùi, không ngờ lại trùng khớp với nhiệm vụ. Có điều vì cái lông gì mà trừng phạt trừ còn nhiều hơn phần thưởng vậy? Hắn thật sự không nghĩ ra!
Cung Tiểu Trúc bỏ qua nghi vấn kia, vui vẻ hăng hái chạy tới sơn môn, ra khỏi đại trận bảo vệ, nhìn trái nhìn phải, vẫn không phát hiện ra đại sư huynh bị ném đi đâu. Chẳng lẽ Vân Túc tự mình rời đi rồi?
Cung Tiểu Trúc dựa vào trí thông minh siêu phàm của mình cuối cùng cũng tìm thấy đại sư huynhh thân ái của hắn.
Hắn kéo Vân Túc bị ném tới bên đường nằm trong bụi cỏ cao tới tận eo ra, trong lòng nghĩ đại sư huynh của ta thật đáng thương, ai! Tại sao mệnh ngươi lại khổ như vậy chứ? Thế mà lại bị người trực tiếp ném vào bụi cỏ. Vân Túc lúc này đã đau đến hôn mê hoàn toàn, vừa rồi lúc y bị hai đệ tử Trúc Cơ kỳ kéo đi ném vào bụi cỏ, liền hôn mê hoàn toàn.
Ở một khu rừng gần Kiếm Tiên môn không xa, có một tiểu tu sĩ tuấn tú Luyện Khí tầng một cõng trên lưng một nam tử thanh niên cao gầy, sắc mặt tái nhợt như giấy, chạy vội vào sâu trong rừng. Thanh niên gầy yếu tạm đặt thanh niên cao lớn trên lưng xuống, lau mồ hôi trên trán, sau đó tiếp tục chạy.
Trong khu rừng rậm tạp, nơi nơi đều là những tia sáng rọi xuống, cây che thành bóng, trăm cỏ tốt tươi, bóng râm xen nhau tạo thành từng khoảng trên mặt đất; từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây rung nhẹ lao xao, thi thoảng còn có vài chiếc lá vàng rụng xuống; đôi lúc có vài tiếng chim hót, hoặc có vài chú thỏ hoang không có tí lực công kích nào chạy qua, làm cho nơi này nhiều thêm vài phần sinh động.
Cung Tiểu Trúc thật sự không muốn chạy, nhưng hắn biết, nếu mình không chạy sẽ không xong.
Kiếp trước hắn đọc trong tiểu thuyết sau khi Vân Túc bị đuổi ra khỏi Kiếm Tiên môn, đúng lúc có một tà ma tu Kim Đan kỳ đi ngang qua sơn môn, sau đó liền nhặt Vân Túc về, định dùng để chế tạo làm khôi lỗi, có điều sau này gã ra ngoài rồi không trở về nữa, Vân Túc cuối cùng cũng có cơ hội chạy trốn.
(khôi lỗi: rối)
Đương nhiên, lần đó Vân Túc bị hành hạ rất thảm, cho nên nhân cách của y cũng có phần bị vặn vẹo đi một chút.
Cung Tiểu Trúc không biết hắn có thể thay đổi cốt truyện không, mang Vân Túc đi, không cho tà ma tu kia tàn hại y nữa, vậy nên hắn liền cõng y chạy vào sâu trong rừng. Có điều, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn tới một sơn động, trong sơn động kia để một vài thứ đồ quan trọng, tất cả đều là thứ mà Cung Tiểu Trúc chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Một lát sau, Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng dừng lại, hắn đứng dưới chân một ngọn núi, sau đó thả Vân Túc từ trên lưng xuống, nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất. Cung Tiểu Trúc vén dây leo dưới chân núi ra, đi vào trong. Một lát sau, lại cõng Vân Túc vào bên trong.
Vào sơn động rồi, Cung Tiểu Trúc đặt Vân Túc nằm trên cỏ khô trải trên mặt đất, sau đó vào sâu trong, đào đào một kẽ hở, lấy một cái túi trữ vật ra. Cung Tiểu Trúc ôm túi trữ vật này, đổ hết đồ trong túi ra, nhìn một đống lớn linh thảo, đan dược và linh thạch, hắn cầm một cái bình, đổ một viên Dưỡng Khí đan ra đút vào miệng Vân Túc.
Dưỡng Khí đan không có tác dụng gì mấy với tu sĩ, chẳng qua là có thể bổ sung một chút cho người bị tổn thương nguyên khí, nhưng đối với phàm nhân lại có thể coi là một thứ đồ đại bổ, Vân Túc đã trở thành phàm nhân rồi, nhưng thân thể vẫn tương đối tốt, Dưỡng Khí đan có thể khôi phục chút nguyên khí cho y.
Sau đó liền khoanh chân ngồi xuống, nhìn tài nguyên, hắn cười hoa si, nhìn thấy túi trữ vật còn cao hứng hơn cả khi được nhìn thấy thiên tiên mỹ nữ.
Mấy thứ này đều là do hắn thiên tân vạn khổ mới có thể kiếm được nhiều như vậy, phải dùng thời gian bốn năm. Hắn không dám mang hết tài nguyên kiếm được khi làm nhiệm vụ về. Bởi mỗi lần đều sẽ bị Lý Nham cướp mất, thế nên hắn liền tìm đến sơn động nhỏ này mà giấu vào, đợi đến khi rời khỏi môn phái sẽ mang hết toàn bộ đi.
Bây giờ trong tay hắn đã có một trăm viên linh thạch hạ phẩm, còn có mấy chục bình Hoàng cấp hạ phẩm Cố Nguyên đan và Bồi Nguyên đan cùng vài loại linh thảo, còn có mấy chục hộp đựng linh thảo từ một đến ba trăm năm, dùng các hộp gỗ đàn khác nhau để phân biệt, trên mặt của từng chiếc hộp lại đặt một Tỏa Linh trận, tránh cho linh khí của linh thảo bị mất đi.
Mấy thứ này chẳng là gì với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, vẫn là cực kỳ giàu có, tuy rằng mấy thứ này đều là đồ bình thường nhưng số lượng lại rất nhiều!
Cung Tiểu Trúc cười ngây ngô một hồi, rồi cất đồ vào ô trữ vật của hệ thống, có điều vẫn để lại một ít vào túi trữ vật, dù sao sau này, hắn còn muốn ở cùng một chỗ với Vân Túc, hắn không muốn bí mật của mình bị bại lộ quá sớm.
Làm xong tất cả, hắn lật tới trang đầu của hệ thống, nhìn giá trị vận khí biến thành 62 điểm, hệ thống tệ là 35 điểm, linh thạch hạ phẩm là 104 viên. Linh thạch hạ phẩm làm nhiệm vụ là bốn viên, đặt ở ô vuông đầu tiên trong ô trữ vật, vừa rồi Cung Tiểu Trúc lại để thêm 100 viên linh thạch hạ phẩm vào trong túi trữ vật, cho nên tất cả là 104 viên linh thạch hạ phẩm.
Cung Tiểu Trúc đưa mắt nhìn từ dưới lên, oa! Linh thảo và đan dược các thứ linh tinh cũng đều được ghi đi ra.
(Câu này là forestae giúp mị sub á:333, vỗ tay nhiệt liệt!!!)
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, lại cảm thấy có chút đói, nhìn Vân Túc đang nằm trên đất vẫn còn đang hôn mê, quyết định ra khỏi động săn một phàm thú về làm bữa tối.
Phàm thú chính là thú còn chưa tu luyện thành yêu thú cấp một, không hề có lực uy hϊế͙p͙ gì tới một tu sĩ nhân loại Luyện Khí tầng một, có thể bắt được một cách dễ dàng, mà yêu thú cấp một trở lên đã có chút linh trí, Cung Tiểu Trúc không thu phục nổi.
Yêu thú cấp một và cấp hai tương đương với thực lực của nhân loại Luyện Khí kỳ; cấp ba và cấp bốn tương đương với Trúc Cơ kỳ; cấp năm và cấp sáu tương đương với Kim Đan kỳ; theo thứ tự từ dưới lên trên, yêu thú cứ hai cấp một lại tương đương với một đại cảnh giới của nhân loại. Đến khi yêu thú tu luyện tới cấp bảy, Thiên Đạo sẽ giáng lôi kiếp xuống, nếu có thể chống chọi qua, sẽ có thể biến thành người, đây chính là yêu tu trong truyền thuyết của giới tu chân.
Yêu thú và linh thú không khác gì nhau, chẳng qua, yêu thú là thú không bị tu sĩ nhân loại thuần hóa nuôi nhốt, linh thú thì bị tu sĩ thuần hóa giam cầm.
Hắn che cửa động thật kĩ, dùng linh thạch hạ phẩm tạo thành một trận pháp ẩn hình xong rồi mới đi.
Đợi đến khi Cung Tiểu Trúc khiêng một con lợn rừng về, bước vào động, Cung Tiểu Trúc định sẽ xem đại sư huynh đã tỉnh chưa, rồi lặng lẽ nướng thịt heo ăn.
Cung Tiểu Trúc vừa vào động liền thấy Vân Túc đang ngồi trên cỏ khô trầm mặc, y nghe thấy tiếng có người bước vào, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Cung Tiểu Trúc, lại gục đầu xuống, toàn thân phủ một tầng khí tức ảm đạm. Cung Tiểu Trúc không biết phải nói gì, đành gọi một tiếng “Đại sư huynh”, nhìn thấy cái gật đầu nhẹ tới nỗi gần như không thể nhìn thấy xong mới bắt đầu đi xử lý lợn rừng.
Tu sĩ đến Trúc Cơ kỳ mới có thể tích cốc, tu sĩ Luyện Khí kỳ mỗi ngày đều phải ăn cơm, nhưng cũng có thể dùng Tích Cốc đan để thay thế.
(Tích cốc: dự trữ lương thực, Tích Cốc đan là loại đan ăn thay thức ăn, có thể giúp không bị đói trong thời gian dài.)
Có điều Cung Tiểu Trúc không xa xỉ như vậy, Tích Cốc đan rất đắt, phải năm linh thạch hạ phẩm mới mua được một lọ, một lọ lại chỉ có mười viên. Tuy rằng hắn đã có hơn một trăm viên linh thạch hạ phẩm, nhưng hắn sẽ không lãng phí linh thạch hạ phẩm vào Tích Cốc đan này.
Đừng trách hắn keo kiệt, hắn mua không nổi.
Có điều… bây giờ hắn muốn nuôi đại sư huynh, vẫn nên hỏi xem đại sư huynh muốn ăn gì thì hơn!
“Đại sư huynh, ngươi muốn ăn Tích Cốc đan hay là muốn ăn thịt nướng?”
Cung Tiểu Trúc quay đầu, mỉm cười hỏi.
Vân Túc ngẩn người, quay đầu nhìn Cung Tiểu Trúc, hơi mím môi, nghiêm túc hỏi, “Có gì khác biệt sao?”
Vấn đề này làm khó hắn, Cung Tiểu Trúc nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật.
Vì thế hắn ngượng ngùng nói, “Nướng thịt hơi phiền chút, nhưng ăn ngon miệng; Tích Cốc đan, ăn tương đối tiện, nhưng đắt quá… ta không có!”
Vân Túc gật đầu nói, “Vậy thì ăn thịt nướng đi!” Y có thể chọn ăn Tích Cốc đan không?
Cung Tiểu Trúc trước kia ra ngoài ngao du đều tự kiếm thức ăn, kiếp trước hắn không hề biết nấu ăn, từ một trạch nam chỉ biết nấu mì biến thành một đại trù chỉ có thể nướng thịt, hơn nữa hương vị còn có thể ăn được!
Hai người ăn xong thịt nướng, Cung Tiểu Trúc thỏa mãn sờ sờ bụng, thật là no! Sau đó nói với Vân Túc, “Đại sư huynh, sau này chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không biết.” Vân Túc nhìn nhìn ngón tay mình, trữ vật giới đã không còn, khi đó mơ hồ cảm thấy bị hai đệ tử Trúc Cơ kỳ lần sờ lấy mất, trên người không còn gì, lại không có năng lực tự bảo vệ mình, cảm giác như tự giao chính mệnh mình vào tay người khác vậy!
“Nếu không, chúng ta tới Vân Văn nhai xem một chút nhé! Đại sư huynh?” Cung Tiểu Trúc nhớ rõ trong tiểu thuyết, đại sư huynh bị một người đuổi tới bên vách núi, sau đó rơi xuống. Hiện tại Vân Văn nhai, chưa hề có một tu sĩ nào dám tới khám phá, hơn nữa chỉ nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tới đó.
Có điều cũng bởi vậy nên đại sư huynh mới có được cơ duyên cực lớn ở đó, sau đó có thể khôi phục đan điền và linh căn, còn có được một bộ công pháp tu ma, từ đó về sau bước trên con đường tu ma.
Không tính đến chuyện ở đó có bảo vật, hắn cũng vẫn muốn đại sư huynh tới đó, chỉ khi đại sư huynh mạnh lên, an toàn của mình mới được đảm bảo.
“Về sau ngươi đừng gọi ta là đại sư huynh nữa, ta đã không còn là đệ tử Kiếm Tiên môn nữa rồi.”
“Ừm! Vậy ta gọi ngươi là gì? Gọi ngươi là Vân đại ca thì sao?” Tuy rằng tuổi của Vân Túc có thể làm trưởng bối của Cung Tiểu Trúc, nhưng dù sao linh hồn trong thân thể Cung Tiểu Trúc kiếp này vẫn là một linh hồn 25 tuổi của Cung Tiểu Trúc kiếp trước.
“Ừ! Ngươi tên là gì?”
“Ta tên Cung Tiểu Trúc.”
“Vì sao lại cứu ta? Không trở về Kiếm Tiên môn nữa?”
Vì sao? Đây thật sự là tư tâm của Cung Tiểu Trúc, nếu hắn chưa từng đọc tiểu thuyết, không biết chuyện sẽ xảy ra, sẽ không cứu Vân Túc, bởi chính thân hắn hắn còn chưa lo xong. Nhưng hắn biết, sau này Vân Túc sẽ không ngừng mạnh lên, mạnh tới nỗi ai cũng phải kiêng kị, nên hắn liền tới ôm đùi.
Có điều bây giờ hắn sẽ không nói cho Vân Túc biết bí mật này, nhưng cũng không định lừa gạt Vân Túc, có lẽ hắn sẽ chọn chôn giấu bí mật này mãi mãi, nhưng sâu trong lòng hắn có một giọng nói vang lên nói làm như vậy là không được.
“Đây là một bí mật, ta không muốn lừa ngươi, ta có thể nói cho ngươi sau được không? Còn nữa, ta định sau này sẽ ở cùng ngươi, ngươi sẽ không cự tuyệt ta chứ? Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc dùng ánh mắt chân thành nhìn Vân Túc nói.
Hắn sẽ nói, nhưng không phải bây giờ, hắn và Vân Túc còn chưa thân tới mức có thể nói cho đối phương biết bí mật duy nhất của mình.
“Ừm!”
Vân Túc phân tích tình trạng của mình và Cung Tiểu Trúc, nói với Cung Tiểu Trúc, “Chúng ta ở lại đây một thời gian, học ít pháp thuật và kỹ năng chiến đấu, sau đó mới ra ngoài.”
“Vân đại ca ngươi dạy ta?” Cung Tiểu Trúc vui mừng hỏi, một đôi mắt sáng lấp lánh, tựa như một chú cún vẫy đuôi khi được cho ăn.
Oa! Nếu được Vân đại ca dạy pháp thuật và kỹ năng chiến đấu, hắn nhất định sẽ khá lên không ít, Vân đại ca trước kia là tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy rằng bây giờ chỉ là phàm nhân, nhưng kinh nghiệm chiến đấu trước kia và công kích học được, pháp thuật phòng ngự linh tinh nhiều vô cùng, hắn tin rằng năng lực chiến đấu của bản thân nhất định có thể tăng lên mấy bậc.
Trước kia ở Kiếm Tiên môn, khi nhập môn chỉ được đến Tàng Thư Các nhận một bộ tâm pháp Hoàng cấp hạ phẩm tu luyện Luyện Khí kỳ, pháp thuật công kích khác chỉ có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy. Nhưng bởi thể chất xui xẻo của hắn, nên hắn cũng không kiếm được bao nhiêu điểm cống hiến để đổi, chỉ có thể tu luyện một bộ tâm pháp duy nhất kia trong suốt bốn năm.
“Ừ!” Mặt Vân Túc không chút cảm xúc gật đầu.
Ngày hôm sau Vân Túc bắt đầu sắp xếp lịch trình cho Cung Tiểu Trúc, buổi sáng Vân Túc dạy Cung Tiểu Trúc các loại pháp thuật công kích, buổi chiều sẽ luyện đấu với Vân Túc, buổi tối tiếp tục tu luyện tâm pháp. Tuy rằng Cung Tiểu Trúc đang ở Luyện Khí kỳ, nhưng Vân Túc kinh nghiệm phong phú, nên Vân Túc đấu với Cung Tiểu Trúc không hề tổn hại gì.
Ngày cứ vậy trôi qua, động tác phóng thích pháp thuật của Cung Tiểu Trúc ngày càng thuần thục, Vân Túc cũng khá hài lòng với sự nghiêm túc của hắn.