Chương 38

Trong nguyên tác, Trình Hạo cũng bởi nhìn thấy trên đường Lý Dung bị Tiết Hạo mang đi, cảm thấy nàng rất đáng thương, thế nên buổi tối liền lẻn vào Tiết phủ muốn cứu Lý Dung ra, vừa vặn lại thấy Tiết Hạo ch.ết trên giường, sau đó cũng bị Mạc Nghê đuổi giết như vậy, Vân Túc ở cùng khách sạn, cứu hai huynh muội và Lý Dung.


Bởi tình huống của Lý Dung đặc thù thế nên ngay cả Vân Túc cũng không nhìn ra nàng có gì khác thường.


Thực ra, Vân Túc cũng không định cứu hai người, nhưng lại nề hà y không đi tìm phiền toái, phiền toái lại tìm tới y, thế nên bất đắc dĩ đành chặn Mạc Nghê lại, Trình Hạo và Trình Xảo Trân có cơ hội chạy trốn.


Sau đó có một buổi tối, Lý Dung lại biến sang nhân cách kia, muốn cá nước thân mật với Trình Hạo, Trình Hạo bị ả dọa, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của ả, Lý Dung thẹn quá hóa giận động thủ với hai người. Tuy rằng không nhìn ra tu vi của ả, nhưng khí tức quanh thân không phải là loại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như Trình Xảo Trân có thể đối phó, vì thế vội vàng đào tẩu cùng Trình Hạo, Lý Dung kiên quyết đuổi theo sau.


Tất cả đều là do Trình Hạo gây họa, Trình Xảo Trân vô tội bị vạ lây.


Lộ tuyến hai người chạy trốn cũng không phải là không có mục đích, mà là hướng tới bí cảnh của Kiếm Tiên môn, Vân Túc cũng vừa vặn đi đường này, tu vi của hai huynh muội Trình gia tuy rằng không cao, nhưng hai người họ đang chạy trốn, tốc độ đương nhiên là nhanh hơn Vân Túc, rất nhanh đã đuổi kịp Vân Túc, lần này hai người bọn họ lại được cứu, Trình Xảo Trân bởi hai lần đều được Vân Túc cứu, độ hảo cảm với Vân Túc tăng lên không ít, lúc gặp lại trong bí cảnh, độ hảo cảm bay lên tới cảnh giới cả đời không có gì báo đáp chỉ biết dùng thân báo đáp, không phải y sẽ không gả.


available on google playdownload on app store


Vân Túc tuy rằng cứu hai người, nhưng thực lực của Lý Dung lại bất tri bất giác tăng lên cấp tốc, tuy rằng đánh không lại Vân Túc, nhưng lại đào thoát được, sau đó lại tìm tới Vân Túc diễn tiết mục tương ái tương sát.


Có điều cũng không thành công, tuy rằng Vân Túc mỗi lần nhìn thấy Lý Dung đều cảm thấy ả quá phiền đều muốn đập một cái cho sướng, Lý Dung vẫn muốn hút tu vi Vân Túc rồi giết y, một lần lại một lần muốn giao phong với Vân Túc, thế nên có thể nói Lý Dung thì ái mộ Vân Túc mà Vân Túc lại không ái mộ Lý Dung.


“Tiền bối xin hãy tránh ra, chớ quấy rầy ta báo thù.” Mạc Nghê thấy công kích của mình bị cản lại, sắc mặt đen hơn mấy lần so với hồi nãy, thấy tu vi của Mặc Hoa cao hơn bà ta, khẩu khí nói chuyện cũng tạm coi như là bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra trong mắt bà ta lửa giận đã công tâm.


Mặc Hoa ăn nói vụng về, cũng không biết Cung Tiểu Trúc vì sao lại muốn hắn cứu hai người Trình Hạo, chỉ có thể nhìn về phía Vân Túc và Cung Tiểu Trúc. Cung Tiểu Trúc nhìn thấy ánh mắt Mặc Hoa, chỉ có thể đứng ra nói chuyện, hy vọng có thể hóa giải mâu thuẫn này, đặt nền móng cho việc thu tiểu đệ, “Tiết phu nhân, vãn bối có một chuyện muốn thương lượng, là về chuyện ái tử Tiết Hạo của ngài đã bị hại ra sao, không biết ngươi có chịu nghe không.”


Mạc Nghê nhìn Cung Tiểu Trúc đứng bên cạnh Vân Túc, lại nhìn Mặc Hoa chắn trước Trình Hạo và Trình Xảo Trân, người đông thế mạnh, bà ta đành nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Chuyện gì?”


“Chuyện này thực ra không liên quan tới hai huynh muội này, hung thủ sát hại Tiết Hạo thực ra chính là cô nương bị hôn mê trong phòng kia.” Cung Tiểu Trúc nhìn thoáng qua phòng của Trình Hạo, quay đầu lại nhìn Mạc Nghê.


“Hừ! Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Vừa rồi ta đã nhìn qua, nữ nhân kia một chút tu vi cũng không có, Hạo nhi tuy là phàm nhân, nhưng dù sao nó cũng là nam tử, sao có thể bị một nữ tử không có tu vi làm hại? Hơn nữa máu của Hạo nhi bị hút khô hoàn toàn, nhất định là nam tu này luyện công pháp tà môn ma đạo.”


Cung Tiểu Trúc thấy bà ta không tin, đang muốn để Vân Túc mang Lý Dung đến, lại thấy Vân Túc dặn Mặc Hoa một câu “Bảo vệ cho Tiểu Trúc cẩn thận.” rồi đi tới vào của Trình Hạo.


Hai huynh muội Trình gia đứng dậy, Trình Hạo nghe thấy Tiết gia Ngũ công tử Tiết Hạo là bị nữ tử hắn mang về kia giết ch.ết, đầy mặt khó tin. Đang nghĩ có phải là bọn Cung Tiểu Trúc không có ý tốt, có mưu đồ, trong phòng lại vang lên tiếng đánh nhau.


Chỉ chốc lát sau, trong phòng có một bóng dáng màu trắng chạy ra, muốn bay lên trời, trốn khỏi truy đuổi của mọi người, người này chính là Lý Dung, Vân Túc theo sát sau chặn đường đi của Lý Dung. Mạc Nghê nhìn thấy nữ tử vốn không có tu vi lại có thể trốn thoát khỏi tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cũng không nghĩ nhiều, gia nhập cuộc chiến.


Còn chưa đợi Mạc Nghê kịp động thủ, Vân Túc đã chế phục được Lý Dung tóc tai bù xù, nắm trong tay đi tới chỗ Cung Tiểu Trúc. Nguyên nhân y không chế phục Lý Dung ngay trong phòng chính là bởi muốn cho tất cả mọi người thấy nữ tử này thực ra là có pháp thuật, cũng không phải là một phàm nhân tay trói gà không chặt.


Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc đã bắt được Lý Dung, cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn Mạc Nghê, “Tiết phu nhân đã tin rồi chứ!”


Mạc Nghê đứng trước mặt Lý Dung đã bị Vân Túc định thân vứt trên mặt đất, sau đó nắm lấy tóc ả, làm cho mặt ả lộ ra, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng yêu diễm, ánh mắt mị nhãn như tơ giờ đây lại hung tợn trừng bà ta, cảm thấy ghê tởm trong lòng.


Mạc Nghê lại vứt Lý Dung xuống đất, dùng chân đạp ả ta, nghi hoặc nhìn Cung Tiểu Trúc, “Chuyện này là sao?”
“Nói chính xác thì, đây là hai nhân cách khác nhau, vị cô nương ban ngày và buổi tối là hai người khác nhau…”


Loại thiết lập hai nhân cách như Lý Dung khá là phổ biến, Lý Dung của ban ngày không biết mình có một loại nhân cách khác, mà Lý Dung buổi tối kia lại không biết ban ngày ả làm gì, cũng không thể xuất hiện vào ban ngày, bởi ả sợ ánh sáng.


Ánh mắt Mạc Nghê bi thương, nghe hắn nói xong đã tin tới bảy tám phần, “Nếu chuyện ngươi nói là sự thật, vậy ngươi có dám nói nữ nhân này không có quan hệ với hai người kia? Lúc ấy chính là nam tu này cứu nữ nhân này đi.”


Trình Hạo bước lên trước, nói với Cung Tiểu Trúc “Cám ơn!” Sau đó một lòng cảm thấy có lỗi hành lễ với Mạc Nghê, “Xin tiền bối thứ lỗi, ta không biết chuyện lại là như vậy, nếu biết ta nhất định sẽ không mang vị cô nương này đi, có điều ta đúng là không có chút quan hệ gì với vị cô nương này, lúc ấy chỉ là ta thấy nàng đáng thương nên mới mang nàng ra khỏi Tiết phủ, xin tiền bối hãy tin ta.”


Chỉ là không ngờ lại mang theo một quả bom hẹn giờ, nếu không có bọn Cung Tiểu Trúc giúp đỡ, tội danh mưu hại Ngũ công tử Tiết phủ hai huynh muội bọn họ nhất định phải gánh, nói không chừng còn liên lụy tới Trình gia.


Không trách nàng phải thời thời khắc khắc trông chừng đại ca này, Trình Xảo Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Trình Hạo, lần này nàng suýt nữa bị sự rảnh rỗi của hắn hại thảm, suýt chút nữa là mất mạng, thật đúng là một chút giác ngộ cũng không có.


Mạc Nghê hoài nghi nhìn thoáng qua Trình Hạo, sau đó bỏ chân ra, tóm lấy Lý Dung trên mặt đất, “Nói, ngươi có biết người này không?” Mạc Nghê chỉ mặt Trình Hạo hỏi.


Lý Dung nhìn Mạc Nghê lại nhìn Trình Hạo, ánh mắt phong tình vạn chủng, cuối cùng nói với Mạc Nghê, “Ngươi đoán xem?” Giọng nói khiến người tê dại bủn rủn, mị nhân thần hồn.


Trước chưa nói tới chuyện tu vi của Mạc Nghê ở Kim Đan kỳ, bà ta cũng vẫn chỉ là một nữ nhân, sao có thể bị Lý Dung mê hoặc? Mạc Nghê thấy ả không trả lời, liền xuất chưởng đánh gãy một chân của ả ta, tất cả mọi người vây xem đều nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, thanh thúy dễ nghe, Lý Dung bị ăn đau kêu “A” lên một tiếng, “Không nói vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí, ngươi có tin ta sẽ khiến ngươi sống không bằng ch.ết?”


Cung Tiểu Trúc nghe thấy mà run rẩy.
“Ta không nói ngươi có thể làm gì ta? Có bản lĩnh ngươi sống không bằng ch.ết cho ta xem.” Lý Dung đau tới vặn vẹo cả khuôn mặt, lạnh lùng nói, không phải chỉ là một nhi tử phế vật hay sao, sao cứ coi như bảo bối vậy? Loại hoàn khố này ch.ết càng tốt, ả đây là trừ hại cho dân.


“Không nói phải không? Được.”
Nói xong Mạc Nghê không chút do dự, một tay bấm vài pháp quyết, thi triển một Sưu Hồn thuật tr.a xét kí ức trong đầu Lý Dung.


Loại Sưu Hồn thuật này chính là pháp thuật giới tu chân quen dùng để tr.a xét ký ức của người khác, tu sĩ bị loại pháp thuật này tr.a xét hơn phân nửa sẽ bị thiếu mất ký ức, hoặc bị tổn thương nguyên thần. Còn có một loại Nhiếp Hồn thuật, lại càng ngoan độc hơn, nhẹ thì biến thành người thực vật, ngủ say bất tỉnh vĩnh viễn, nặng thì thần hồn câu diệt, tuy vậy, hiệu quả của nó lại càng tốt hơn Sưu Hồn thuật.


Thức hải của Lý Dung bị người xâm nhập mạnh mẽ, trong đầu đau đớn một hồi, chờ tới khi Sưu Hồn thuật của Mạc Nghê chấm dứt, sắc mặt ả đã tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, màu môi vốn đỏ như máu cũng đã mất màu.


Mạc Nghê tóm lấy Lý Dung, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói một câu với bọn Cung Tiểu Trúc, “Đa tạ!” Nói xong bà ta giơ tay một phen, hai viên Linh Ngọc xuất hiện trong tay, một viên oánh nhuận có điêu khắc hoa văn, một viên đen sì như mực, điêu khắc yêu thú kì quái.


Nàng ném hai viên Linh Ngọc vào tay Cung Tiểu Trúc, nói tiếp, “Bạch Ngọc này là tín vật của Tiết gia, Mặc Ngọc này là tín vật của Mạc gia thành Viên Dương, về sau đạo hữu và tiền bối có việc gì khó khăn cứ tới tìm Tiết gia hoặc Mạc gia, cáo từ.” Nói xong liền mang theo Lý Dung ngự pháp bảo phi hành rời đi, toàn thân tỏa ra khí tức phẫn nộ.


Đến lúc này, cốt truyện đã bị thay đổi, trong nguyên tác, thực ra Mạc Nghê đánh nhau với Vân Túc, Lý Dung giả vờ làm một tiểu bạch hoa được Trình Hạo bảo vệ, Trình Xảo Trân chống đỡ công kích của Mạc Nghê, không thể chống đỡ được, sau đó Vân Túc xuất hiện, Trình Xảo Trân dùng kế hướng chiến hỏa tới chỗ Vân Túc, Mạc Nghê liền bị y giết. Lý Dung cũng bởi vậy mà tránh thoát được cảnh bị Mạc Nghê đuổi giết.


Mạc Nghê không chỉ là chủ mẫu đương gia Tiết gia mà còn là nữ nhi bảo bối của Mạc gia gia, Mạc Nghê bị ma tu Vân Túc giết, Tiết gia và Mạc gia đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế phái người xung quanh tìm hung thủ giết người Vân Túc, muốn diệt trừ cuồng ma sát nhân này.


Bởi vậy nên đại lục Huyền Thiên dâng lên một làn sóng không lớn không nhỏ.


Mà bây giờ Mạc Nghê lại bình an vô sự bắt được hung thủ giết người thực sự là Lý Dung, Lý Dung đương nhiên không thể bình an vô sự như trong nguyên tác, không biết sẽ bị tr.a tấn thế nào! Vân Túc cũng sẽ không bị đuổi giết, miễn cho quẫn cảnh bị Lý Dung quấy rối, bọn Cung Tiểu Trúc cũng được Mạc Nghê báo ân, thật đúng là một chuyện đáng hoan hỉ.


Trình Hạo thấy mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết thuận lợi, đi tới trước mặt ba người làm đại lễ, “Đa tạ tiền bối và đạo hữu đã tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.”


Vân Túc gật đầu, Mặc Hoa cũng học Vân Túc gật gật đầu, Cung Tiểu Trúc nói một câu, “Nhấc tay chi lao mà thôi.”


Trình Xảo Trân cũng tiến lên không có thành ý mà nói, “Đa tạ các vị.” Ánh mắt không biết là cố tình hay vô tình mà liếc về phía Vân Túc, “Không biết vị tiền bối này tôn tính đại danh là gì?”


Cung Tiểu Trúc sờ mũi, nếu người được hỏi là Vân đại ca, hắn cũng không cần phải nói nhiều, lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn (… kinh nghiệm đọc tiểu thuyết!), Trình Xảo Trân nhất định là có hảo cảm với Vân đại ca, đây là phúc lợi của nhân vật chính tiểu thuyết, Vân đại ca cũng không ngoại lệ.


Còn nữa, vừa gặp mặt đã hỏi danh tự của tiền bối, đây không phải là rất không lễ phép sao? Có điều Trình Xảo Trân xưa này kiêu ngạo đã quen, không câu nệ tiểu tiết cũng dễ hiểu.


Vân Túc không đáp lời nàng, kéo Cung Tiểu Trúc xoay người bay vào trong phòng đóng cửa lại, gia cố kết giới một chút rồi mới nói với hắn, “Đêm nay ngươi ở cùng phòng với ta, tách ra không an toàn.”


Cung Tiểu Trúc nghĩ, rất không an toàn, vừa rồi đánh nhau đánh cho bên ngoài bẩn thỉu đất cát, thiếu chút nữa phòng của họ cũng bị phá hỏng, có điều may mà Vân Túc bố trí một kết giới, kế tiếp vì đảm bảo vạn nhất đương nhiên là ở cùng một phòng an toàn hơn, thế nên sảng khoái đồng ý.


Cứ vậy, hai người ngồi một chỗ bắt đầu tu luyện.
Trình Xảo Trân thấy Vân Túc không để ý tới mình, liền hỏi Mặc Hoa, “Tiền bối, ngươi có biết vị tiền bối vừa rồi tên là gì không?”


Mặc Hoa nhún vai, thuận miệng nói một câu “Không biết.” liền trở về phòng, chủ nhân còn chưa nói, hắn vì sao lại phải nói chứ, nhỡ làm chủ nhân mất hứng thì phải làm sao đây? Hắn mới không thèm quan tâm tới hai người kia.


Sáng sớm hôm sau, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ngừng tu luyện, sửa sang lại dung nhan một chút liền ra khỏi phòng.


Cung Tiểu Trúc đi vài bước tới trước cửa phòng Mặc Hoa gõ cửa gọi, “Tiểu Mặc, chúng ta nên xuất phát thôi.” Hắn rất hiểu Mặc Hoa, Mặc Hoa là một con rắn lười, mỗi ngày thời gian tu luyện không tới nửa ngày, không phải ăn thì chính là ngủ, thế nên buổi sáng nhất định sẽ không ra khỏi phòng sớm hơn họ, hơn nữa buổi tối cũng sẽ không tu luyện, mà đi ngủ.


Thế nên hắn mới không do dự trực tiếp gõ cửa.
Quả nhiên, bên trong vang lên một câu “Tiểu Trúc, ta ra ngay đây, chủ nhân và Tiểu Trúc nhất định phải chờ ta cùng đi ăn sáng nha.”


Hắn có nói là sẽ đi ăn sáng sao? Cung Tiểu Trúc lắc lắc đầu, nói với Vân Túc đằng sau, “Chúng ta xuống lầu đi, Vân đại ca.”






Truyện liên quan