Chương 59

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc liếc nhìn nhau, sau đó nắm tay nhau đi vào nội môn.


Ngay khi hai người vào trong động, mới phát hiện động phủ này mới thật sự là động phủ mà tu sĩ ở, nội môn và ngoại môn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngoại môn tối thui, tuy rằng có đá Thanh Long làm cầu thang, nhưng trên thạch bích đều là nham thạch bình thường, hơn nữa còn vô cùng mộc mạc, nơi nơi đều là rêu xanh, trên mặt đất ướt sũng, bùn lầy dính dớp.


Mà trong nội môn tuy rằng không phải quá tráng lệ, nhưng cũng thanh u tao nhã lịch sự, giường đá và bồ đoàn, thạch bích và bàn đá, đều lộ ra màu xanh thản nhiên, toàn bộ động phủ là một hình tròn rộng mở, vách tường bóng loáng hoàn chỉnh, xúc cảm mượt mà nhẵn nhụi, thanh lương thoải mái. Trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh u, Cung Tiểu Trúc nhìn tới một góc mùi hương nồng nhất, nơi đó có một cái bồn, bên trong trồng một gốc cỏ U Hoàng, tăng thêm sức sống cho phòng, cũng làm cho toàn bộ động phủ tăng thêm nét thanh tĩnh thanh lịch.


Cung Tiểu Trúc đi thẳng tới bồn trồng cỏ U Hoàng kia, hắn ôm bồn dịch sang bên trái, vách tường bên trái liền xuất hiện một cái khe có cửa đá rộng một mét cao hai mét, xoay tròn rồi mở ra, lộ ra mật thất rộng lớn sáng sủa bên trong.


Cửa đá vừa mở, hai người cùng đi vào, nếu nói bên ngoài là thanh u tao nhã lịch sự thì phòng này lại hết sức xa hoa, trên giá xung quanh tường đặt vô số bình ngọc và hộp ngọc, còn có vô số pháp bảo, trên đầu có khảm dạ minh châu to bằng một cái đĩa, xung quanh là rất nhiều dạ minh châu nhỏ hơn, tựa như đèn thủy tinh mà người giàu lắp ở biệt thự hiện đại, khiền cho bên trong sáng như ban ngày, vách tường còn được chế tác từ kim thạch màu vàng, bên trên điêu khắc các loại hình chim bay cá nhảy, thủy tú vân văn, bức bích họa từ nham thạch được mài tinh tế như được khai quật ở Đôn Hoàng.


(Đôn Hoàng: một địa danh của Trung Quốc nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá.)


available on google playdownload on app store


Đi vào mật thất này, Cung Tiểu Trúc liền lăn qua lộn lại trên mặt đất như muốn tìm gì đó, một lát sau, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một quả trứng to bằng một nắm đấm trong một góc đầy phế khí vật, quả trứng này bên ngoài đã thạch hóa, hơn nữa cảm giác như đã không còn bất kì sự sống nào nữa, nhưng Cung Tiểu Trúc vẫn cẩn thận cầm lấy nó, đưa tới trước mặt Vân Túc như hiến vật quý, nói, “Vân đại ca, ngươi xem, ta tìm thấy trứng Chu Tước.” Mau khen ngợi ta đi! Khen ta đi mà!


Vân Túc đưa tay ra cầm lấy nhìn nhìn, phân một luồng thần thức ra xâm nhập vào bên trong quả trứng lại phát hiện nửa bước khó đi, thần thức bị cản lại bên ngoài, vì thế y liền khẳng định quả trứng này giống như lời Tiểu Trúc nói, không phải vật tầm thường, là trứng do Chu Tước sinh, có điều…


“Tiểu Trúc, quả trứng Chu Tước này Vân đại ca tặng cho ngươi vậy!” Quả trứng này là do Tiểu Trúc tìm thấy, đương nhiên hẳn sẽ thuộc về sở hữu của Tiểu Trúc, dù là trong tiểu thuyết thế nào y cũng không để ý.


Cung Tiểu Trúc nhìn quả trứng trước mặt, lại trứng lớn mắt nhìn Vân Túc, sau đó vội vàng chạy đi cách xa Vân Túc ba trượng, kiên định vẫy tay nói, “Không! Ta không cần, quả trứng Chu Tước này vốn là thuộc về Vân đại ca, đánh ch.ết ta cũng không muốn, nếu Vân đại ca không cần nó, vậy thì vứt đi cũng được.” Hắn muốn hỏi Vân đại ca đầu ngươi có còn bình thường không vậy? Không phát sốt chứ? Trứng Chu Tước vô giá tới vậy còn đưa cho hắn, Vân đại ca không sợ hắn cầm quả trứng Chu Tước này chạy mất sao? Chu Tước chính là thần thú Thượng Cổ đó, dùng linh thạch cũng không mua được đâu.


Hơn nữa đồ của nhân vật chính sao có thể tùy tiện chiếm làm của riêng, đó là tao lôi phách mà, hắn đâu muốn áy náy cả đời đâu? Cứ quyết định vậy đi! Đoạn thời gian trước đã có quá nhiều thứ rồi, hơn nữa Chu Tước chỉ có khi ở trong tay nhân vật chính mới có thể phát huy tác dụng càng lớn, thực lực càng mạnh.


Thực ra, Cung Tiểu Trúc nghĩ cũng đúng, nghe nói Chu Tước này, chỉ số thông minh có quan hệ trực tiếp với chủ nhân, tuy rằng Cung Tiểu Trúc cảm thấy mình đã đủ thông minh, nhưng chỉ số thông minh vẫn là không thể so được với nhân vật chính Vân Túc. Không thể không nói, nếu chỉ số thông minh của Chu Tước làm người ta lo lắng, vậy lúc chiến đấu cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhiều.


“Ngươi thật sự không cần sao? Tiểu Trúc, Vân đại ca tặng ngươi ngươi cũng không cần?” Vân Túc bước từng bước tới gần Cung Tiểu Trúc, tựa như đang bắt lấy một đứa nhỏ nghịch ngợm, ánh mắt ngập ý cười, nhìn thần sắc của Cung Tiểu Trúc tuy rằng hâm mộ nhưng lại vô cùng kiên quyết, lại e sợ không thể cách y xa một chút.


Thực ra ngay khi y nghe thấy lời cự tuyệt kiên quyết trứng thú của Tiểu Trúc đã không có ý cưỡng cầu nữa rồi, dù sao y và Tiểu Trúc lúc nào cũng ở cùng một chỗ, y cũng không phải là Tiểu Trúc, vật nuôi có không ít, chỉ là muốn trêu chọc Tiểu Trúc một chút, cảm thấy bây giờ Tiểu Trúc vô cùng đáng yêu.


Cung Tiểu Trúc trộm nhìn quả trứng Chu Tước trong tay Vân Túc kia, sau đó lại lần nữa kiên định lắc đầu, “Thật sự không cần, Vân đại ca, có điều sau này Chu Tước sinh ra rồi nếu ngươi không ngại thì ta có thể giúp ngươi chăm sóc, Vân đại ca nhanh nhận chủ đi!”


“Được rồi! Vậy Tiểu Trúc giúp Vân đại ca thu hết toàn bộ pháp bảo đan dược đi!” Vân Túc đặt tay lên đầu Cung Tiểu Trúc, xoa nhẹ hai cái, xem ra về sau chỉ có thể tìm một vật nuôi quý giá tương đương Chu Tước cho Tiểu Trúc vậy. Về phần Mặc Hoa ấy à! Quá ngốc, không hợp với Tiểu Trúc, cho dù có tiến hóa lại lần nữa cũng không thể thay đổi được bản chất xuẩn manh của hắn, nhất định phải tìm một linh thú tương đối thông minh làm vật nuôi của Tiểu Trúc.


Vì thế, Cung Tiểu Trúc hoan hoan hỉ hỉ nhìn lướt qua vài thứ trên giá kia, tuy rằng có vài công pháp pháp bảo vô cùng quý, khó gặp, thế nhưng hắn và Vân đại ca đã có công pháp chủ tu và pháp bảo bản mạng, mấy thứ này cũng không định dùng, chỉ có thể đợi sau này thời cơ đến rồi lại dùng, các bình ngọc, hộp ngọc trong có chứa đan dược và linh thảo bởi có Tỏa Linh trận nên linh khí chưa hề bốc hơi, bảo quản hoàn hảo, bình thường cũng có thể dùng.


Vốn hắn nhìn thấy dù chỉ một thứ trong cửa hàng hệ thống cũng không có ý định đổi, bởi tốn rất nhiều hệ thống tệ, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy bảo vật ở nơi này, thế nên hắn liền có một ý tưởng.


Cung Tiểu Trúc tìm được một cuộn Băng tàm ti vạn năm trong một hộp ngọc, thứ này có cùng tài chất với cầm huyền vạn năm Băng tàm ti Phượng Hoàng cầm chế tác, pháp bảo nó chế tác ra không chỉ có thể khống chế linh lực phát ra, mà còn có thể gia tăng uy lực của pháp thuật, có điều một cuộn Băng tàm ti này số lượng có hơi ít, chỉ đủ luyện chế ra một bộ bao tay, đều nhiều hơn một chút thì có thể tạo thành hai bộ, hắn một bộ, Vân đại ca một bộ.


Có điều có thể chế tác ra một bộ cũng được, dù sao thiên tài địa bảo quý giá chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sao có thể cầu càng nhiều thêm, người không thể quá tham lam, bằng không bất lợi cho tu hành. Vẫn nên cất đi trước, đợi sau này có cơ hội lại cân nhắc nên sử dụng thế nào, bây giờ thì chưa vội.


Bên này, Vân Túc cắn ngón tay, máu tươi nhỏ xuống quả trứng thú, quả trứng này nhất thời bị một luồng sáng vàng bao phủ, sau đó lạch cạch vài tiếng, một lớp thạch hóa mỏng manh trên trứng thú đã tự động bong ra, lộ ra vỏ trứng sáng bóng mượt mà, trắng tinh, ánh sáng vàng lóe lên vài cái, chậm rãi yếu đi, cuối cùng rút lại vào trong vỏ trứng.


Bởi vậy, quả trứng thú này xem như đã nhận chủ thành công, mà máu tươi vừa rồi trên bề mặt vỏ trứng cũng không phải tinh huyết, chỉ là máu bình thường.


Loại linh thú khi còn chưa xuất thế mà nhận chủ bằng máu tươi, vật nuôi và chủ nhân sẽ tính mạng tương liên, vật nuôi ch.ết chủ nhân cũng nguyên khí đại thương, chủ nhân ch.ết vật nuôi cũng không thể sống một mình, sẽ ch.ết cùng nhau.


Mà loại thú như Mặc Hoa phát thệ với thiên đạo để thu phục làm vật nuôi lại không giống thế, nếu vật nuôi muốn thoát khỏi khống chế của vật nuôi, không vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân nhất định sẽ phản phệ, nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì tu vi hạ xuống, vật nuôi ch.ết không ảnh hưởng tới chủ nhân, mà chủ nhân ch.ết vật nuôi tuy không ch.ết theo nhưng tu vi cũng sẽ hạ xuống tận mấy cảnh giới.


Có điều, nếu chủ nhân tự nguyện thả vật nuôi đi cũng có thể, chỉ cần trả lại giọt tinh huyết nó đã hiến đi, đồng thời phát thệ với thiên đạo chứng minh mình và vật nuôi đã đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau không còn quan hệ chủ tớ nữa là được.


Loại nhận chủ trước so với loại sau, sự trung thành của vật nuôi sẽ lớn hơn mấy lần, nó sẽ toàn tâm toàn ý phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, không có chút tâm tư nào khác, dùng một câu nói của hiện đại thì chính là: chủ nhân chính là Thượng đế.


Hơn nữa một đời này cũng không thể nào thoát khỏi quan hệ chủ tớ.


Cung Tiểu Trúc xem xong vật phẩm trên giá, rồi vung tay lên với chúng, tất cả đồ đều biến mất, giá trống trơn, mà trong trữ vật giới của y lại nhiều thêm mấy đôi bình ngọc, hộp ngọc và pháp bảo. Hắn nghĩ một chút, lại đi tới chỗ cái bàn đá màu trắng duy nhất trong mật thất, quay đầu nói với Vân Túc, “Vân đại ca, ngươi lại đây một chút.”


Vân Túc cất trứng thú vào túi trữ vật, nghe thấy Cung Tiểu Trúc gọi y liền nghi hoặc đi qua, nhìn bàn đá trước mặt Cung Tiểu Trúc kia, hỏi, “Tiểu Trúc, sao vậy?”
“Vân đại ca, trong này có thứ tốt.” Cung Tiểu Trúc kiềm chế tâm tình kích động nói.


“Có thứ gì tốt?” Vân Túc sủng nịch nhìn hắn hỏi, có chút buồn cười, Tiểu Trúc đúng là tiểu tham tiền, thứ gì tốt cũng muốn cướp đoạt.


“Không nói cho ngươi biết, ngươi nhỏ một giọt máu lên bàn đá là sẽ biết.” Cung Tiểu Trúc chớp mắt mấy cái, một bộ “Ngươi nhất định sẽ thích”.


Trong nguyên tác, Vân Túc không cẩn thận làm dính máu lên trứng thú, trứng thú không chỉ nhận chủ mà còn khôi phục sự sống, hơn nữa trong lúc đó y còn làm dính máu vào bàn đá, kỳ tích rằng mặt bàn này lại chậm rãi co rút lại lộ ra chất lỏng màu lam bên dưới, chất lỏng này tên Lam Linh Nguyệt, không chỉ có thể chữa trị kinh mạch hao tổn và nội thương nghiêm trọng của tu sĩ nhanh chóng, bổ sung chân nguyên hao hết trong cơ thể nhanh chóng, gấp không chỉ mười lần so với Hồi Linh đan, Bồi Nguyên đan bình thường, mà ngay cả tính mạng chỉ còn lại một tia sống sót cũng có thể được nó cứu sống lại, là thuốc tiên chữa thương trong giới tu chân.


Hơn nữa, nó còn có tác dụng kỳ lạ, chính là có thể tăng nhanh thời gian trứng phá xác mà không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào, hơn nữa trứng thú được ngâm trong Lam Linh Nguyệt, linh thú sinh ra, năng lực sẽ cao hơn so với linh thú cùng cấp bậc, hơn nữa cũng không có hiện tượng gì không ổn.


Nếu không phải tác giả nguyên tác cố ý nhắc tới chỉ có Vân Túc mới có thể làm bàn đás sinh ra biến hóa, Cung Tiểu Trúc tuyệt đối sẽ tự bôi máu của mình lên, về phần vì sao chỉ có máu của Vân Túc mới có hiệu quả, thì lại không biết được.


Có lẽ, chủ nhân Thanh Anh của động phủ này có gì đó sâu xa với Vân Túc! Lại có lẽ, chỉ là tác giả muốn cho Vân Túc bàn tay vàng, do tình cảm thân thương của tác giả mẹ ruột quấy phá.


Vân Túc không chút nghi ngờ hắn, làm theo lời Cung Tiểu Trúc, ngay khi máu của y tiếp xúc với bàn đá, màu máu đỏ tươi kia liền nhộn nhạo tản ra như thủy văn trên chiếc bàn trắng, một vòng một vòng thủy văn màu đỏ, còn tản ra ánh sáng đỏ yếu ớt, vô cùng đẹp mắt, chưa tới một lát, bàn đá co rút lại từ giữa sang hai bên, lộ ra chất lỏng màu lam đậm trong veo thấy đáy.


Vân Túc vừa thấy Lam Linh Nguyệt đã nhận ra, trước kia khi y còn ở Kiếm Tiên môn, môn chủ cũng thỉnh thoảng ban thưởng cho y một chút bảo vật, trong đó cũng bao gồm một lọ Lam Linh Nguyệt, tuy rằng lượng rất ít, nhưng lúc y ra ngoài trải nghiệm, có vài lần tính mạng nguy hiểm, chân nguyên hao hết, may mà còn mang theo thuốc tiên chữa thương này tùy thân mới nhiều lần nhặt mạng về được.


Vậy mới nói, đây quả là thứ tốt!


Cầm một hộp ngọc được mài nhẵn tinh tế cao nửa thước, rộng một thước cất trứng thú và đổ Lam Linh Nguyệt vào, tận đến khi chất lỏng bao phủ tới đỉnh chóp trứng thú, lúc này Vân Túc mới đậy nắp lại, tạo vài cấm chế sau đó cất vào trong trữ vật giới, trong lòng thì nghĩ có nên đi mua Ngự Thú bài không.


Có điều, Vân Túc lập tức bới bới trữ vật giới, hóa ra không cần mua, không ngờ lại tìm ra được một tấm, hơn nữa tài chất cũng không tệ, không gian bên trong cũng vô cùng lớn, hình như là có được ở động phủ Vân Văn nhai kia, sau đó, Vân Túc lại nhìn Cung Tiểu Trúc đang cảm thấy thật mỹ mãn, đổ Lam Linh Nguyệt còn thừa lại vào một cái bình ngọc, đột nhiên cảm thấy, cảm thấy sống như vậy với Tiểu Trúc, vừa tu luyện, vừa tìm bảo thật hạnh phúc.






Truyện liên quan