Chương 62

Có lẽ thật sự là do vận khí của Tư Mộng Hàm tốt, còn chưa vào thành Bích Ba đã gặp được ba người Vân Túc đều là thiên linh căn, tuy rằng người Nguyên Anh kỳ kia có diện mạo thực sự không hợp khẩu vị của nàng, còn mặc một bộ nữ trang, nhưng tu vi lại cao thâm, nếu song tu, tu vi của nàng nhất định có thể đột phá tới Kim Đan hậu kỳ. Còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở giữa kia, tuy rằng tu vi tương đối thấp, nhưng dung mạo lại thanh tú, khiến nàng dâng lên một dục vọng muốn bảo vệ. Còn nam tu gần nàng nhất này, tuy rằng tu vi chỉ cao hơn nàng một bậc, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm nhận được thực lực của y tuyệt không thua tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cùng đồng hành kia, ngay từ lần đầu nhìn thấy người này, trong lòng Tư Mộng Hàm đã rục rịch, dâng lên dục vọng chinh phục mạnh mẽ.


Thế nên Tư Mộng Hàm liền đặt trọng điểm câu dẫn lên người Vân Túc.


Có điều xét thấy Vân Túc không để ý đến nàng, nên nàng cũng chỉ có thể ra tay với Cung Tiểu Trúc bên cạnh y, “Vậy thì đa tạ đạo hữu, hôm nay có thể quen biết ba vị tiền bối và đạo hữu thì quả là đại hạnh của ta, nếu không ghét bỏ, ta muốn làm bằng hữu với vị đạo hữu này, đạo hữu vẫn còn chưa biết danh tự của ta nhỉ! Ta Lâm Ngọc, dám hỏi… tôn tính đại danh của đạo hữu?” Tư Mộng Hàm hỏi xong Cung Tiểu Trúc lại nhìn thoáng qua Mặc Hoa và Vân Túc.


“Tại hạ Vân Trúc, kiến quá Lâm tiền bối, đây là đại ca Vân Hoa của ta, đây là sư huynh ta Mặc Vũ.” Nếu đối phương đã dùng tên giả, vậy họ cũng dùng tên giả là được, phải biết rằng trong nguyên tác Vân Túc rất không thích Tư Mộng Hàm, nhưng bây giờ Tư Mộng Hàm còn chưa làm gì thất lễ, thế nên hắn cũng khó mà nói lời khó nghe, huống hồ đối phương lại là tu sĩ Kim Đan kỳ, chọc nàng giận cũng không có gì tốt, nếu thừa lúc Vân đại ca và Tiểu Mặc không ở bên cạnh, Tư Mộng Hàm ra tay độc ác với hắn thì phải làm sao đây?


Quên chưa nói, Tư Mộng Hàm không chỉ có tâm tư ác độc, không chiếm được sẽ tình nguyện hủy đi, mà còn có thù tất báo, nếu có ai đắc tội nàng, nhất định nàng sẽ trả thù lại, nhất là loại nữ nhân như nàng, còn là một nữ nhân tu ma, lòng dạ vô cùng hẹp hòi, tuy rằng bề ngoài đẹp.


Quả là, lòng dạ nữ nhân sâu hơn đáy biển!


available on google playdownload on app store


Hơn nữa vừa rồi hệ thống vừa phát một nhiệm vụ: ‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ: “Tránh cho Tư Mộng Hàm làm hành động vô lễ với Vân đại ca, đồng thời tận lực gia tăng hảo cảm của Vân Túc với Tư Mộng Hàm, thúc đẩy nhân duyên tốt đẹp của Vân Túc với Tư Mộng Hàm.” Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí bốn điểm, hệ thống tệ hai nghìn điểm, nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí tám điểm, hệ thống tệ hai nghìn điểm.’


Nhiệm vụ này! Vừa rồi Cung Tiểu Trúc vắt hết óc, đại mỹ nữ người ta là Kim Đan kỳ, uy hϊế͙p͙ nàng không được vô lễ với Vân đại ca, không có thực lực, trực tiếp nói với Vân đại ca, nữ nhân này có mưu đồ gây rối với y, tuy rằng sẽ khiến Vân Túc cảnh giác Tư Mộng Hàm nhưng lại bất lợi cho bồi dưỡng tình cảm! Hơn nữa nói không chừng Vân đại ca còn cho rằng hắn lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi việc không được trọng dụng, không thức thời.


Để Mặc Hoa đi uy hϊế͙p͙ Tư Mộng Hàm đi, tuy rằng, có lẽ, hẳn là có thể thành công, nhưng nữ nhân này trời sinh ngạo mạn, cứng mềm đều không ăn, còn có chút ngoan cố, tới lúc đó chỉ sợ thà ch.ết cũng không từ, lưỡng bại câu thương, đồng thời, Vân đại ca cũng sẽ biết chuyện này, nguyện vọng muốn tác hợp cho hai người của Cung Tiểu Trúc cũng sẽ thất bại.


Quan trọng nhất là, trong lòng Cung Tiểu Trúc thực sự không muốn Vân Túc sinh hảo cảm với Tư Mộng Hàm, càng không muốn quan hệ tiến thêm một bước, nhưng hệ thống lại giao nhiệm vụ này, tuy rằng hắn không để hệ thống tệ trong lòng, nhưng bốn điểm giá trị vận khí kia hắn rất cần, hơn nữa nhiệm vụ thất bại còn bị trừ tám điểm giá trị vận khí, vậy không phải là muốn vận khí của hắn ngày càng tệ hơn sao?


Cuối cùng, Cung Tiểu Trúc rối rắm một hồi, quyết định đi một bước tính một bước, trước phải tránh cho Tư Mộng Hàm xuống tay với Vân Túc, phương pháp tốt nhất là thời thời khắc khắc đặt Vân Túc dưới mí mắt của mình, trở thành cái đuôi của Vân đại ca, kéo dài thời gian xuống tay của Tư Mộng Hàm. Trước khi Vân đại ca phát hiện vài động tác nhỏ kia của Tư Mộng Hàm muốn trừ bỏ nàng thì phải thu dọn cục diện rối rắm lại cho tốt, còn phải tranh thủ trước khi Tư Mộng Hàm xuống tay với Vân Túc thành công khiến cho Vân Túc sinh hảo cảm với nàng.


Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy mà trong lòng lại không thoải mái, đột nhiên sinh ra cảm giác Vân đại ca bị cướp mất.


Cung Tiểu Trúc lắc đầu ném ý nghĩ này đi, đùa sao! Cho dù là Vân đại ca có cùng Tư Mộng Hàm, hai người cũng chưa chắc đã có thể trở thành đạo lữ, cho dù có trở thành đạo lữ Vân đại ca cũng không thể nào đuổi hắn đi được! Huống chi, với tính cách của Vân đại ca, cũng không có nhiều khả năng sinh hảo cảm với loại người như Tư Mộng Hàm.


Trở lại chuyện chính, trong lúc Cung Tiểu Trúc và Tư Mộng Hàm một hỏi một đáp, đoàn người đã tới nơi cửa thành, mỗi người giao một viên linh thạch trung phẩm ra mới có thể vào thành.


Nhìn đi! Vẫn là Tất Vân tông người ta biết làm giàu, chỉ riêng phí vào thành thôi đã có thể kiếm được một khoản lớn, người bình thường đừng nghĩ tới chuyện vào thành Bích Ba, dù sao cũng là một trăm viên linh thạch hạ phẩm đó, dùng để mua những thứ khác có khi còn có thể kiếm được một món pháp khí khá tốt.


Bởi vậy có thể thấy, thành Bích Ba này giống như một khách sạn và sảnh đại tiệc bốn, năm sao của hiện đại, không có tiền thì ngay cả cửa cũng không vào được, cho dù có vào được rồi mà trên người không có tiền thì cũng chỉ có thể nhìn cho đỡ nghiện. Hơn nữa lúc ra khỏi thành, thành Bích Ba lại thu tiếp thành phí, giống như khách sạn, sảnh đại tiệc vậy, có tiền vào cũng chưa chắc đã ra được, gọi một cốc nước sôi cũng là giá kinh người, quả là không hề gạt người.


Vậy nên! Tu sĩ không có linh thạch nhất định sẽ không tới đây, chỉ có thể coi nơi này là một giấc mộng trong lòng!


Nhớ ngày đó hắn cũng là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nghèo rớt mùng tơi, một viên linh thạch hạ phẩm cũng phải nắm chặt trong tay, một viên chia thành hai viên mà dùng, đan dược hoàng cấp gì đó cũng đều tích góp trong túi trữ vật, tiếc không dám dùng! Cái túi trữ vật kia cũng đã cũ nát, không gian bên trong cũng đáng thương chỉ có mấy mét vuông.


Mà bây giờ thì sao, tùy tiện cầm ra tay chính là đống lớn linh thạch, không nói tới hạ phẩm, ngay cả linh thạch trung phẩm cũng có thể tùy tay mà ném, cũng vô cùng bình tâm tĩnh khí mà đưa cho tiểu nhị làm tiền boa, lúc tu luyện cũng dùng linh thạch cực phẩm bày trận, hấp thu, lúc hứng lên, còn lấy cái mạch tinh thạch kia ra tu luyện, pháp bảo bản mạng là thần khí Thượng Cổ, ngoài ra còn có vô số pháp bảo cấp cao chờ ngươi lấy, hơn nữa bây giờ hắn còn định học một hai kỹ năng, trở thành người mà hiện đại gọi là nhân tài kỹ năng, không biết sẽ phấn khích tới cỡ nào đây!!!


Nếu tất cả những chuyện đó còn chưa đủ để cho thấy cuộc sống sau khi gặp Vân Túc tốt tới thế nào thì cũng không còn gì để nói nữa rồi.


Khụ khụ! Lạc đề, Cung Tiểu Trúc vội kéo dòng suy nghĩ đang chạy như bay trở lại, hoa mắt nhìn những thứ kỳ lạ trên đường phố, pháp bảo kim quang chói lọi, linh thảo tràn ngập linh khí, linh thú linh động hoạt bát, các loại bình ngọc bình sứ trong có linh dịch đan dược, còn có một số thứ như phù lục, trận bàn, lò luyện đan các loại!


Cung Tiểu Trúc bị Vân Túc nắm tay đi giữa phố, vừa nghĩ mình nên học kỹ năng gì, vẫn nên học toàn bộ thì hơn, vừa nhìn chằm chằm các loại đồ vật bán trong cửa hàng, nếu hắn có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn ra thứ gì quý giá như minh châu thì tốt rồi, vừa à à ừm ừm gật đầu đáp lời Tư Mộng Hàm nói, tỏ vẻ hắn vẫn đang nghe.


Vân Túc từ lúc Tư Mộng Hàm đến cạnh nói chuyện với Cung Tiểu Trúc tâm tình liền vô cùng không tốt, chỉ là không lộ thanh sắc gì mà thôi, hơn nữa Tiểu Trúc còn cười với Tư Mộng Hàm, không biết nữ tu này có gì tốt, tu vi cũng không cao bằng y, bộ dạng có gì đẹp? Giới tu chân hẳn có nhiều nữ tu còn đẹp hơn, không có ai kém hơn nàng, lại nhìn ngữ khí nàng ái muộn như vậy, là sinh ra hảo cảm với Tiểu Trúc sao?


Không cần biết thế nào, y tuyệt không cho phép! Lúc tất yếu, y cũng không ngại làm Tư Mộng Hàm biến mất.


Vì thế, nhìn thấy Cung Tiểu Trúc từ vị trí đi giữa định tới cạnh Tư Mộng Hàm, y liền lập tức nắm tay hắn, ngăn hắn lại, mà nhân bởi hai người họ thường xuyên có động tác nắm tay nhau, tuy rằng Cung Tiểu Trúc thấy khó hiểu, nhưng cũng không rút tay ra, cứ vậy, Cung Tiểu Trúc nói chuyện với Tư Mộng Hàm qua Vân Túc, tuy rằng y vẫn hơi khó chịu, nhưng tâm tình vẫn tốt hơn một chút.


Vào thành, Tiểu Trúc không hiểu sao lại trở nên lơ đãng, vô cùng có tinh thần nhìn chằm chằm hàng quán bên đường, không biết đang nghĩ gì, quan trọng nhất là, Cung Tiểu Trúc vẫn chỉ nói chuyện với Tư Mộng Hàm, không chú ý tới Vân đại ca này của hắn chút nào, một câu cũng không nói, ấn tượng của y với Tư Mộng Hàm lại càng kém.


“Tiểu Trúc, chúng ta tới rồi.” Vân Túc hơi rũ mắt, giọng nói ôn nhu nhắc nhở Cung Tiểu Trúc đang thất thần, bóp nhẹ tay hắn, lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ của chính bản thân mình.


“Ôi, ngại quá, Vân đại ca, ta đang mải suy nghĩ, đến rồi sao? Chúng ta vào xem trước đi!” Cung Tiểu Trúc cười xin lỗi với Vân Túc rồi ngẩng đầu nhìn lên bức hoành phi màu đen chữ vàng trước mắt, bên trên viết bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “Toái Ba đại điện”, sắc vàng lóng lánh, sáng rực chói mắt, tựa như có sức sống đang không ngừng lay động. Chữ này, được rót linh lực vào.


Vân Túc nhìn chữ lớn trên biển, vội giơ tay che mắt Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy một hồi mê muội, cũng không đáng lo ngại, lúc này lại nghe thấy Vân Túc nói, “Bốn chữ lớn này được viết bởi loại bút lông lợi hại, trong có sát khí vô hạn, người tu vi không đủ, chỉ sợ sẽ bị tổn thương thức hải.”


Y đã từng nghe nói, bốn chữ “Toái Ba đại điện” này do một tu sĩ âm tình bất định viết, tính tình táo bạo, chữ hắn viết ra đương nhiên là có điểm lợi hại, may mà y che mắt Tiểu Trúc đúng lúc, nếu không không biết hậu quả sẽ thế nào, nghe nói có vài tu sĩ tu vi thấp không biết điều cấm kị, sau khi nhìn chữ này, có người mù hai mắt, hao tổn nguyên thần, có người trở nên si ngốc. Dần dà, rất nhiều tu sĩ đều biết mấy chữ này ẩn chứa sức mạnh.


Đương nhiên nếu tu vi đầy đủ, ngộ tính cao, có thể lĩnh hội được một số thứ, vô cùng có lợi cho tu luyện, thậm chí ngộ đạo lĩnh hội được một hai loại thần thông cũng có khả năng.


Chỉ là nhất thời Cung Tiểu Trúc không nghĩ ra, chờ tới lúc thần trí rơi vào bốn chữ lớn này rồi mới nhớ ra một đoạn trong nguyên tác, khi Vân Túc cứu hắn, trong lòng hắn còn vô cùng sợ hãi, may mà bình an vô sự, không thành người mù cũng không thành kẻ ngốc, thật là tốt quá, Cung Tiểu Trúc chậm rãi thở ra một hơi.






Truyện liên quan