Chương 90
Ở một thảo nguyên rộng lớn vô ngần, một nhóm tu sĩ mặc trường bào màu đen di chuyển nhanh chóng, chỉ chốc lát sau đã tới chân một ngọn núi tuyết.
Nhóm người này nhìn núi tuyết vô cùng cao lớn trước mặt, do dự một lát, một tu sĩ đi đầu rốt cuộc cũng nói, “Chúng ta đi nhanh lên đi, mẹ nó, tiểu tử kia không ngờ lại chạy lên núi Ngọc Tuyết.”
“Nhưng mà, sư huynh, nghe nói trên núi Ngọc Tuyết này có rất nhiều yêu thú lớn mạnh, hơn nữa có không ít tu sĩ lên rồi không trở xuống nữa, hay là…” Một tu sĩ gầy gò đi sau nuốt nước miếng, sợ hãi rụt rè nói, sợ hãi ngước mắt lên nhìn thoáng qua đỉnh núi, rồi lại sợ hãi cúi đầu xuống.
“Hay là sao, không muốn lên nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc? Ngươi cũng đừng quên, tông chủ sai chúng ta mang thi thể tiểu tử kia trở về, bằng không nếu tất cả chúng ta trở về gặp hắn, ngươi nghĩ rằng tới lúc đó chúng ta trở lại vẫn còn mạng sao?” Tên tà ma tu đi đầu kia ác thanh ác khí nói, hung hăng trừng mắt nhìn tên tà ma tu vừa nhát gan lại gầy yếu kia.
“Đúng vậy! Sư đệ, ngươi đừng hại chúng ta, tuy rằng trên núi Ngọc Tuyết này nguy hiểm vô số, nhưng lấy tu vi của chúng ta còn phải sợ sượng mặt sao?” Một người khác tức giận nói với ma tu gầy yếu, sau đó lại cười hì hì nịnh hót sư huynh đi đầu, “Sư huynh, nếu sư đệ đã nhát gan như vậy, ta thấy chúng ta không cần phải bận tâm tới hắn nữa, để hắn một mình mang mạng trở về là được, tới lúc chúng ta bắt được tiểu tử kia về công lao cũng sẽ không có phần hắn.”
“Hừ! Chúng ta đi thôi!”
Tên ma tu đi đầu phất tay áo mà đi, sau đó là một đám ma tu mặc áo đen, ma tu gầy yếu nhát gan kia do dự một lát, cắn răng, tựa như đã hạ quyết tâm, vẫn theo lên cùng, có điều trong mắt hắn lại có ý cười lướt qua trong giây lát.
Nhóm ma tu này tổng cộng có năm người, đều là đệ tử mà tông chủ Thiên Ma tông phái tới đuổi giết Trình Hạo, ngoài tu sĩ đi đầu kia có tu vi Kim Đan sơ kỳ ra thì những người khác nhiều nhất là tu vi Trúc Cơ kỳ, trong đó ma tu gầy yếu kia có tu vi thấp nhất, mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ.
Ngọn núi Ngọc Tuyết mà năm người đang leo lên này nằm ở một nơi rộng lớn trên thảo nguyên của trung bộ đại lục Huyền Thiên, núi Ngọc Tuyết chiếm diện tích hơn mười lý, cao hơn một nghìn mét, hơn nữa càng lên cao, nhiệt độ càng thấp, không chỉ vậy, nơi càng cao hơn so với mực nước biển thì khả năng gặp phải yêu thú cấp cao cũng càng cao, lên tới đỉnh núi, nói không chừng còn có thể gặp được yêu thú tu luyện tới độ đã có thể biến hóa.
Nghe nói có rất nhiều tu sĩ nhân loại suy đoán trên núi Ngọc Tuyết có rất nhiều kỳ trân dị bảo, linh thảo hiếm có khó gặp, thế nên không ngừng đi lên tầm bảo, có điều những tu sĩ kia đều không có ai thấy họ trở lại, hơn nữa còn tuyệt tích ở giới tu chân, có thể thấy được núi Ngọc Tuyết nguy hiểm thế nào, thế nên trừ tu sĩ không sợ ch.ết, người bình thường cũng không dám tùy tiện leo lên.
Tuy rằng núi Ngọc Tuyết nguy hiểm vô số, nhưng chân núi lại không có gì nguy hiểm, chỉ có một số phàm thú, nhưng lại sinh trưởng rất nhiều linh thảo cấp thấp và thảo dược mà phàm nhân sử dụng, có điều tu sĩ ngoại lai cũng chướng mắt, chỉ có cư dân địa phương bởi có thể phân biệt mấy thứ này, nên mới thường xuyên thu thập một ít thảo dược ở chân núi, linh thảo bán cho tu sĩ mở cửa hàng có thể kiếm được nhiều vật quý, thảo dược bình thường bán cho phàm nhân dùng mở hiệu thuốc bắc kiếm được chút tiền của.
Những phàm nhân này, vận khí tốt có thể sau một đêm từ đói khổ lạnh lẽo trở thành gia tài bạc triệu, vận khí kém sẽ bị một vài phàm thú cao lớn uy mãnh tập kích mà bị ch.ết, cửa nát nhà tan thê ly tử tán, thế nên nghề hái thuốc ở đây cũng là một chức nghiệp vô cùng nguy hiểm.
Năm người chỉ chốc lát sau đã đi dọc theo con đường nhỏ trên núi do một tu sĩ lên núi trước kia tạo thành, bởi nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, khắp nơi đều là tuyết, nhiệt độ đại khái chỉ có âm mười mấy độ, năm người vận chuyển linh lực duy trì nhiệt độ cơ thể trên người.
Nơi năm người đang đứng cách sườn núi một khoảng cách rất dài, ma tu đi đầu nhìn nhìn bốn phía, dời tầm mắt về phía bốn người đi cùng, “Mọi người tách ra tìm tên tiểu tử kia, một canh giờ sau trở lại tập hợp ở đây, nhớ kỹ, tạm thời không được leo lên trên, được rồi, đi đi!”
Vì thế mọi người đi theo bốn hướng khác nhau, vừa cẩn thận đi, vừa cẩn thận nhìn bốn phía, tà ma tu gầy yếu kia đi về hướng đông, thi thoảng lại hết nhìn đông nhìn tây, thi thoảng lại nhìn nhìn dưới chân, dưới lớp sương tuyết bao phủ thỉnh thoảng lại lộ ra màu xanh lục, có thứ là cỏ dại không có tác dụng gì, còn lại là linh thảo, chỉ là tuổi thọ tương đối thấp mà thôi, hắn nhìn thấy một vài linh thảo cấp thấp liền cẩn thận nhặt nhạnh, một đôi tay trắng nõn như ngọc hái linh thảo cất vào hộp, trong chớp mắt, cái hộp kia liền biến mất.
Cứ vậy, tên ma tu gầy yếu kia cứ đi một chút lại dừng, góp nhặt rất nhiều linh thảo cấp thấp, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng gặp phải yêu thú, ngay cả yêu thú cấp thấp cũng không gặp phải.
Còn chưa tới một canh giờ, tên tà ma tu gầy yếu kia mơ hồ nghe thấy từ một hướng truyền tới tiếng hô to, là âm thanh mà đồng bạn hắn phát ra, hình như là gặp phải thứ gì đó khó lường, vì thế, ma tu gầy yếu kia liền nhanh chóng đi theo phương hướng kia, chỉ chốc lát sau đã thấy một ma tu khôi ngô đứng cạnh một tảng đá to ở phía xa xa.
Khi ma tu gầy yếu kia cách ma tu khôi ngô không xa, ba người còn lại bao gồm cả ma tu đi đầu cũng đã tới.
Tên tà ma tu khôi ngô kia nhìn thấy sư huynh đi đầu của mình, lập tức chỉ vào một cửa động sau tảng đá, nói, “Sư huynh, nơi này có một cửa động, mới vừa rồi ta cảm nhận được từ bên trong truyền tới một cỗ linh khí dao động mạnh mẽ, ngươi nói xem chúng ta có nên xuống dưới tìm hiểu hay không đây.”
Ma tu đi đầu kia nghe xong cũng không đáp lại ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm cửa động, hơn nữa còn phân một luồng thần thức điều tr.a bên trong, lại phát hiện chỉ tiến được vài trượng đã bị ngăn lại.
Ngay lúc ma tu đi đầu kia quan sát cửa động, mọi người lại cảm nhận được có một cỗ linh khí cường liệt truyền tới từ trong động, tất cả lộ ra vẻ mặt khác lạ, kích động nhìn cửa động, ngay cả ma tu đi đầu cũng không ngoại lệ, có điều rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt này lại, khôi phục bộ dáng không bận tâm tới hơn thua vừa rồi.
“Ngươi, và ngươi nữa, canh ở cửa động, trước khi chúng ta còn chưa ra, không cho bất cứ thứ gì được ra vào.” Ma tu đi đầu tùy tiện chỉ vào hai người, hạ lệnh cho họ, nếu trong động có bảo vật, vậy hắn cũng bất chấp phải tìm Trình Hạo, vào động tìm hiểu một phen rồi lại nói sau.
Hai ma tu kia thấy sư huynh không cho mình vào động, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lộ ra vẻ mặt uất ức, có điều dưới ɖâʍ uy của sư huynh, vẫn thỏa hiệp đồng thanh đáp, “Vâng! Sư huynh.”
Trong động rất tối, thò tay ra không thấy năm ngón, ma tu đi đầu mang theo ma tu gầy yếu lúc trước và ma tu khôi ngô chậm rãi tiến lên phía trước, đi mấy chục mét cũng không gặp phải nguy hiểm gì, có điều họ cũng không bởi vậy mà buông lỏng sự đề phòng, vẫn là bộ dáng rất cẩn thận, tùy thời giết địch, bởi nói không chừng lúc nào đó sẽ có một yêu thú lao tới đánh lén họ.
Đi tới một khúc đường, liền thấy phía trước không còn là dũng đạo chật hẹp nữa, mà là một sơn động vòm tròn, trước mặt mọc trên một thạch bích, là một gốc linh thảo trắng như tuyết, lá dài, màu trắng, không chút tì vết, trong suốt lóe sáng, gốc linh thảo này tổng cộng có bảy cái lá, trên lá cây, từng luồng sáng trắng lóe ra mang theo linh khí dao động cường liệt, trước mắt ba người nhất thời lóe sáng ―― cỏ bảy lá!
Cỏ bảy lá là nguyên liệu chủ yếu chế ra Hồi Nhan đan, vô cùng khó kiếm, nhìn tình hình này, gốc cỏ bảy lá này hẳn là đã được một nghìn năm tuổi, tuổi thọ cực cao, không cần biết là bán hay luyện chế thành Hồi Nhan đan, đều là lựa chọn không tệ, chỉ bằng sự tôn sùng của số đông nữ tu giới tu chân với Hồi Nhan đan mà nói, chắc chắn gốc cỏ bảy lá này mang ra sẽ bán được với một cái giá tốt.
Nhưng, tên ma tu khôi ngô kia nhìn chằm chằm gốc cỏ bảy lá trước mặt, ánh mắt ngập tràn si mê, cơ thể cũng di chuyển về phía trước, từng bước tiếp cận cỏ bảy lá, giơ tay muốn nhổ nó.
“Cẩn thận!”
Trong mắt ma tu đi đầu và ma tu gầy yếu cũng lộ ra thần sắc si mê này, có điều cũng chỉ trong chớp mắt, hai người lắc đầu thật mạnh, tỉnh táo lại, chẳng qua vừa thấy tên ma tu khôi ngô kia đi sang bên trái, ma tu đi đầu lập tức hét lớn một tiếng, rút pháp bảo ra hướng tới chỗ đó mà đập.
Bộp một tiếng, một cây gậy trong tay ma tu đi đầu chạm vào vật thể màu trắng tuyết, sau đó, ma tu đi đầu bị bức lùi lại bốn năm mét mới dừng lại.
Mà cách gã không xa, vật thể màu trắng tuyết kia cũng từ không trung rơi xuống mặt đất, tứ chi mảnh khảnh phủ phục trên mặt đất, cái bụng tròn xoe cũng rung lên, trên cằm còn có một chòm râu, hai cái sừng mọc thẳng tắp trên đỉnh đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, như thị uy mà nhe răng trợn mắt với ma tu đi đầu, nhưng cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi ma tu đi đầu kia ngăn một kích trí mệnh của yêu thú kia lại, ma tu khôi ngô lập tức tỉnh táo lại từ sự u mê, nhìn yêu thú có bộ dạng giống sơn dương cách đó không xa, nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn vô số lần, bị dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nuốt nước miếng, vội vã rút pháp bảo bản mạng của mình ra, nhanh chóng đi tới cạnh ma tu đi đầu.
“Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh.”
Hóa ra, vừa rồi cả ba người họ đều bị khí tức của cỏ bảy lá mê hoặc, may mà ma tu đi đầu và ma tu gầy yếu khá kiên định mới có thể tỉnh lại nhanh chóng, bằng không, không chỉ tên ma tu khôi ngô kia, mà ngay cả hai người còn lại cũng sẽ ch.ết dưới sự tấn công của yêu thú.
“Làm việc cho cẩn thận vào.” Ma tu đi đầu nói xong liền bắt đầu tấn công thú sơn dương.
Tên ma tu gầy yếu kia thấy hai người giằng co với yêu thú kia, cũng đi tới cạnh ma tu đi đầu, toàn thân run rẩy, nắm lấy một cái đầu lâu, khẩn trương phòng bị yêu thú kia.
Đây là một yêu thú cấp năm, gọi là thú sơn dương, thực lực còn mạnh hơn ma tu đi đầu một chút, nhưng bởi trong tay ma tu đi đầu có một cây gậy đầu lâu, tu vi Kim Đan sơ kỳ lại thêm một món linh khí cực phẩm, nên có thể đánh ngang tay với thú sơn dương, hơn nữa còn có hai tu sĩ ma tu Trúc Cơ kỳ tuy thực lực không mạnh, nhưng cũng có thể trợ giúp thêm cho trận chiến, chắc chắn hạ gục thú sơn dương kia cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ba người một thú nháy mắt loạn thành một cục, thủ đoạn công kích chủ yếu của thú sơn dương là hai cái sừng kia, còn có một cái đuôi còn dài cứng hơn roi da, mà ba ma tu kia liền dùng pháp thuật và pháp bảo trong tay đối phó với thú sơn dương kia, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trong động đều là tiếng va chạm và tiếng nổ mạnh, ngay cả đá trên vách cũng bởi hai bên công kích mà rơi xuống không ngừng, ngay cả mặt đất cũng hơi rung động, hắc vụ tràn ngập trong không khí, những đầu lâu phát ra tiếng cười quái dị trong không trung, không ngừng tấn công thú sơn dương.
Hai bên tấn công nhau, bên nào cũng bị thương, trên người thú sơn dương, lông bị lửa đốt cháy một mảng to, màu lông tuyết trắng đã dính máu, ma tu bên này cũng chật vật không chịu nổi, không phải bị rách y phục thì cũng là trên người có những vết thương sâu, vết máu loang lổ.
Có điều vết thương của ma tu Kim Đan kỳ kia cũng không quá nghiên trọng, nhiều nhất chỉ là y phục bị tổn hại nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không dính tí máu nào, ma tu khôi ngô lại khá nghiêm trọng, bởi tu vi thấp, lại thêm tu sĩ Kim Đan kỳ không rảnh quan tâm tới sự sống ch.ết của hắn, nên toàn thân dính đầy máu, không biết là bị thương ở đâu, chân nguyên cũng bị hao hụt nghiêm trọng.
Mà tên ma tu gầy yếu kia bởi tu vi thấp nhất, dưới công kích của thú sơn dương đã chật vật không chịu nổi, toàn thân đều dính bùn và vết máu, có khi không kịp tránh còn bị thú sơn dương quật cho một roi, có điều chỉ có hắn biết bộ vị bị thương của mình không nghiêm trọng lắm, tất cả đều không yếu hại, không biết là trùng hợp hay là vì lí do gì.
Mấy người mệt tới mồ hôi ròng ròng, cuối cùng cũng giết ch.ết được thú sơn dương, ma tu đi đầu moi kim đan trong cơ thể nó ra, rồi nhổ gốc cỏ bảy lá kia lên, về phần thi thể của thú sơn dương, họ cũng không cần.
Chờ tới khi họ vừa mới quay người chuẩn bị ra ngoài, ba người lại nghe thấy có tiếng đánh nhau, vì thế cước bộ thoáng ngừng lại, nhìn xung quanh, trong động lại không thấy có bất kỳ thứ dị thường gì.
Tiếng đánh nhau vẫn tiếp tục vang lên, ma tu đi đầu nghiêng tai lắng nghe, một lát sau, nói với hai người, “Trong thạch bích.” Sau đó giơ tay sờ tới sờ lui trên thạch bích, cuối cùng dừng lại ở nơi trên thạch bích, cong ngón tay gõ gõ, quả thực có tiếng vang, chứng tỏ bên trong rỗng không, cách vách cũng có mật động, thế nên liền cầm pháp bảo ra, lui lại phía sau vài bước đập một cái trên thạch bích, sau một kích kia, thạch bích vỡ ra, tạo thành một cửa động nham nhở vừa một người đi vào.
Tiếng đánh nhau truyền tới từ nơi xa, quanh quẩn bên tai ba người, nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng yêu thú gầm rống giận dữ, hẳn là tu sĩ nhân loại đang đánh nhau với yêu thú.
Ba người đi vào thông đạo rẽ phải, đi được một đoạn, lại rẽ trái, một lát sau, liền nhìn thấy một người một thú đánh nhau kịch liệt trong một thông đạo tối đen như mực, thực lực yêu thú càng tốt hơn tu sĩ nhân loại, bởi tu sĩ kia khi ứng đối với công kích của yêu thú có phần phải cố hết sức, hơn nữa vết thương cũng đầy người, y phục cũng nhìn không ra bộ dáng ban đầu, trên mặt cũng đầu vết cào cấu, tựa như ăn mày.
Ba người đứng ở một nơi cách đó không xa nhìn một người một thú đánh nhau, trong mắt chợt lóe lên ý mừng, bởi tên tu sĩ kia chính là người mà họ đang muốn tìm ―― Trình Hạo!
Tuy rằng toàn thân Trình Hạo đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu, nhưng thông qua khí tức của họ, ba người vẫn nhận ra.
Có điều họ cũng không đi hỗ trợ, mà đứng tại chỗ nhìn yêu thú tr.a tấn Trình Hạo tới mình đầy thương tích, không động đậy chút nào, dù sao họ cũng tới để giết Trình Hạo, họ giết hay yêu thú giết cũng đều như nhau, chỉ cần lúc cuối cùng ba người liên thủ lại tiêu diệt yêu thú, không đến mức để yêu thú hủy hoại thi thể Trình Hạo là được.
Đây là suy nghĩ của cả ma tu đi đầu và ma tu khôi ngô.
Có điều, ma tu khá gầy gò kia khi nhìn thấy Trình Hạo lộ ra ánh mắt vui mừng, sau đó thần sắc lại có chút gấp gáp, hắn trầm mặc một lát, lặng lẽ sờ sờ Ngự Thú bài đặt trong y phục, ánh mắt chuyển tới thân ảnh hai ma tu đồng bạn.