Chương 1

Cẩm Tiêm bố trang.
“Gia… Từ từ, gia!” Gã sai vặt cứ cất giọng gọi ko ngớt, tay cũng làm việc ko nghĩ ngơi. Lúc thì cắm cúi giúp khách nhân lựa vải, gói lại thỏa đáng, khi thì vội vàng đếm tiền, thối lại tiền, rồi ngẩng đầu lên nhìn người ta mỉm cười “Cô nương đi thong thả.”


Mắt thấy cô nương cùng với chủ tử là Phàn gia lướt qua sát bên bên nhau, liền ý tứ cúi đầu, chui ra ngoài quầy gọi: “Gia.”


“Có việc?” Thuận miệng đáp lời, Phàn Chân Tường vác 2 kiện vải trên vai, để lên mặt bàn, mặt thật chăm chú kiểm tr.a vết bẩn trên đó, tiện tay lấy ra cái kéo. 「Xoạt!」 1 cái cắt ra 1 mãnh vải nhỏ.


Ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ 1 cái, y hỏi: “Hôm nay mùng 2, chúng ta phải tế ngũ lộ cầu thần tài. Ngươi có chuẩn bị tam sinh tố quả chưa đó?”
“Gia, tiểu nhân nhớ rõ mà. Sáng sớm đã chuẩn bị lễ này thật tốt rồi. Nhưng thật ra ngài…..”


“Vậy là tốt rồi.” Phàn Chân Tường tiện tay vứt bỏ tấm vải dơ đang cầm trên tay, để cái kéo xuống bàn, đi vào bên trong.
Thẩm Tứ liền kêu lên: “Gia, ngài từ từ chút đi. Để ta nói suy nghĩ của mình đã chứ.”


“A, nói cái gì?” Phiền chân tường ở trước cửa dừng lại, xoay người lại tiều trầm tứ vỗ cái trán, thở ra ‘aiz’ 1 tiếng ──


available on google playdownload on app store


“Hôm qua ngài có dặn ta phải nhắc 1 chuyện, là hôm nay lấy mấy bức tranh cho tiểu thư ah.” Tiểu thư của gã ko hề bước ra khỏi của nữa bước. Ngay đến chủ tử sắp xếp cho tiểu thư gặp mặt, nàng ta cũng ko chịu bước ra phòng ngoài nhìn khách lấy 1 cái.


“Ta nhớ rõ mà, đợi ta đem vải về rồi, sẽ đến tiệm lấy tranh nga.”
“Ách, ngài nhớ rõ thì tốt rồi. Ta còn có chuyện gấp.” Quây đầu, Trầm Tứ lại tiếp tục chui vào quầy.


Phàn Chân Tường vội vàng tính toán chuyện làm ăn của bố trang, nhưng lòng lại buồn bã vì chuyện khác.”Aiz…..” Không khỏi thở dài. Em gái của mình là Vân nhi lúc sinh ra đã yếu ớt, chân bị thọt mà  lòng lại đầy tự ti. Năm nay đã gần qua 19 rồi, cũng ko dám vọng tưởng là có người sẽ đến với nó.


Trước đây, cũng có mời qua ko ít bà mai. Nhưng ko tìm được người môn đăng hộ đối lại ko chê bai nàng. Còn mấy người ko tỵ hiềm, tám chín phần đều ham tiền, hám lợi  gia sản nhà này mà đến cầu hôn.


Vì thận trọng tuyển chọn đối tượng, hôn sự của Vân nhi liền như vậy mà bị lãng phí thời gian. Cô nương gia bình thường đến tuổi này đều đã có tiểu oa nhi rồi kia. Nhìn lại nàng……


“Trên đời này đúng là ko nên xem mặt mà bắt hình dong mà…….” Phàn Chân Tường lắc lắc đầu, khuôn mặt thành thật ôn hòa lộ ra mấy phần bất đắt dĩ. Hắn suy nghĩ: muội muội là thân nhân duy nhất còn sót lại của mình. Nếu như nó cả đời ko lấy chồng được, thì hắn cũng sẽ chăm sóc cho nó cả đời luôn.


***
Rời khỏi tiệm vải. Phàn Chân Tường liền đến nơi của họa sĩ ──
Lúc ngang qua chợ, hắn có mua mấy loại bánh ngọt. Lòng nhất thời nãy ra ý định liền rẽ hướng ghé vào 1 ngôi miếu nguyệt lão.


Hắn nghe người ta nói, nguyệt lão chuyên dùng tơ buộc duyên phận của nhân gian. Bất luận là vợ chồng ko hợp nhau, trai chưa vợ, gái chưa chồng, đều có thể đến đây xin tơ hồng của nguyệt lão  cầu duyên. Ngài ấy sẽ dùng sợi tơ cột vào chân của đối tượng có tình, dù nhân duyên ngàn dặm quanh co đều sẽ thành đôi.


Bước vào cửa miếu. Nhìn trái nhìn phải 1 chút, rồi đến câu khắc ở trên tường ──
“Vọng thế gian quyến chúc giai thị hữu tình, nguyện thiên hạ hữu tình chung thành quyến chúc.”
(~ mong thế gian mọi người đều có tình, nguyện cho người có tình trong thiên hạ sẽ thành đôi)


Phàn Chân Tường lòng đầy thành tâm đi vào. Trong miếu khói hương nghi ngút, có rất nhiều thiện nam tín nữ vì nhân duyên mà đến cầu xin nguyệt lão ban thưởng


Hắn không biết nên cúng bái làm sau. Cẩn thận quan sát thấy mọi người đang cúng tiền giấy có nguyệt lão, từ từ thắp nhang, sau đó lại cúng bái rất nhiều bánh kẹo, dân hương cầu nguyện. Nghĩ thầm thành tâm tất linh, nên cũng từ từ niệm ──


Nói rõ tình huống hiện tại, ngày sinh tháng đẻ, thành tâm cầu xin nguyệt lão ban thưởng nhân duyên cho muội muội duy nhất ── Phàn Chức Vân.
Một lúc sau, hắn lạy lạy, lòng vui mừng vì nguyệt lão đã ban ba lượt keo tốt.


Phàn Chân Tường an tâm, đem sợi tơ mà mình mới xin được, thật cẩn thận cất vào tay áo. Thật vô tình ko biết mình vừa mới xin được 2 sợi tơ.
***
Tiệm tranh.
Họa sư tuổi chừng 40 thấy Phàn gia bước vào, liền lập tức thật thân thiện bước ra tiếp đón: “Phàn gia, thỉnh vào bên trong ngồi.”


Phàn Chân Tường tươi cười, tính tình hiền lành thành thật nên lúc nào cũng được người khác hoan nghênh.
Họạ sư kéo ra 1 cái ghế, mời khách nhân ngồi xuống. “Ngài chờ 1 lát, ta bảo người pha trà đến ngay.”


Phàn Chân Tường liền cản lại. “Họa sư ko cần khách sáo như vậy. Ta hôm nay đặc biệt đến đây lấy họa. Lát nữa còn chuyện quan trọng, ko thể ở lâu.”
“Như vậy ah…..” Y lộ vẽ khó xử “Phàn gia, ta sợ làm chậm trễ thời gian của ngài.”


“Hở?” Phàn Chân Tường ngạc nhiên.”Hay là bức họa vẫn chưa hoàn thành?”


“Xem như là vậy.” Hoạ sư giải thích: “Phàn gia, ngài cũng biết ta vẽ lần này là ngoại lệ. Lúc ta đến quý phủ, lệnh muội không muốn gặp khách, sao có thể vẽ tranh được. Sau 1 lúc lâu khuyên can mãi, mới bằng lòng cho ta nhìn qua có vài lần. Tuy nói là có thể vẽ được chân dung thật giống với dung mạo, nhưng vẫn thiếu chút thần vận. Nhìn sao cũng ko vừa mắt, ko hài lòng chút nào cả.”


“Ah, ta cùng Lục tam gia có hẹn. Hôm nay phải đem bức tranh cho người ta xem qua. Việc này ko thể để lỡ được.”
“Nhưng cũng không thể qua loa đại khái được ah.” Này có thể quyết định hôn sự của người ta ah. Họa sư chầm chậm bước đến giá vẽ, kêu lên. “Ngày nhìn cái này thử xem.”


Phàn Chân Tường nhìn lên giá vẽ, mắt thấy người trong tranh ngũ quan xinh đẹp cũng có tám chín phần là giống với người thật. Hắn giật mình. “Vẽ được như vậy mà họa sư còn ko hài lòng sao?”


Hoạ sư trợn mắt há mồm kêu lên: “Ta đương nhiên ko hài lòng!” Tiện tay cầm bút quẹt chút thuốc màu. Y tiếp tục khắc họa thần sắc của người trong hình. Dần dần sống động như thật.


“Đáng tiếc, đáng tiếc……Hình của lệnh muội còn có thể được hơn nữa. Ta có thể vẽ được khí chất ôn nhu, uyển chuyển của nàng hơn nữa.”


Y dựa vào trí nhớ để vẽ tranh. Hình dáng tuy có tương tự, nhưng thật ra có cũng như ko. Tranh chỉ có lớp ngoài mà ko có hồn ở bên trong. Rõ ràng là thất bại mà. Phàn gia là người ngoài nghề, nhìn ko ra rồi.


Hoạ sư tiếp tục vẽ vẽ “Ngài xem, vẽ mặt của người bên trái kìa. Người trong bức họa đó cũng đến đây, chính mình ngồi trước mặt để ta hạ bút vẽ. Thần vận này thật tự nhiên ah.”
Phàn Chân Tường bỗng nhiên ko thể rời mắt. Hắn cắn môi như ko thể thở được. Quá xinh đẹp rồi ──


Ánh vào trong mắt là 1 người. Dường như đang mỉm cười với hắn……
Đôi mắt kia như câu hồn đoạt phách. Hắn nhất thời cứ ngây ngốc mà nhìn. “Nàng là ai….”
“Trích Tinh lâu tiểu quan nhi, họ Đoàn, tên Ngọc.”


“Đoàn Ngọc…..” hắn lẩm bẩm: “Họa sư, bức họa này có thể bán cho ta được ko?”


“Hở.” Hoạ sư tạm dừng bút, thấy hắn như mất hồn, “Phàn gia, ngài quên rồi sao. Bức tranh này là của khách mà. Đó là vật riêng tư, không thể bán ah.” Hai ngày nữa, khách nhân sẽ tới lấy họa, hắn đâu có nói là được sao chép ra đâu.


Phàn Chân Tường dần dần lấy lại tinh thần, thoáng chốc ngạc nhiên. “Trong bức họa kia là nam nhân sao?!”
“Lúc nãy ko phải đã nói rồi sao. Nhân là tiểu quan ah.”
“Trích Tinh lâu…” Nghe nhiều nên biết. Lập tức thu lại hồn phách. Phàn Chân Tường từ từ bước đến phía sau họa sư. Chờ vẽ xong bức tranh.


Nhưng, trong lúc chờ đợi, mắt hắn ko tự chủ được mà cứ dính lấy bức tranh kia. Người trong đó tươi cười thật xinh đẹp……
Đèn mới lên sáng rực rỡ, cờ xí tung bay, xóm cô đầu oanh oanh yến yến thật náo nhiệt. Là để thu hút những khách đến nơi này mua hoa.


Phàn Chân Tường sống trên cõi đời này đã 24 năm rồi, là lần đầu tiên bước chân đến đây, cứ thẩn thờ đứng bên ngoài Trích Tinh lâu. Ngẩng đầu nhìn lầu các cao ngất, lòng rất do dự ko biết có nên bước vào tìm người trong bức tranh ko –


Đắn đo hồi lâu, mắt cứ nhìn đại môn của Trích Tinh lâu. Hắn không khỏi tự giễu: thật nhảm nhí, vì một bức họa, mà tâm tư mê muội vô cùng, trong đầu chỉ toàn dáng vẻ câu hồn hấp dẫn của người trong đó…..
Thoáng chốc, hắn lại rơi vào hoảng loạn.


Tú bà chầm chậm bước ra ngoài cửa nheo nheo mắt. Thấy có 1 đại gia, người mặc toàn tơ lụa, tướng mạo thành thật ôn hòa…..Nhìn ko chớp mắt, vầng trán cao khôi ngô ẩn chứa khí thế áp bách người khác. Nhân không giống mấy tay thư sinh trói gà ko chặt, cũng ko giống mấy thiếu gia bộ dáng cà lơ phất phơ. Giống như người làm ăn rất bình ổn.


Hai tròng mắt sáng ngời, tú bà đã duyệt qua vô số người. Lòng đã đoán được tám chín phần rồi.
Mụ bất kể người đang sửng sờ đứng trước cửa là phú gia ở đâu.
Có thể chắc ăn 1 điều là sẽ vung tiền ko tiếc tay cho coi!


Mụ bước đến, mặt đon đã tươi cười, tay ôm lấy cánh tay cường tráng của khác nhân, hô lớn: “Đại gia, mời vào ah.”
Phàn Chân Tường giật mình, lập tức nghe thấy 1 giọng nói bén ngót ──
“Các cô nương, mau tới tiếp đón đại gia nè!”


Đảo mắt, thấy xung quanh mình bị 1 đám oanh oanh yến yến vây lấy, nói cười khanh khách. Mùi vị son phấn nồng đậm thật phàm tục, Phàn Chân Tường khẽ nhăn mày nói: “Ta ko phải đến tìm cô nương.”


“A, đại gia đừng ngại ngùng nga.” Tú bà phe phẩy quạt tròn trong tay, che đi cái miệng đang cười cười kia. Mụ đoán chừng! Phản ứng của đại gia ngỡ ngàng như vậy, nhìn là biết ko rành mấy chuyện ăn chơi này rồi. “Ai lần đầu đến đây đều như vậy mà. Đại gia ngài sau này đến thêm vài lần nữa là quen ngay thôi hà.”


Mày, càng nhăn chặt hơn. Phàn Chân Tường hơi lộ ra vẻ nghiêm túc, nhấn mạnh: “Ta ko phải đến tìm cô nương.”
“Àh….thì ra là hiểu nhầm rồi.” Tú bà lập tức hiểu ngây, phất phất quạt, hô. “Đi đi đi, đại gia muốn tìm là tiểu quan nhi hầu hạ, các cô lui ra đi.”


Các cô nương nghe vậy liền nũng nịu sẳng giọng: “Ma ma bất công!”
“Phải vậy thôi!”
Các cô nương kia thật ko bằng lòng gì cả.
Ma ma lúc nào cũng thiên vị. Khi có khách nhân đên cửa tìm tiểu quan nhi hầu hạ, thái độ của thị đối với các nàng liền bạc bẽo ngay.


Mặt quay huýt, bọn họ hứ 1 tiếng. “Aiz, đi thì đi.”
Dậm chân, các nàng thật ko cam lòng. Bỏ công sức ra rèn luyện công phu hầu hạ, nhưng cơ hội lại luôn rơi xuống cho các tiểu quan nhi.


Thật ra thì…..đầu năm nay thú đó luôn thịnh hành. Các đại gia vui đùa cũng ko thiếu nữ nhân hầu hạ, nhưng khách đến cửa mua vui, mười người thì có đến 7 tám là chuộng nam sắc.


Trong Trích Tinh lâu, tiểu quan nhi có tư sắc nổi tiếng nhất là hồng bài – Đoàn Ngọc. Toàn khách quý vào cửa đến độ tiếp ko xuể luôn.


Nhưng, dù cho có ngân lượng trắng bóng của các đại gia đưa tận cửa, thì đại mỹ nhân Đoàn Ngọc này cũng chỉ khinh thường lắc đầu, nếu cậu nhìn ko vừa mắt thì đến thiên hoàng lão tử cũng đừng mong mà gần được.
Hừ!
Đây là đạo lý gì…..Người so với người, thật tức ch.ết mà!


Tú bà thấy các cô nương hờn giận tránh ra xa, lòng mụ cũng biết rõ bọn họ đang có chút – ý vị, liên tức giận mắng: “Đại gia thấy chướng mắt bọn ngươi, là bọn ngươi ko có phúc khí thôi.” Mụ đương nhiên phải tranh thủ cầm thêm vài bó ngân lượng lớn của cô nãi nãi chứ. Còn về mấy thứ hành hóa bình thường, khách nhân đến Trích Tinh lâu đều trông ko vừa mắt, huống chi là các ả khác. Haiz! Đạo lý vậy mà cũng ko hiểu còn ghen tỵ nữa kia chứ!


Hừ!
Quay người lại, tú bà nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt. Mặt tươi roi rói hỏi han: “Đại gia, ngài họ gì thế?”
“Họ Phàn.”


“Àh, thì ra là Phàn gia ah.” Mụ nhanh tay hướng về phía khuôn ngực rộng lớn của khách nhân, tranh thủ chiếm chút tiện nghi. “Ta nghe đồn ông chủ của Cẩm Tiêm bố trang (~ tiệm vải Cẩm Tiêm) cũng họ Phàn. Thật khéo là trùng họ với ngài. Có khi nào là….cùng ngươi không ah?”


Phàn Chân Tường chỉ cười nhạt không nói gì.
Tú bà bỗng nhiên bị hớ, nhưng nghĩ thầm đều này cũng chẳng quan trọng gì. Chức trách của mụ là phải làm cho khách nhân ngoạn thật tận hứng. Về phàn vị đại gia này có quen biết với chủ tử mụ hay ko cũng chẳng sao cả.


“Phàn gia, nếu ngài muốn tiểu quan nhi hầu hạ thì theo ta.”


Phàn Chân Tường bước lên lầu. Nhìn khắp nơi, trong Trích Tinh lâu màu sắc thật rực rỡ. nh vàng rực rỡ. Dọc theo hành lang đi ngang qua ko phải là phòng khách thì cũng là những gian phòng được đóng kin. Lúc thì truyền ra tiếng nam nữ cợt nhã hoặc tiếng tửu lệnh huyên náo….Trong đầu lập tức dừng lại ngay ý định ban đầu. Hắn ko phải đến mua hoa, chỉ là ko hiểu sao cứ 1 lòng muốn tìm người trong bức họa kia mà thôi.


Tiếp tục đi lên, càng lúc càng cao, cảnh sắc cũng chuyển dần sang lịch sự tao nhã, so với những cảnh vừa thấy lúc nãy thật 1 trời 1 vực.


Tú bà nhẹ nhàng đẩy cửa ra nói: “Đây là phòng của tiểu quan Liễu Thanh. Phàn gia, nó có thể cùng ngài làm bất cứ chuyện gì cũng được. Trên tay nó đã mang nhẫn. Ẩn ý trong đó ko nói cũng hiểu, chẳng cần nhiều lời làm gì.” Mụ cười tít, mắt tạo thành 1 khe hở hẹp, thật giống như chủ tiệm bán thịt đang giới thiệu về miếng thịt thượng đẳng.


Phàn Chân Tường bực mình,  ”Nhẫn…” Ngoài chuyện đính ước ra còn có ý nghĩa gì?
“Phàn gia, chúng ta đã có quy tắc. Trước khi vào phòng phải giao ra ngân lượng ah.” Tú bà vương tay chờ đợi.


“Theo giá của Liễu Thanh hiện giờ. Một lần tiếp khách là 32. Về phần giá cả của các yêu cầu khác cũng đã không đồng nhất. Phàn gia chỉ có thể cùng tiểu quan nói chuyện, uống rượu, diễn trò làm gì cũng được.” Mụ cần phải nói cho rõ ràng, tránh tranh cãi phiền hà ko cần thiết.


“Đây là đương nhiên.” Phàn Chân Tường nhập gia tùy tục. Ko chút do dự lấy ra 32 lượng trả cho tú bà.
Tú bà mặt mày hớn hở cất kỹ ngân lượng, dùng tay đẩy lưng hắn vào, rồi lập tức đóng cửa lại.


Ha hả… Mụ bỏ túi riêng đến tận 12 lượng. Trong hoàn cảnh như ở đây, ko thừa dịp kiếm tiền thì còn làm gì chứ. Tình yêu là gì….Thứ chó ch.ết ko đáng 1 xu đó, chỉ cần giơ giơ ngân lượng là lập tức mua được ngay. Ko phải hay sao.
***


Phàn Chân Tường nghĩ rằng Đoạn Ngọc ở Trích Tinh lâu chắc là có nghệ danh là “Liễu Thanh” . Hắn âm thầm đánh giá căn phòng này. Bài trí đơn giản nhưng tao nhã. Trên bàn còn có trà và lư hương. Vài làn khói nhẹ lượng lờ, tỏa hương thơm nhè nhẹ hòa vào ko khí trong phòng.


Sau bình phong, Liễu Thanh đã đợi được 1 lúc lâu. Ko khỏi bực mình, ma ma dắt khách đến mua hoan sao còn chưa có động tỉnh gì?!
Nếu là trước kia, thì sau khi vào phòng đã đóng cửa, cởi sạch xiêm y, lập tức phát tiếc trên người cậu.


Bước vào nơi này đã gần nữa năm, đón tiếp ko biết bao nhiêu khách nhân. Bất luận là già hay trẻ là tỉnh hay say, ai nấy đều ko phải đến đến ngắm hoa thưởng trăng, ngâm thơ đối liễn.
Cậu đều phải bồi khách cho đến nữa đêm. Ma ma dắt người đến, ắt hẳn là đã nắm chắc được thời gian.


Chầm chậm từ sau bình phong bước ra. Liễu Thanh cẩn thận đánh giá nam nhân đứng gần đó. Hắn cao ráo cường tráng, diện mạo đoan chính, đang lộ ra thái độ ngạc nhiên.
“Gia say sao?” Lời tự nhiên bật ra khỏi miệng. Cậu liền rót ngay 1 ly trà, đưa cho khách nhân giải rượu.


Phàn Chân Tường giật mình, “Ngươi không phải là người trong bức họa.”
“Bức họa nào?”
“Ta tới tìm người trong bức họa.” Hắn nhíu mày, lúc nãy đã quên nói rõ cùng tú bà. Cứ đơn giản suy nghĩ đến Trích Tinh lâu là có thể nhìn thấy Đoàn Ngọc. Này thật nhầm lẫn tai hại mà.


Liễu Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu, “Gia, ngài đến tìm bức họa nào?” Trích Tinh lâu ko phải là tiệm bán tranh. Hay là vị đại gia này say đến độ nhầm lẫn rồi.
Phàn Chân Tường đón lấy ly trà mà cậu đưa đến,tùy tiện để lại trên bàn.


Cúi đầu thấy cậu đang lộ vẻ tươi cười, hứng thú dào dạt. Cẩn thận đánh giá, nhân có thể nói là mang gương mặt nhã nhặn, nhưng lại giống như nữ tử mà đánh 1 làn phấn mỏng. Mắt dời xuống dưới cổ cậu, vẫn ko giấu được đặc thù nam tính. Tâm tình nhất thời trở nên phức tạp. Thân là nam nhi, có ăn vận thế nào cũng ko giống nữ nhi. Thật sự ko hợp mắt.


Vuốt nhẹ tấm áo choàng bằng sa mòng. Hoa văn màu sắc, chất liệu đều rất mềm mại đích thị là từ Chương thị dệt phường. Hắn hỏi: “Loại vải này là do Cẩm Tiêm bố trang nhập hàng. Ngươi cũng dùng nữa àh?” Trong nhà ngoài phố, vải vóc hầu hết đều có dấu hiệu của Cẩm Tiêm bố trang. Hắn cũng ko ngại vải của mình được mặc trên thân của tiểu quan nhi chút nào cả.


“Không phải đâu.” Liễu Thanh xoắn nhẹ vạt áo, giải thích: “Xiêm y này là của tỷ muội trong lâu đưa đến.”
“Ừh.” Thấy cậu cởi dây lưng. Phàn Chân Tường lập tức ngăn cản nói: “Đừng thoát y, ta chỉ đến tìm người, ko có ý gì khác đâu.”
Liễu Thanh chớp mắt ngạc nhiên.


Ánh mắt hồ nghi nhìn thẳng vào gương mặt thật thà. Mũi dí sát vào đó ngửi ngửi. Trên người khách nhân ko có hơi rượu. Vậy là đâu có say.
Cậu có tìm trong đôi mắt sâu thẩm của khách nhân một chút dục niệm. “Gia….ko phải đến mui vui sao?”


“Không phải.” Phàn Chân Tường buộc dây lưng giúp cậu, sẵn tiện đo luôn thắt lưng thật nhỏ kia. “Thân hình của cậu trung bình, ko nên nên mặc bộ xiêm y rộng thùng thình này. Váy cũng quá dài, cần thận coi chừng vấp té.” (Hảo công ^.^)


“Đa tạ gia đã nhắc nhở.” Cậu thành thật nói. “Bộ xiêm y này mặc thế nào cũng ko vừa người. Nhưng  nếu không mặc thì đối với tỷ muội khác cũng ngượng ngùng. Dù sao cũng là đích thân người ta mang đến.”


Phàn Chân Tường cũng cười. “Ko sao, có đi có lại mà. Có dịp thì cứ ghé Cẩm Tiêm bố trang 1 chuyến, bảo quản sự ở đó tìm giúp ngươi mấy cuộn vải dệt. Thậm chí có thể nghe thêm kiến thức về y phục, rồi may mấy bộ xiêm y thích hợp. Bất kể là tặng hay mặc đều được cả.”


“Ah, gia là người kinh doanh?”
“Đúng vậy.” Hắn cười nói: “Ta và người của Cẩm Tiêm bố trang rất thân quen.”
“Àh.” Liễu Thanh đợi hắn rảnh tay, lại hỏi: “Gia có thật là ko cần ta hầu hạ?”
“Ừh, ko cần đâu.”


Nghe vậy, Liễu Thanh cả người đều bước vào bên trong, vẫn ko ngại quay lại, cố nhìn thêm lần nữa –
Àh, khách nhân ko hề theo sau cậu, vẫn là ngồi yên tại chỗ.
Cậu biến mất sau bình phong. Lát sau lấy từ cái hộp khắc hoa trên bàn trang điểm ra 22 lượng. Để tất cả trước mặt khách, là trả lại tiền.


“Ngài đi đi. Gia nếu ko vừa mắt ta. Ngân lượng này ko thể nhận được.” Dù cậu làm nghề hạ tiện. Nhưng vẫn ko muốn sinh lòng ám muội mà thu nhận ngân lượng của khách nhân.


“Ta tuyệt không có ý coi khinh.” Bàn tay dài và rộng của Phàn Chân Tường đẩy đẩy số bạc về phía cậu, ý bảo cậu cứ nhận lấy. “Ta đến tìm người trong bức họa. 22 lượng này coi như mua tin tức từ cậu. Phiền cậu nói cho ta biết, phải nói như thế nào mới có thể nhìn thấy Đoàn Ngọc?”


Liễu Thanh liền giật mình hiểu ngay. “Là gia mộ danh mà đến, lúc nãy sao ko nói với ma ma?”
“Ta là lần đầu tiên tiếp xúc với nơi này. Thật ko hiểu quy cũ, khiến cậu cười chê rồi.”


“Ha ha….Vì thế, mới có thể thấy được gia rất thành thật.” Cậu liền cho hắn biết. “Gia, ngài muốn gặp Đoàn Ngọc thật cũng ko dễ dàng gì đâu.”
Phàn Chân Tường ngạc nhiên. “Tại sao?”
“Vì, y cũng chọn khách nhân. Nếu như ko thuận mắt thì nhất định ko gặp. Đây cũng là quy củ của y.”


“Àh, ra là thế.” Phàn Chân Tường không khỏi suy nghĩ: Đoàn Ngọc có chịu gặp hắn hay ko…..
“Bất quá, gia nếu nguyện ý đến đây thêm lần nữa. Thì lần sau có thể nhờ ma ma sắp xếp. Về phần Đoàn Ngọc có chịu gặp ngài hay ko, thì tùy vào vận khí mà thôi.”


“Ân, ta sẽ thử xem.” Hắn lại hỏi: “Hôm nay không được sao?”
Liễu Thanh mở cửa đưa hắn ra ngoài, giải thích. “Là ko được. Gia bỏ lỡ mất rồi. Vì Đoàn Ngọc đã đến làm khách tại quý phủ của Tiền lão gia. Ba ngày sau mới về lại đây.”


Nghe vậy, Phàn Chân Tường ngạc nhiên không thôi.”Tiền lão gia ….cũng có quen với Đoàn Ngọc?”
Liễu Thanh cười nói: “Ta không biết Tiền lão gia có quen với Đoàn Ngọc hay ko. Nhưng 3 vị công tử của lão gần đây thường đến Trích Tinh lâu, phải bỏ ra ko ít ngân lượng mới có thể tiếp cận được y đó.”


Phút chốc, mày của Phàn Chân Tường nhăn chặt lại. Nhưng trong chớp mắt liền trở lại biểu tình ôn hòa như cũ, cười nói. “Đa tạ đã cho biết, ta cáo từ trước.”
“Gia đi thong thả.”


Nhẹ nhàng đóng cửa lại. Liễu Thanh thu lại 22 lượng. Nghĩ thầm khách nhân vừa rồi bên dưới vẻ hiền lành ôn hậu, thì toàn thân vẫn chứa 1 khí thế nghiêm túc bức người.
Aiz, đáng tiếc… Khó khăn lắm mới gặp được 1 vị khách nhân thành thật như thế. Nhưng lòng của người này ko ở trên người hắn.


***
Sau khi rời khỏi Trích Tinh lâu, Phàn Chân Tường rẽ hướng tiệm của mình. Lão chưởng quầy vừa nhìn thấy Phàn gia tự mình đến đã ko giấu nổi sự kinh ngạc. Giờ này rồi sao hắn còn chưa về nhà?


Lão đã cống hiến sức lực cho tiệm vải này được hiều năm. Giờ thấy lạ liền hỏi ngay: “Gia, đã gần đến giờ tuất (~ 8 giờ tối), ngài đến đây làm gì thế?”
“Ta đến lấy chút tơ lụa thượng đẳng, định làm lễ vật chúc thọ cho Tiền lão gia.”


“Như vậy a…” Lão chưởng quầy rất tò mò. “Gia sao lại thay đổi chủ ý như vậy? Ko phải ngài đã phái Thẩm Tứ đến đó tặng lễ vật rồi sao?”
“Tự mình đi cũng tốt mà. Dù sao thì Tiền lão gia lúc trước cũng có giao tình với chúng ta.”


Lão chưởng quầy dường như phát hiện ra có chỗ ko hợp cho lắm. Theo lão biết, Tiền lão gia mấy năm trước có nhã ý muốn gả thiên kim của mình cho Phàn gia, nhưng bị ngài ấy từ chối rồi.


Gia đã từng nói, muốn hoàn thành nguyện của lão gia và phu nhân lúc sinh tiền. Chừng nào tiểu thư tìm được 1 người chồng tốt thì mới bằng lòng thành gia lập thất.


Mọi người trong nhà đều vì chuyện này mà lo lắng. Tiểu thư hiện tại hai chân ko được lành lặn, thật khó khăn để tìm được 1 lang quân như ý. Còn gia, tuổi trẻ hứa hẹn, có rất nhiều thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối đánh tiếng rồi.


Trong nhà tiền lão gia có 7 vị thiên kim, 3 vị công tử. Chưa giá cho người khác có tới 5 người, mặc sức cho gia chọn lựa. Mấy tháng trước gia có đến quý phủ làm khách 1 chuyến, kết quả là dẫn bà mối đến cửa cầu thân. Phải mất công đưa đẩy 1 phen mới qua được chuyện.


Lão chưởng quầy nhắc nhở: “Gia, trong phủ của Tiền lão gia còn có đến 5 vị thiên kim lận đó. Lần này ngài đi chúc thọ, lão sẽ nhắc lại chuyện xưa cho coi.


“Đừng lo. Hôn nhân là việc do mình làm chủ. Người khác có ép cách mấy cũng ko được đâu.” Lòng hắn chưa từng lưu luyến 1 ai. Tâm tư ko đặt ở việc kinh doanh của tiệm vải thì cũng là việc hôn nhân đại sự của Vân nhi. Mấy năm nay, đầu hắn chưa bao giờ có ý định thành gia lập thất gì hết.


“Ngài không vội, mới làm người khác lo lắng nha.” Lão chưởng quầy lắc lắc đầu, nghĩ thầm, gia đối xử với người ngoài thật ôn hòa, cá tính lại trung hậu thành thật, nhân duyên vô cùng tốt. Có ko biết bao nhiêu khuê nữ muốn giá cho ngài ấy, ao ước lấy được 1 lang quân có sự nghiệp thành công như vậy.


“Không nói đến chuyện này nữa.” Hắn ứng phó được mà.
Thấy quản sự của bố trang vẫn chưa về nhà, Phàn Chân Tường liền ngoắc ngoắc kêu: “Hiền Sinh, ngươi đến đây.”
Quản sự tạm gác lại công việc tiến lên hỏi: “Gia, có gì dặn dò?”


“Ngươi lập tức chọn mấy xấp gấm thích hợp cho Tiền lão gia. Gói lại cẩn thận, rồi để ở trước quầy nga. “ Nói xong, Phàn Chân Tường liền đi thẳng lên lầu để viết lời chúc mừng.
“Áh?” quản sự giật mình, quay đầu lại hỏi lão chưởng quầy, “Gia muốn đi chúc thọ sao?”


“Gia nói rồi đó. Ngươi ko nghe lầm đâu.”
Quản sự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. “Gia ko phải luôn tận lực tránh qua lại cùng Tiền phủ hay sao?” Trong đó ngoài chuyện từ hôn ra, còn có liên quan đến bọn công tử của Tiền lão gia.


Tiền lão gia luôn cưng chìu con cái. Mấy tên công tử này luôn ỷ vào tiền bạc của cha, xem vàng như đất, ko chịu học hành làm ăn gì hết. Tiền lão gia luôn cố ý thân thiết với gia, đã nhiều lần đề cập đến chuyện muốn mấy cậu ấm kia theo gia học hỏi.


“Haiz!” Bĩu môi, là ko có ý kiến với những suy tính ranh ma của Tiền lão gia kia.
Lão chưởng quầy gẫy gẫy bàn tính, đầu cũng ko ngẩn lên mà hỏi: “Hiền Sinh, ngươi ko phát hiện gia có chút quái lạ sao?”


“Ko thấy gì cả.” Y vừa mới ghi chép lại các loại vải cũng như màu sắc và hoa văn. Một khi đã bận rộn, thì lòng chẳng để ý đến gì khác cả.


Mấy năm trước y theo gia học tập, giờ đã  là trợ thủ đắc lực. Phạm vi phụ trách trong Cẩm Tiêm bố trang cũng ngày càng mở rộng ra. Điều khiển nhân sự, còn có giám sát việc vận chuyển vải từ các phường dệt nữa.


Y rõ như lòng bàn tay phạm vi phân bố khách nhân. Đại bộ phận đều là ca nhi của xóm cô đầu. Nhóm này luôn vô cùng chú trọng đến xiêm y ăn mặc. Thân thể lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp để quyến rũ người khác.
“Chưởng quầy, lão nói gia lạ ở chỗ nào?”


“Người tự thay đổi chú ý. Quái lạ.”
“Ừhm, có chút lạ.” Quản sự dùng cán bút, gãi gãi đầu, gấp lại quyển sổ, vứt đại cho lão chưởng quầy 1 cây bút nhỏ rồi lập tức đi chọn vải.
Ko khỏi cảm thấy đồng cảm –


Gia nổi danh là thương nhân thành tật. Lão gia quá cố cùng phu nhân đều đã sớm qua đời. Để lại cho gia 1 sự nghiệp cùng trách nhiệm thật to lớn.  Việc kinh doanh của Cẩm Tiêm bố trang dưới tay gia càng lúc càng hảo, cũng đã liên tục mở ra mấy chi nhánh. Chậc chậc này cũng hơi lạ nha.


Nhưng, mọi người chỉ thấy thành quả kinh doanh của gia thật rực rỡ. Chứ nào có thấy qua gia đã hao phí biết bao nhiêu tinh thần sức lực cho sự nghiệp.
Y tính sơ qua, sáu năm rồi cuộc sống của gia lúc nào cũng bận rộn đến thở ko ra hơi. Tận nửa đêm mới về nhà hoặc là ngủ luôn ở cửa hàng là chuyện thường tình.


Ba năm trước đây, vì chuyện có hai phường dệt kinh doanh ko được mà đóng cửa, khiến cho việc kinh doanh của tiệm vải trong khoảng thời gian ngắn cũng bị ảnh hưởng lây.


Gia vì bổ sung cho số lượng vải bị thiếu bất ngờ mà bôn ba khắp nơi. Rốt cuộc cũng có được số lượng đầy đủ. Bất quá việc buôn bán cũng bị tổn thất ko nhỏ. Gia vì để giử gìn danh dự, cũng là để duy trì việc kinh doanh, mà chấp nhập tiêu thụ vải vóc của các đồng nghiệp với giá cao. Thật là nhân lúc người khác cháy nhà mà hôi của mà.


Nhưng, tái ông thất mã nhiều khi lại là phúc. Việc này truyền ra, rất nhiều lão bản của các phường dệt khác tán thưởng gia hết lời, còn tuân thủ hứa hẹn. Vì thế còn chủ động đến cửa giao dịch. Từ đó về sau, có rất nhiều phường dệt đến tìm gia xin làm nguồn cung cấp.


Cẩm Tiêm bố trang phàm là liên quan đến vãi vóc từ sỉ đến lẻ thứ gì cũng có cả. Từ các thứ quý giá như tơ tằm, lụa, sa, gấm, hàng thêu, … đến những thứ của cả dân tộc thiểu số như len dạ, da cừu, thổ cẩm,…. Đều cung cấp đầy đủ.


Việc kinh doanh của bố trang ngài càng thịnh vượng. Là gia đã tốn ko biết bao nhiêu tâm huyết mới có quy mô ổn định như hôm nay.


Y cho rằng ba đứa con của Tiền lão gia đều là hạng cậu ấm ko vác nổi đấu gạo ngày ngày chỉ biết vui đùa hưởng thụ. Nếu so sánh với gia thật là người trên trời kẻ dưới đất, kém xa vạn dặm.


Quản sự chọn mấy xấp lụa mềm mại, màu sắc và hoa văn giản dị. Miệng ko ngừng lẩm bẩm: “Thật là… Gia uống lộn thuốc sao. Mấy ngày trước đây, lúc ghé qua bố trang Thẩm Tứ còn nói với con, gia đã nhiều ngày mất hồn mất vía. Có phải là vì thiên kim của Tiền lão gia ko ta?”


“Không lý nào đâu!” Lão chưởng quầy tạm dừng lại tính toán, phản bác: “Gia nếu vừa lòng thiên kim của Tiền lão gia, thì sao còn kéo dài đến hôm nay mà ko chịu thú thê chứ?”


“Cũng là.” Quản sự cầm mấy xấp lụa, từ từ bước đến trước quầy mà đóng gói. Đầu nhất thời nhớ đến chuyện mà Thẩm Tứ đã từng nói qua, liền kêu lên. “Ko đúng ah!”
“Có gì ko đúng?”


“Trung thúc, gia vì hôn sự của tiểu thư, mà tự mình đến miếu nguyệt lão cầu nhân duyên. Việc này nói ra cũng thật huyền bí. Đến chiều ngày hôm đó, gia liền mang bức họa của tiểu thư cho Lục gia xem. Ngài ấy lại ko chê tiểu thư tàn tật ngược lại còn vội vàng thúc giục lo liệu hôn lễ.”


“Chuyện này có gì mà kỳ lại. Hôn sự của Lục tam thiếu gia là do bà nội tác chủ mà. Lão nhân gia đang trông chờ muốn ôm cháu cố. Còn ko thúc giục cấp bách sao. Huống chi lục tam thiếu gia cũng đã đứng tuổi, cũng nên thành gia lập thất cho rồi.”


Lão chưởng quầy còn nói: “Gia cũng chúng ta có nhờ người thăm hỏi tường tận. Lục gia còn sót lại duy nhất đứa cháu này để nối dõi tông đường. Trên Lục tam thiếu gia cũng có 2 vị huynh trưởng, nhưng đều đã ch.ết yểu. Thật giống như bị nguyền rủa. Nam nhân Lục gia luôn phải chịu cảnh đơn chiếc. Này cũng khó trách Lục bà bà thúc giục gấp gáp như vậy.”


Y còn nghe người ta đồn đãi: Cha của Lục tam thiếu gia lúc trẻ phong lưu, bên ngoài sinh con riêng. Lục bà vì coi trọng môn đăng hộ đối, mà cực lực phản đối. Ko muốn thanh lâu nữ tử làm thiếp cho đứa cháu duy nhất của mình.


Bất quá, cũng có tin đồn là cha của Lục tam thiếu gia cãi lời mẫu thân nạp một thanh lâu nữ tử làm thiếp. Hôn nhân gắn bó cũng được nữa năm, nhân lúc trượng phu của mình rời nhà ra ngoài kinh doanh nghe đồn đãi là ko tuân nữ tắc, nên đã bị Lục lão phu nhân đuổi khỏi nhà rồi.


Nhận được tin xấu. Cha của Lục tam thiếu gia liền sa sút, trải qua 1 thời gian ngắn đau buồn. Sau 1 thời gian ngắn đã ngoài ý muốn liền tạ thế.


“Aiz….” Lão chưởng quầy thở dài, “Hiện tại Lục gia chỉ còn lại huyết mạch duy nhất là Lục tam thiếu gia. Mọi nam nhân trong  Lục gia đều sống ko thọ. Ko có cô nương nhà giàu nào nguyện ý bước vào nhà đó làm quả phụ cả. Gia thì ko tin tin đồn vô căn cứ đó. Một mực tin tưởng người sống có mệnh, còn có đạo lý nhân định thắng thiên nữa.”


“Ừhm, ta cũng đồng ý với suy nghĩ của gia.”


“Hôn sự của tiểu thư và Lục tam thiếu gia cũng đã bàn bạc xong xuôi. Niên canh bát tự của hai người cũng đã được xem là trời sinh 1 đôi. Thầy tướng số còn nói tiểu thư còn có phúc khí sẽ đông con nhiều cháu, sau này gia đình trong ấm ngoài êm nga. Lục bà vừa nghe xong thì cực kỳ vừa lòng, nên quyết định hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.” Lão chưởng quầy mặt mày hớn hở nói.


“Nhân duyên mà nguyệt lão đã định nhất định sẽ rất tốt. Gia cũng đã tìm được nhà chồng thật tốt cho tiểu thư. Tương lai gia nhất định sẽ có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn cho coi.”


Quản sự gật gật đầu, “Vị hôn phu mà gia chọn cho tiểu thư phẩm chất nhất định hảo.” Dừng lại 1 chút, y nói tiếp: “Trung thúc, người còn chưa nghe ra ý của ta sao.”
“Là có ý gì?”


“Bộ người ko biết là gia hướng nguyệt lão cầu nhân duyên. Ngài đã mang về đến 2 sợi tơ hồng lận đó. Nguyệt lão này có cầu tất linh. Có thêm 1 sợi đây nhân duyên. Nên chắc sẽ ko liên quan đến thiên kim của Tiền lão gia chứ? Nếu ko sao gia lại thay đổi chủ ý như vậy?”


“Sao lại như thế! Lão chưởng quầy trợn mắt kêu lên. “Ngươi đừng lo hão. Gia đối với thiên kim được nuông chìu từ bé của Tiền lão gia luôn chướng mắt mà.”


“Lão chưởng quầy biết thật nhiều nha.” Phàn Chân Tường bước xuống lầu đi vào trong quầy cười nói: “Các ngươi lại nghe Thẩm Tứ nhiều chuyện rồi chứ gì. Tiểu tử kia đáng bị phạt lắm.”
“Thẩm Tứ chỉ lo lắng thôi. Gia sao lại phạt nó.” Quản sự lui lại vài bước, tránh đường cho gia tiện làm việc.


Phàn Chân Tường dán hai câu chúc thọ vừa viết trên giấy đỏ tươi dán lên quà tặng được gói ghém cẩn thận. Sau đó còn thắt lại thành 1 cái kết đỏ đỏ nữa. Trong tay là 1 phần tâm ý, chính là vì người trong bức họa –
Hắn dặn dò. “Hai người dọn dẹp xong thì nghĩ ngơi sớm 1 chút.”


“Vâng ạh, gia đi thong thả.”
Bước ra ngoài, Phàn Chân Tường thật khó có thể khống chế lòng mình. Mang tiếng là đi chúc thọ. Thật ra là đến quý phủ của Tiền lão gia tìm người trong bức họa.






Truyện liên quan