Chương 10

Có một lần trong quán bar Châu Tịnh An đã uống khá nhiều, nâng chiếccốc thủy tinh JACK DANIELS lóng lánh trong suốt lên than thở với cô:"Lúc còn trẻ, không có gì, nhưng có dũng khí."
Mỗi lần nhớ lại quá khứ xa xôi, Giai Kỳ luôn cảm thấy câu nói đó của Châu Tịnh An, vừa bi thương vừa kiên cường.


Không hề trải qua nhiều năm, nhưng có nhiều chuyện dường như đã làkiếp trước, ngay cả Giai Kỳ cũng cảm thấy, cố chấp như vậy, kiên trì như vậy, dường như đều là chuyện của kiếp trước. Có một lần Nguyễn ChínhĐông nói: "Có lúc cô thật sự có một sự cô độc đến dũng cảm."


Không bằng nói cô ngốc.


Từ cái buổi sáng lúng túng đó, hai người bọn họ không gặp nhau trongmột khoảng thời gian dài, tung tích của Nguyễn Chính Đông từ trước đếngiờ đều rất thần bí, cũng là chuyện bình thường. 12 giờ trưa cô gọi điện cho anh, anh rõ ràng vẫn chứa ngủ dậy, trong giọng nói vẫn còn ngáingủ, sau khi nghe ra là giọng cô thấy hơi bất ngờ: "Là cô?"


Giai Kỳ nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cảm ơnanh——cảm ơn anh đã tìm thấy chìa khóa giúp tôi, còn cho người đưa đến."Anh ồ một tiếng: "Hóa ra là vì việc này." Giai Kỳ cảm thấy hơi áy náy :"Tôi đúng là người hay quên trước quên sau, chìa khóa tìm thấy ở trongxe của anh hả?" Anh không trả lời chỉ cười: "Vậy cô định cảm ơn tôi thếnào đây?"


Giai Kỳ cảm thấy đau đầu, lại bị anh ta lợi dụng rồi.
Buổi tối Nguyễn Chính Đông đến đón cô, vì là cuối tuần, tan ca cũngsớm hơn, Giai Kỳ cười mỉm mở cửa xe liền hỏi anh ta: "Đi đâu hả?"
Nguyễn Chính Đông liếc cô một cái: "Tinh thần vui vẻ nhỉ, yêu rồi à?"


available on google playdownload on app store


"Làm gì có," Giai Kỳ cười nói: "Ký được hợp đồng với một khách hànglớn, sếp rất vui, tiền thưởng của quý này cho rất thoải mái."
Nguyễn Chính Đông phản đối: "Cô đúng là yêu tiền."


Giai Kỳ xì một tiếng, nói: "Nếu tôi mà có nhiều tiền như anh, tôi cũng không yêu tiền đâu, tôi sẽ đổi thành yêu người."
Nguyễn Chính Đông mỉm cười: "Đợi khi cô giống tôi, chỉ sợ rằng đến người cũng không thể yêu được."


Giai Kỳ ồ một tiếng, dò xét anh: "Anh thế này là sao hả, bị đả kích gì à? Còn ai có thể đả kích anh được chứ?"


Nguyễn Chính Đông không để ý đến cô, hoàng hôn vào cuối tuần, tắcđường đến mức lộn xộn, họ bị kẹt trong dòng xe cuồn cuộn, đúng là đitừng bước một. Giai Kỳ cảm thấy kỳ lạ: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Siêu thị."
Cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Đi siêu thị làm gì?"


Anh đáp: "Đi mua thức ăn, về nhà cô làm cho tôi ăn."
Cô trừng mắt nhìn anh: "Tại sao chứ?"
Anh tuyên bố một cách đầy lý lẽ: "Hôm nay là sinh nhật tôi."


Giai Kỳ không tin, anh dùng một bàn tay, lấy ra chứng minh thư kẹp nó trong hai ngón tay, cô cầm lấy xem, quả đúng là hôm nay. Giai Kỳ bựctức: "Bếp nhà anh, giống như là căn phòng mẫu ở trên tạp chí trang chínhà cửa không một chút bụi bặm, làm sao có thể nấu ăn được chứ?"
"Thiếu thứ gì mua về là được."


Đúng là giọng điệu của đại thiếu gia phóng khoáng có tiền.


Kết quả là bọn họ mua hẳn một bộ dao Solingen, một hệ thống nồi xongmuôi chậu, đĩa và bát các loại khác nhau, còn có thớt to thớt bé cùngvới các loại khăn lau chuyên dùng khác nhau, cô gái hướng dẫn mua hàngcười híp mắt: "Hai người là đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị kết hôn đúngkhông. Chúng tôi đang có hoạt động, một lần mua đồ dùng trong bếp vượtquá 2000 tệ, tặng một đôi gối có hình hôn nhau.".


Giai Kỳ cảm thấy xa xỉ, bởi vì một bộ dao thôi đã hơn 2000 tệ rồi,huống hồ lại còn nhiều bát đĩa thế này, tất cả đều rất tinh xảo, làm chi người ta không nở bỏ xuống. Nguyễn Chính Đông hỏi người hướng dẫn muahàng một cách nghiêm túc: "Vậy vượt quá 4000 tệ thì sao?"


Cô gái hướng dẫn mua hàng đờ đẫn một lúc, mới nói: "Hai đôi gối có hình hôn nhau."


Lúc mua thức ăn Giai Kỳ mới biết Nguyễn Chính Đông kén chọn đồ ăn đến mức nào, cái này không ăn, cái kia không thích, dựa vào chiếc xe để đồđứng trước khu đồ đông lạnh dài dằng dặc, cái dáng vẻ đó quả giống vớihoàng đế thời xưa, đứng trước 3000 mĩ nhân mà vẫn còn chọn đi chọn lại,Giai Kỳ mặc kệ anh: "Dù gì cũng chỉ có hai chúng ta, nấu hai món là được rồi, thịt bò có ăn không? Thịt bò xào ớt được không?"


Không đợi anh trả lời, cô khom lưng xuống chọn thịt bò, bên tai cómột cọng tóc mai lỏng ra, trượt xuống dưới, nhìn nghiêng lông mi của côrất dài, cong cong giống như chiếc quạt nhỏ, độ cong của chiếc cằm đẹpđến không thể tưởng, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt chuyên tâm mà nghiêm túc, lại giống như người phụ nữ chủ gia đinh đi mua đồ ăn sau khi đilàm về, Nguyễn Chính đông dựa vào cánh tay đang đẩy chiếc xe đồi, nhấtthời thất thần.


"Còn ăn gì nữa không? Cô chọn xong thịt bò, quay đầu lại hỏi anh.
Anh không nói, một tay kéo tay của cô, một tay đẩy chiếc xe đồ, đi vội vàng, Giai Kỳ không hiểu vì sao: "Này này, làm gì thế?"
"Mua rau cải."


Giá để rau quả trong siêu thị thật ra lúc nào cũng rất bắt mắt, lárau xanh mướt ngay ngắn, dưa và trái cây sắp xếp rực rỡ, chiếc đèn vàngbên trên đỉnh giá hàng bật sáng, màu sắc rực rỡ giống như là những tấmhình quảng cáo, mỗi tấm đều rất bắt mắt, dưới ánh đèn ngay cả rau cảicũng giống như những bó hoa phỉ thúy xanh biếc, anh chọn rau cải, chọnmột bó to nhất mỡ màng nhất vứt vào trong xe, Giai Kỳ lại lấy từng cáira: "Mấy cái này đều già rồi." Trách mắng anh hết sức, "Phải chọn loạinon một chút, dùng móng tay bấm vào cọng rau, không bấm xuống được chính là rau già."


Thực ra cả đời này anh cũng chưa chắc là còn có cơ hội hay hứng thúđi mua thức ăn lần nữa , cô khom vai xuống lấy hai bó rau cải để vào bên trong xe đồ,trên lá rau vừa mới được phun nước, còn có máy giọt đọngtrên lòng bàn tay anh, lành lạnh. Rau cải xanh mơn mởn được dùng túibóng màu đỏ bó xung quanh, xanh đỏ đan xen lẫn nhau, vô cùng đẹp mắt,đẹp đến nỗi trong không giống thật.


Giai Kỳ kiên quyết đi mua bánh gato, bánh do cửa hàng bánh mỳ củasiêu thị làm, hết sức tươi ngon, có rất đông người đang xếp hàng, mùithơm ngọt khét của bánh mỳ bánh gato bay trong không khí, cô quay đầulại nói với anh: "Thêm kem không?"


Nụ cười của cô rất ấm áp, giống như là mùi thơm ngọt lịm của bánh gato trong không khí.
Cô lại quay đầu lại hỏi anh: "Hoa quả phía bên trên, nhiều xoài hơn một chút hay là thanh long?"


Anh không trả lời, co nghịch ngợm đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh:"Đại thiếu gia, tỉnh lại đi, tôi muốn ăn nhiều xoài hơn một chút, cóđược không?"
Anh dùng nụ cười che giấu sự ưu tư lúc nãy nói: "Vậy không bằng đi mua xoài."


"Ăn riêng thì không còn ý nghĩa gì nữa," Giai Kỳ lại quay đầu lạinhìn nhìn chiếc bánh kem hoa quả đang dần hình thành, khuôn mặt thèm nhỏ dãi: "Tôi thích ăn bánh kem bên trên có một ít xoài."
Tính cách trẻ con đó, anh không kìm được mỉm cười lần nữa.


Đặt túi lớn túi nhỏ vào thùng xe, Nguyễn Chính Đông nói: "Thật khôngthể ngờ rằng một căn bếp lại cần dùng nhiều đồ như thế." Giai Kỳ lạithan thở một kiểu khác: "Tôi cũng không ngờ rằng là đắt đến thế."


Anh mua mất hơn 8000 tệ tiền dụng cụ bếp, kết quả là tặng 4 đôi gối có hình hôn nhau, Giai Kỳ ôm một đôi: "Ồ, mềm quá."
"Thích thì cầm lấy," Anh nói, "Dù gì tôi lấy về cũng chẳng để làm gì."
"Vậy tôi lấy hai đôi, hai đôi còn lại anh giữ lấy."
Anh thích cách phân chia như thế, mỗi người một nửa.


Xe đi rất chậm, lướt đi trong màn đêm đầu mùa đông, hai bên con đường dài là ánh đèn rực rỡ, giống như hai chuỗi minh châu, uốn lượn rạng rỡkéo dài về nơi xa. Màn đêm mềm mại như nước, bên trong xe không khí quáấm, đôi má Giai Kỳ đỏ bừng lên, nói với anh: "Lúc học đại học không cóviệc gì, khi hoàng hôn liền một mình ngồi lên xe bus 300 đi một vòngthành phố, ngồi trên xe không nghĩ gì, chỉ đờ đẫn, nhìn trời tối dầntừng chút từng chút một."


Anh nói: "Lập dị."
Cô nghĩ một lúc, gật đầu thừa nhận: "Có lúc tôi rất lập dị."
Anh im lặng, bởi vì thật ra vẫn còn một nửa câu chưa nói, sự lập dị của cô từ trước đến nay rất đáng yêu.


Lúc cô nấu cơm cũng rất đáng yêu, tỏ ra vẻ giống như là người chỉhuy, chỉ huy anh lấy đồ, còn phải rửa rau, anh đứng giữa của phòng bếpkhông chịu đi vào, kháng nghị: "Quân tử cách xa phòng bếp." Cô đang cúiđầu thái cà chua, không thèm ngẩng đầu : "Vậy lát nữa anh đừng ăn."


Anh không nỡ không ăn, đành tuân lệnh.
Đợi đến lúc món ăn cuối cùng hoàn thành, mới phát hiện ra quên mua một thứ đồ quan trọng——tạp dề.
Giai Kỳ kêu à à: "dầu mở xong chảo, bộ quần áo này của tôi coi như xong rồi."


Ạnh nói: "Cô đợi đó." Quay người đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc áo phong mới của mình, nói: "Buộc cái này vào."
Cô nhìn nhãn hiệu chiếc áo, than thở: "Xa xỉ!"


Một tay cô cấm chiếc đĩa, tay kia đang cầm đũa đảo thịt bò, anh không suy nghĩ gì giúp cô buộc vào, dùng ống tay dài dài của chiếc áo phôngthắt một nứt sau eo cô, eo của cô rất nhỏ, rất mềm, Nguyễn Chính Đôngnghĩ đến một từ, "khiên yêu nhất ác*
Anh hết sức khống chế bản thân, không đưa tay ra ôm.


Trong chiếc nồi cơm điện một luồng khói trắng bốc lên, thịt bò xào ớt cũng đã xong, cô gắp một đũa thử, anh kháng nghị: "Không được ăn vụng!" Cô lườm anh một cái, đành gắp một đũa cho anh, quả thật rất ngon, rấtthơm, rất mềm, thịt bò có cảm giác mềm trơn. Anh chưa bao giờ ăn loạithịt bò mềm trơn như thế, chỉ cảm thấy rất ngon miệng.


Làm hai món ăn một món canh, thịt bò xào ớt, rau cải xào, còn có canh cà chua trứng.


Anh hâm nóng bình rượu Thiệu Hưng, nói là do bạn tặng. Giai Kỳ biếtphân biệt hàng, dùng mũi ngửi là biết, ôi chao một tiếng: "Bình rượu của anh đúng là rượu 30 năm thật sự, người bạn của anh quả thật không đơngiản. Loại rượu này ngay cả tiệc của quốc gia cũng không có, bởi vì sốlượng có hạn, chuyên cung cấp cho mấy vị lãnh đạo.


Anh vô cùng bất ngờ: "Làm sao cô biết được?"
"Quê tôi ở Đông Phố Thiệu Hưng, Cha tôi năm đó làm việc ở xưởng rượu." Cô hít một hơi thật sâu, cảm than : "Thơm quá."


Hai người uống hết nửa bình, không ngờ rằng Nguyễn Chính Đông lạiuống tốt như vậy, Suýt nữa thì không phải là đối thủ.Cuối cùng ăn rấtnhiều thức ăn, ngay cả Giai Kỳ cũng ăn đến hai bát cơm, ăn quá no, GiaiKỳ dựa lưng vào ghế than thở: "Mua một đống đồ, chỉ làm có mấy món ăn,thật là quá xa xi."


Anh cũng cảm thấy xa xi, khoảng khắc này, quả thật xa xỉ. Trong men say nhè nhẹ, thật sự quá xa xỉ.
Đốt nến ước nguyện, Giai Kỳ tắt hết đèn, trong căn phòng chỉ có ánhnến lay động trên chiếc bánh, nụ cười của cô ngọt ngào như là đang quảng cáo: "Ước một điều ước đi."


Anh cảm thấy hơi chóng mặt, loại rượu Thiệu Hưng 30 năm đó, đang ngấm dần, trong cảm giác choáng váng nhè nhẹ anh phù một tiếng thổi tắt nếntrên chiếc bánh.
Trong chốc lát tất cả tối om.


Mắt thích ứng dần với bóng tối, dần dần có thế nhận ra được các đường nét của cô, chính là ở chỗ ghế sô pha, cửa sổ bên ngòai là màn đêm lạnh giá, hoặc có lẽ là ánh trăng, màu xám nhàn nhạt, mơ hồ làm cho người ta có thể nhìn thấy bóng của cô ấy. Lông mày và mắt không phân rõ, nhưngđó là cô, rõ ràng là cô.


Giai Kỳ quay mặt lại cười với anh: "Ước điều gì thế?" Nhưng lại lập tức nói: "Đừng nói ra, nói ra sẽ không linh đâu."
Anh không nói gì, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy hơi lo lắng, nói: "Tôi đi bật đèn."


Cô đi qua người anh, có một mùi hương nhè nhẹ, không biết là mùi loại nước hoa gì, anh không phân biệt được. Chỉ hít một hơi thật sâu, cảmthấy có một sự sầu não không lý do.


Đèn đã sáng, cô nói: "Sinh nhật vui vẻ!" Lấy ra một chiếc hộp nhỏ, có lẽ là lúc nãy mua ở siêu thị, lúc anh đứng đợi thanh toán ở siêu thị cô đi đâu một lúc, anh cho rằng lúc đó cô vào phòng vệ sinh, hóa ra là đimua quà.
"Là gì thế?"
Cô cười tinh nghịch: "Anh mở ra xem."


Một đôi cúc tay áo bạch kim, kiểu dáng rất đơn giản, cô đau lòng khôn xiết: "Mất hơn 2000 tệ của tôi đó, không được chê là không tốt đâuđấy."
Anh thử cài lên cho cô xem, khen cô: "Con mắt cũng không tồi."


Cô thành thật nói với anh: "Thật ra tôi chạy xuống tầng 7 quầy chuyên bán thứ đồ này, nói với người ta tôi muốn loại đắt nhất, người ta liềnđưa tôi cái này."
Vẻ mặt của Nguyễn Chính Đông dở khóc dở cười, cô nói: "Ấy, còn nửa bình rượu nữa, rượu ngon như vậy, đừng lãng phí."


Cô đi rang một đĩa lạc, cho thêm một ít muối, không ngờ lại vô cùngxốp giòn ngon miệng. Cô không dùng đũa, Nguyễn Chính Đông cũng dùng taybốc lạc ăn, hai người cười khì khì, cảm thấy bây giờ mới giống con marượu thật sự. Ăn lạc rang, uống hết hai ly rượu, cũng đã hơi ngà say,thả lỏng hết sức. Giai Kỳ dứt khoát ngồi dưới sàn nhà cạnh chiếc bàn trà nhỏ, lật đống DVD của anh: "Này, bộ phim này rất hay, cho tôi mượn xemnhé."


Nguyễn Chính Đông nói: "Được." Đột nhiên đề nghị: "Chúng ta chơi oản tù tì đi."
Giai Kỳ cười híp mắt: "Được, ai thắng thì sẽ kể truyện cười, thua sẽ phải uống rượu."


Nguyễn Chính Đông không chịu: "Kể truyện cười chán ch.ết, phải kể mộtchuyện thật, chuyện thật của bản thân mình, người thua sẽ đưa ra câuhỏi."
Kết quả là lần đầu tiên cô thắng, Nguyễn Chính Đông uống hết một ly rượu, đặt câu hỏi cho cô: "Kể một chuyện vui nhất của cô."


Gia Kỳ nghĩ một lúc, nói: "Vui nhất à, vui nhất là một lần đi chèothuyền, cũng uống rất nhiều rất nhiều rượu bia, nhưng chỉ là bia thôi,thời tiết nóng kinh khủng, người phơi nắng đến mức săp bong cả da, cánhgà hôm đó rất ngon..........."Cô vùi đầu vào ghế sô pha. Trên ghế vẫncòn một đống gối, mặt gối nhung vừa mềm vừa thoải mái, dựa vào trên đóquả thật khiến người ta lười nhác, anh hỏi: "Sau đó thì sao?"


"Sau đó hết rồi."
Anh cười: "Chuyện đó của cô không tính, kể ra chẳng có chút vui vẻ gì cả, không được tính."
Cô nói: "Lúc đó cho rằng đó là sự việc vui vẻ nhất."


Dường như dáng vẻ hơi thổn thức, thật ra đều đã qua rồi, vẫn luôn cho rằng, thời gian đẹp như vậy tốt như vậy, sẽ luôn lưu lại ở trong ký ức.
Lần thứ hai cô lại thắng, anh đưa ra câu hỏi cho cô: "Kể về người mà cô yêu quý nhất."


Cô trừng mắt nhìn anh, anh cười lớn: "Đừng nhìn tôi như thế, ai bảo cô thắng chứ."


Cô kể về cha cô cho anh nghe, vẫn là lúc cô còn nhỏ, một mình bị nhốt ở trong nhà, cha cô đi làm, kết quả là tự mình lầm lật ấm nước nóng,một nửa người bị bỏng hết, khóc lớn òa òa, khóc đến khàn cả cổ, bà Trần ở bên cạnh nghe thấy mới gọi người đến lật của sổ ra mở cửa, đưa cô đếnbệnh viện.


Sau nay trong bệnh viện, lần đầu tiên cô thấy nước mắt của cha, mộtngười đàn ông như thế, nước mắt cứ tuôn trào, chỉ gọi tên mụ của cô: "Bé yêu, đừng khóc nữa bé yêu."


Thực ra ông còn khóc ghê hơn cô, lúc bác sỹ bôi thuốc lên, ông khócgiống như là một đứa trẻ làm sai điều gì, áy náy như thế, đau lòng nhưthế, không có sự giúp đỡ như thế.


"Cha cũng chỉ có tôi, cho nên tôi cố hết sức làm cho bản thân mìnhvui vẻ, bởi vì như vậy ông mới có thể vui vẻ. Nhưng cho đến tận lúc cuối cùng........tôi vẫn không làm được......."Cô cúi thấp dầu, trong tay là một cốc rượu bằng gốm, chiếc cốc kiểu cổ nhưng lại có màu sắc gốm đẹpnhất, "Cửu thu phong lộ việt dao khai, đoạt đắc thiên phong thúy sắclai" Lúc nhỏ ông dạy cô học thơ của Lục Quân Mạnh, học thuộc sẽ đượcphần thưởng, thật ra đó chỉ là 2 tệ rưỡi đậu phụ khô, một tệ đậu phụ khô có thể ăn gần nửa ngày, càng nhai càng thơm. Những đứa trẻ trong khurất ngưỡng mộ cô, bởi vì cha cô rất thương cô, có thể dùng cả nửa thánglương để đi Hàng Châu mua cho cô một bộ váy mới đẹp nhất, lại còn nhờđồng nghiệp mua sôcôla từ Thượng Hải về cho cô ăn. Cô đã từng là một côcông chúa nhỏ rất kiêu ngạo, cho dù là không có mẹ, nhưng cha cô đã chocô một tình yêu thương hoàn chỉnh nhất. Cô cũng đã từng là niềm tự hàolơn nhất của cha, bất kẻ người hàng xóm nào nói đến cô, đều khen ngợi:"Cô con gái của ông Vưu ấy, vừa ngoan lại vừa nghe lời, thành tích lạitốt."


Lúc cô thi đỗ trường đại học đó, cả con phố cảnh nhỏ chấn động, ngaycả người bên kia con sông nhỏ cũng biết, con gái của ông Vưu đỗ trườngđại học tốt nhất. Công đoàn của xưởng rượu còn đặc biệt khen tặng cô 500 tệ. Mặc dù không phải là nhiều nhưng cha cô vô cùng vui vẻ, vì sự ưu tú của cô.


Nhưng tất cả những thứ đó, tất cả sự nỗ lực đó, thật ra đều không có tác dụng gì.
Anh trầm lặng một lúc, mới hỏi: "Bây giờ cha cô sao rồi?"


"Không còn nữa." Sự thật đau đớn đó, đã cách nhiều năm như thế, cuốicũng có thể nói ra không trở ngại gì, nói một cách qua loa, dường như là cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật: "Xuất huyết não, hai lần trúnggió, ra đi rất nhanh, không đau đớn gì."


Cuối cùng trong đôi mắt dâng lên một lớp sương mù mỏng, cô nhặt haihạt lạc bỏ vào miệng, vừa giòn vừa xốp, giống như là không hề để ý :"Lại nào lại nào."


Lần này là Nguyễn Chính Đông thắng, cô uống rượu chậm rãi, dưới ánhđèn, đôi mắt sáng đến mức giống như là làn ánh sáng đang chảy: "Anh phải kể về một người mà anh yêu nhất, không được nói dối."
Anh nói: "Không có."


Cô không chịu: "Nói dối nói dối, tại sao lại không có chứ? Trong tiểu thuyết đều viết, các công tử đào hoa trong đáy lòng luôn có một tìnhyêu bí mật, cho nên mới trở thành một công tử đào hoa. Mau nói đi, tôicũng chỉ nghe thôi, nghe xong tôi đảm bảo sẽ lập tức quên hết sạch."


Anh cười: "Thật sự là không có." Vẻ mặt hơi hốt hoảng, nhai lạc rang, lại uống hết cốc rượu trước mặt, thật ra không phải là anh uống, bởi vì anh thắng. Giai Kỳ cảm thấy anh đã hơi ngà say, cho nên chỉ cười, anhcũng chỉ cười: "Nếu mà tôi bịa ra một câu chuyện để lừa cô, cô cũngkhông biết đúng không?"


Cô nhượng bộ một cách rất độ lượng: "Vậy anh kể về một người anh thích cũng được."
Anh ngẩng đầu nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Lúc tôi còn nhỏ, thật racũng không còn nhỏ nữa, 15,16 tuổi, thích một người, là một bạn nữ cùnglớp."


Cô phủi tay: "Cái này được, tình yêu tuổi thanh xuân, thích lúc đó mới thật sự là thích, đơn thuần nhất."
"Nhưng lúc đó rất ngạo mạn, chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, chỉ chú ý cô ấy từ xa, còn sợ cô ấy phát hiện ra."


Giai Kỳ cười khì khì: "Tôi thật sự không nghĩ nổi, kiểu người như anh mà có thể yêu thầm người khác sao?"


Anh cũng cười: "Hơi ngốc phải không, sau này có lần tôi uống rượucùng một người bạn thân nhất, hai người đều đã uống say, nói đến vấn đềđó, ngay cả anh ta cũng thấy bất ngờ, bởi vì ngay cả anh ta cũng khônghề biết tôi thích cô gái đó."


Cô cảm thấy buồn cười: "Lúc đó sao anh không nói với cô ấy?"


Anh mỉm cười, cúi thấp đầu xoay xoay chiếc cốc, nhìn những giọt rượumàu hổ phách trong chiếc cốc, mùi đặc như mật ong, phảng phất xộc lênmũi. 30 năm, năm tháng lâu như vậy, mới ủ thành loại rượu ngon như vậy,những tâm sự chồng chất đó nếu mà lên men, cũng dần dần sẽ ủ thành vịcay thơm chát đắng thế này, khi uống vào không cảm thấy gì, sau đó dầndần như từng sợi từ họng đến dạ dày, vừa buồn bã vừa dễ chịu, cảm giácnóng bỏng dần dần thấm vào trong, sẽ có một cảm giác choáng váng nhènhẹ, có lẽ là vận mệnh đã định trước.


"Cô ấy không yêu tôi," Anh nghe thấy tiếng nói của bản thân mình đang nói: "Cho nên, tôi vĩnh viễn cũng không cho cô ấy biết."






Truyện liên quan