Chương 1: Sự mở đầu của kết thúc
Trong một ngôi nhà khá sang trọng, có một cô gái mái tóc đen nhánh, làn da ngăm đen, khuôn mặt trái xoan đẫm nước, đôi mắt nâu trong veo ngân ngấn nước (TG: vâng, đây chính là chị Hàn Băng nhà ta, giờ mình gọi chị ấy là nó nhé)
“Mẹ, mẹ, mẹ cố gắng lên!”
“Xin lỗi con… mẹ không thể cầm cự được nữa…, trước khi ch.ết mẹ… có một chuyện muốn nói với con, hãy đem cuốn sổ mẹ để trong tủ ngăn sâu trong và đó là những gì… mẹ muốn nói, mẹ... thật... sự … xin…lỗi!”
“Mẹ bảo gì cơ? Mẹ, mẹ tỉnh lại đi. Hu hu hu hu…”
Ngồi trong góc phòng, nó thất thần nghĩ về lời mẹ nói, bước chân vô hồn về căn phòng với bao kỉ niệm của người mẹ thân yêu, lấy ra cuốn sổ và đọc:
“Con yêu, khi con đang đọc những dòng chữ này thì mẹ đã lìa cõi đời này và tìm đến cha con, nhưng mẹ muốn nói cho con biết rằng thật ra mẹ không phải mẹ ruột của con, mẹ là bạn thân của bố mẹ con, mẹ con tên là Maroon Christiana, người Mĩ, bố con là Penson Martin, người Anh con còn có hai người anh trai song sinh hơn con hai tuổi, tên thật của con là Penson Nani Tanny, bố mẹ con là những nguời rất có máu mặt trong thương trường và còn có cả một băng đảng hùng mạnh trong thế giới ngầm, bố mẹ con đã mất vì bị ám sát nên đã giao con cho ta để con có một cuộc sống bình yên, họ đã sử dụng một loại thuốc làm thay đổi màu da, mắt và tóc con, bây giờ con hãy lấy trong két ra có một loại thuốc rửa mắt, sữa tắm và dầu gội con hãy dùng nó, bố mẹ ruột con có để lại một khoản tiền cho con và ta cũng đã lường trước được điều này nên cũng đã chuẩn bị tốt cho con 2 nữ vệ sĩ chuyên nghiệp, từ giờ họ sẽ theo con, xin lỗi vì đã giấu con lâu như vậy, chúng ta cũng chỉ mong muốn con được an toàn!
Yêu con”
Đọc xong, nó ch.ết lặng, nước mắt lại bắt đầu giàn giụa, đúng lúc đó “king kong, king kong” người chị Yên đáng mến của nó đã đến.
Vào nhà, chị lại ngồi an ủi:
“Băng, đừng buồn nữa, em vẫn còn chị, còn Long nữa, à mà nó đâu rồi không biết?”
Giờ đây nó mới nhớ đến người bạn trai của nó - Long.
“Yên, em phải đi tìm anh ấy, em cần anh ấy”
“Được rồi em đi đi, chị sẽ trông nhà cho em”
Vội dắt chiếc chuồn chuồn ra đường và phóng đến ngôi nhà quen thuộc, nó tự hỏi “Sao cửa nhà lại mở hờ vậy nhỉ? Phải hù anh ấy mới được”. (TG: tưởng chị đang buồn cơ mà?)
Bước vào trong nhà bỗng nó nghe thấy tiếng thân mật, vội tò mò đến gần và phát hiện ra đây là phòng của Long, nó vội mở hé cửa và ghé mắt vào xem và thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau rất tình tứ và… người con trai không ai khác là Long, người con gái là bạn thân nó - Ngọc, Ngọc bỗng cất tiếng ngọt ngào:
“Anh, anh có yêu em không? ” (TG: hỏi ngu nhể, thằng nào chả bảo có)
“Tất nhiên là anh yêu em rồi.”
“Thế còn Băng thì sao? Em không ưa nó tí nào, mít ướt, ngây thơ, ngu ngốc lại còn yếu đuối nữa, như giả vờ không bằng”
“Con bé đó chỉ là cho anh chơi đùa tí thôi, chứ trong lòng anh chỉ có em thôi” và “chụt” người con trai đã tặng cho người con gái một nụ hôn vào má. Nó đứng ngây ngốc, từng lời nói, cử chỉ, hành động trong căn phòng đó được khắc sâu trong tâm trí nó và lặp đi lặp lại. Nước mắt lại một lần nữa trôi xuống, nó vội chạy ra cửa và phóng xe ra bờ đê – nơi đây luôn là nơi cho nó giải khuây. A… a… a…a…a nó hét lên và ngồi bệt xuống, trái tim đau như cắt, từng lời nói như chứa gai đâm vào tim nó, nó yêu anh đã được 2 năm, luôn luôn nghĩ rằng mình đang trong chuyện cổ tích, anh luôn ân cần, dịu dàng mà chỉ cần một lời nói lúc nãy của anh đã một tay bóp nát trái tim nó. Nó ngồi đó và nghĩ mình thật quá ngây thơ, yếu đuối, giờ mọi thứ chẳng còn gì cả, chỉ còn lại Yên- nguời chị luôn an ủi động viên và bên cạnh lúc nó khó khăn nhưng nó không thể để chị thấy được con người trước đây của nó nữa, nó sẽ thay đổi.