Chương 4: Ngày hoa nở lần nữa (4)
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ôn Dĩ Ninh nhận được điện thoại lúc đang phát sốt, cô nằm trùm chăn một buổi tối, quần áo ướt đẫm mồ hôi cũng không đỡ hơn bao nhiêu. Lúc nhận được điện thoại, đầu óc mơ màng, đối phương lặp lại lần thứ hai mới nghe được rõ ràng. Hi vọng vui sướng trong nháy mắt khiến cô quên luôn cơ thể đang không khỏe.
Giờ hẹn là mười rưỡi, văn phòng của Trần Táp ở tầng 27, lúc Ôn Dĩ Ninh đến nơi bọn họ đang họp. Cách một lớp cửa sổ sát đất, Trần Táp trong bộ quần áo già dặn mà đĩnh đạc, hình tượng phi thường lóa mắt.
Lý lịch của vị giám đốc Trần từ tập đoàn Á Hối này giống như một truyền kỳ, có thể gọi là thuộc hàng VIP ở cái vòng xã giao trong nước này. 35 tuổi, chưa kết hôn. Từng nghe Cao Minh Lãng nhắc đến, nói Trần Táp căn bản không phải là phụ nữ, tuyệt tình máu lạnh, thật đáng tiếc cho cái khuôn mặt ngự tỷ kia.
Ôn Dĩ Ninh đứng bên ngoài, kính cách âm này hiệu quả rất tốt, cô không nghe thấy được gì cả. Nhưng Ôn Dĩ Ninh có thể thấy vẻ mặt thần thái của Trần Táp, ánh mắt lạnh lùng lại tự nhiên, giữa hai hàng lông mày phong thái ngập tràn. Ôn Dĩ Ninh chờ hai mươi phút nữa mới đợi được Trần Táp nói tan họp, trợ lý đưa Ôn Dĩ Ninh vào phòng họp, Trần Táp giống như không muốn lãng phí thời gian, tranh thủ ngồi đó xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Muộn mười phút, thời gian này tôi sẽ bù lại cho cô, cho cô thời gian bắt đầu từ bây giờ đến mười một giờ."
Ôn Dĩ Ninh kéo ghế ngồi xuống: "Xin chào."
Trần Táp không biểu hiện thái độ dọa dẫm khiến cô ung dung hơn và nói chuyện cũng rành mạch hơn. Toàn bộ lời khách sáo đều bị gạt sang một bên, trọng điểm toàn bộ được Ôn Dĩ Ninh đặt trên phương án của mình, từng chút từng chút trình bày kế hoạch chi tiết bên trong.
Không đến năm phút Ôn Dĩ Ninh đã nói xong, Trần Táp từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu đọc tài liệu, "Người khác đều hận không thể tuôn ra một bài vạn từ, cô cũng đủ đơn giản, dăm ba câu liền kết thúc."
Ôn Dĩ Ninh nói: "Chúng tôi một mặt là vì hổ thẹn, một mặt là muốn quý trọng cơ hội lần thứ hai này. Lần này, nhiều hơn là lắng nghe, sửa chữa."
Trần Táp ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, sau đó cười cười. Tuy là phần không có thiện cảm và khinh thường từ trước vẫn còn khá lớn, nhưng Trần Táp xem như đã đồng ý thảo luận về phương án mới này, đặt ra từng câu hỏi một cho Ôn Dĩ Ninh.
Cô ấy dùng kinh nghiệm và kiến thức của mình từng bước ép tới, sắc bén, đâm thẳng vào điểm yếu, cực kỳ không nể mặt.
Ban đầu Ôn Dĩ Ninh còn có thể thong dong ứng phó, nhưng vấn đề càng về sau càng xảo quyệt, Trần Táp cũng càng lúc càng không khách khí: "Tự ý làm chủ, không bàn trước, không thể cân bằng quan hệ. Không chuyên nghiệp như vậy, mấy người dựa vào cái gì muốn lấy tín nhiệm lần thứ hai?"
Ôn Dĩ Ninh không hề xảo ngôn biện minh thừa thãi, khiêm tốn thừa nhận lỗi sai, sau đó bắt đầu từ những chê trách đó, lấy mặt tốt và ưu thế của công ty ra thuyết phục. Trần Táp rốt cuộc đặt tài liệu trong tay xuống, lúc này mới đặt toàn bộ sự tập trung lên người cô.
"Không trách An Lam quá khó ứng phó sao?" Trần Táp hỏi ra một vấn đề cực kỳ tế nhị.
Ôn Dĩ Ninh đáp: "Tại kỳ vị, mưu kỳ sự."(*)
(*) Tại vị trí nào làm công việc đó
Chỉ bằng sáu chữ ngắn gọn, nhưng vừa trọn vẹn lại vừa tế nhị, đem thâm ý trả lại cho đối phương tự đi lĩnh ngộ.
Bên ngoài phòng hội nghị, Đường Kỳ Sâm đã đứng quan sát được một lúc lâu. Hiện tại mặt trời đã ngả về tây, một chùm sáng nhàn nhạt rơi xuống bả vai anh, có thể nhìn thấy mấy hạt bụi lướt nhẹ trong không khí, còn có thể nhìn ra những đường nét hoa văn trên chiếc áo sơ mi nhạt màu của người đàn ông.
"Đường tổng, có thể xuất phát......" Kha Lễ đi tới, vừa nhìn thấy trong phòng họp đang có người, trong phút chốc liền dừng lại. Mất mấy giây, Kha Lễ vừa kinh ngạc vừa hoài nghi hỏi: "Dĩ Ninh?"
Đường Kỳ Sâm liếc anh ta một cái, "Trí nhớ không tê,"
Kha Lễ cân nhắc tình hình trước mắt một chút, trong lòng thực sự không có gì chắc chắn. Anh ta không dám giục, cũng không dám tiếp lời, hai người đàn ông cứ như vậy đứng bên ngoài lẳng lặng quan sát tình hình bên trong. Đường Kỳ Sâm xem đến nhập tâm, thế nhưng Kha Lễ cũng không dám làm lỡ việc quan trọng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thời gian sắp không còn kịp."
Đường Kỳ Sâm nhìn thêm hai phút, mới đáp lại: "Đi."
Chiếc xe Bentley đã chờ sẵn bên ngoài, ngay bên cạnh là đại lộ, từ đây có thể nhìn thấy trung tâm tài chính và tháp truyền hình Minh Châu đứng sóng vai ở phía sau. Trước khi lên xe Kha Lễ đã nhận được điện thoại của Trần Táp, người này làm việc kín kẽ không chút sơ hở, muốn Kha Lễ hỏi thăm ý tứ của Đường Kỳ Sâm một chút.
Giải quyết công việc nên bầu không khí trở nên tự nhiên hơn nhiều, Kha Lễ nói: "Giám đốc Trần đã gặp người phía Nghĩa Thiên, cô ấy cảm thấy lần này không uổng công gặp, hi vọng nghe được ý kiến từ ngài."
Đường Kỳ Sâm hơi ngửa đầu về sau, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi, nói: "Càng về sau càng giống như là một màn khoe khoang khuếch đại."
Trước nâng lên sau hạ xuống, nhưng Kha Lễ vẫn nghe ra được ý tứ của Đường Kỳ Sâm, anh đối với năng lực cá nhân của Ôn Dĩ Ninh vẫn rất tán thưởng.
Kha Lễ cười cười, nói: "Khuyết điểm chung trong công việc, cô ấy đã làm rất tốt rồi." Lại thở dài một cái: "Mới chỉ mấy năm không gặp thôi, khi đó cô ấy còn đang học đại học, vừa rồi gặp được tôi còn không dám xác định. Dĩ Ninh trưởng thành rồi."
Đường Kỳ Sâm mở mắt, nghiêng đầu sang, ánh mắt vốn nhàn nhạt đột nhiên trầm xuống, anh quá mức bình tĩnh thế này thật khiến cho Kha Lễ căng thẳng một hồi.
Hậu tri hậu giác, mới phát hiện ra là mình lỡ lời.
Kha Lễ nói lảng sang chuyện khác: "Trần Táp còn đang chờ ý của ngài."
Đường Kỳ Sâm khép mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, cả một đoạn đường cực kỳ yên tĩnh. Xe Bentley cách âm rất tốt, cả đường thông thuận bằng phẳng, thi thoảng cũng chỉ rung lên rất nhẹ, khó có thể phát hiện. Kha Lễ chờ một hồi lâu không thấy anh trả lời thì tự giác quay đầu về, chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe quá mức yên tĩnh cô đặc.
Xe dừng lại ở đèn đỏ thứ hai, Đường Kỳ Sâm mới lên tiếng: "Không chọn."
*
Bảy giờ tối tiệc từ thiện khai mạc, đây trước giờ luôn được coi là hành động tốt đẹp của những người có tiền tại Trung Quốc. Tổng số tiền từ thiện năm ngoái của tập đoàn Á Hối lên đến tám con số, Đường Kỳ Sâm vốn được mời lên đọc diễn văn khai mạc, nhưng anh đã uyển chuyển từ chối. Vị tổng giám trẻ tuổi này tính tình luôn kín kẽ như vậy, không chỉ cực kỳ hiếm khi xuất hiện trên báo chí, mà đi đến đâu cũng âm thầm lặng lẽ.
"Vị ngồi ở hàng thứ nhất, ngoài cùng bên trái là Lâm phó chủ tịch và trợ lý Nghiêm của hội Chữ thập đỏ." Đi vào hội trường, Kha Lễ vừa tóm tắt tình hình vừa nói: "Người nổi tiếng có mời An Lam, sẽ bán đấu giá một đôi bông tai phỉ thúy."
Lối vào hội trường khách khứa tấp nập, Kha Lễ đi theo sau Đường Kỳ Sâm, hướng về một phía rồi nói: "Cao phó tổng của truyền thông Nghĩa Thiên cũng tham gia."
Cao Minh Lãng một thân vest đen chỉnh tề, bên người dẫn theo Văn Nhã váy đỏ diễm lệ.
"Vị đi bên cạnh kia chính là một trong hai mỹ nhân của truyền thông Nghĩa Thiên." Kha Lễ cười nói: "Trước đây chưa từng gặp, hiện tại cũng coi như đã biết được đầy đủ khuôn mặt thật của hai vị mỹ nhân này rồi."
Kha Lễ không biết mấy ngày trước Đường Kỳ Sâm từng nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh. Ngày ấy có mưa, cô và người đàn ông kia diễn cảnh ám muội ngay trước mặt anh, thật sự là không thể tính đây là một màn gặp lại hoàn mỹ.
Đường Kỳ Sâm nhìn Cao Minh Lãng thêm hai lần, vắt chiếc áo khoác trên cánh tay, đột nhiên nói một câu: "Đáng tiếc."
Kha Lễ còn chưa kịp thấm hai chữ này, ông chủ của anh ta đã nhấc chân đi vào trong, bước đi như mang theo gió lướt qua Cao Minh Lãng. Tên đàn ông kia nhìn thấy anh thì lập tức tái mét mặt mày "Đường tổng!" Một câu còn chưa trọn vẹn, anh đã ngoảnh mặt làm ngơ, cao ngạo bước vào trong.
Trước phần đấu giá món đồ của An Lam, Kha Lễ bước đến trước mặt Đường Kỳ Sâm, hơi khom lưng nói: "Trần Táp đã thông báo với truyền thông Nghĩa Thiên, dừng hẳn hợp tác."
Người chủ trì dõng dạc giới thiệu vị khách đầu tiên, tiếng vỗ tay lập tức giống như bạo phát, vang dội cả một hội trường rộng lớn. Kéo người nổi tiếng vào có thể khiến cho sự kiện từ thiện càng nhận được nhiều sự quan tâm, mà An Lam này không thể nghi ngờ gì chính là nhân vật then chốt. An Lam bước vào mới chính là đợt thủy triều lớn nhất của tối nay.
An Lam ngày hôm nay mặc chiếc váy lễ phục màu xanh lam nhạt bó eo, mấy năm lăn lộn trong giới giải trí này đã giúp An Lam có một khí chất không chê vào đâu được. Giữa hai hàng lông mày tràn đầy là tự tin, sau khi nhìn thấy Đường Kỳ Sâm, lại càng thêm rực rỡ.
Fans ở phía dưới đã kích động không chịu được, đồng thanh hô to: "An Lam! An Lam! An Lam!"
Người chủ trì nói tiếp: "Tháng trước An Lam mới nhận danh hiệu nữ hoàng điện ảnh mùa thứ bảy, nếu như tôi nhớ không nhầm, thì đã là ba lần liên tiếp rồi nha."
Đường Kỳ Sâm không ngồi lại lâu, dặn dò Kha Lễ vài câu rồi rời khỏi. Vì ngồi hơi lâu nên vạt áo âu phục của anh hơi nhăn lại, một tay đút vào túi quần, bóng lưng thẳng tắp.
Đôi bông tai phỉ thúy của An Lam giá khởi điểm là 80 ngàn, giá cả liên tục tăng vọt, đến tận khi vượt lên năm trăm ngàn, đám người mới ngồi im không hé răng.
Người chủ trì: "Năm trăm ngàn lần thứ nhất. Năm trăm ngàn lần thứ hai."
Kha Lễ giơ bảng, con số tăng lên gấp đôi.
Toàn bộ hội trường ồ lên.
Phần sau là tiệc rượu, Đường Kỳ Sâm đứng ngoài sảnh nhận điện thoại, An Lam lặng lẽ tới gần, muốn thình lình che mắt anh. Đường Kỳ Sâm đã sớm phát hiện ra, nghiêng người tránh đi, không dấu vết kéo ra một khoảng cách: "Có phóng viên."
Nụ cười trên mặt An Lam vẫn không đổi, "Anh sợ mất mặt hả."
Kha Lễ lên tiếng chào hỏi, nói: "Vừa rồi mới khen tiểu thư hôm nay thể hiện rất tốt."
"Nếu không phải vì hôm nay anh đến thì em cũng chẳng muốn tham gia, cả tháng đều quay phim cung đấu, ngày nào cũng đội cả đống đồ trang sức trên người mệt muốn ch.ết, cái cổ cũng muốn gãy đôi."
Đường Kỳ Sâm nói: "Tìm lão Tào bó xương cho em. Vào trong đi, lâu hơn sẽ có phóng viên thật đấy."
An Lam vô cùng không tình nguyện, "Vậy hôm nào anh mời em ăn cơm đi."
Thái độ Đường Kỳ Sâm ôn hòa lại lạnh nhạt, "Đi vào."
Người vừa đi, Kha Lễ tập tức lên tiếng, "Hồ tổng đang đợi ngài."
Lúc đi vào đại sảnh, Kha Lễ đột nhiên bày ra bộ dạng muốn nói chuyện phiếm: "Trần Táp là gặp mặt trực tiếp thông báo, vừa nghe bị từ chối......."
Thi thoảng lại có người đi ra rồi hướng về phía bọn họ lên tiếng chào hỏi: "Đường tổng."
Đáp lại vài người, Kha Lễ mới có thể nói hết câu: "Nghe nói là khóc lóc rời khỏi."
Đường Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, quay đầu đi về phía Hồ tổng, khách sáo chào hỏi: "Chú Hồ so với lần gặp trước dường như sinh khí càng thêm tràn trề, sức khỏe của ông bên ấy vẫn tốt chứ ạ?"
Đứng hàn huyên một hồi, Đường Kỳ Sâm giỏi xã giao, dưới ánh đèn rực rỡ lại càng tôn lên phong thái từ tốn ung dung. Hàn huyên tình hình chính trị hiện tại 7, 8 phút, Hồ tổng dạt dào hứng thú chuyển đề tài, "Hạng mục đường sắt cao tốc kia tiêu tốn quá nhiều thời gian, trong và ngoài nước đều có vô số công ty tham gia đấu thầu, cũng là nhờ cháu giúp một tay."
Công trình đường sắt tại vị trí then chốt của khu Đông Nam này vốn là một dự án của nhà nước, chi phí cho hạng mục là hai trăm triệu. Hồ tổng là cảm kích từ tận đáy lòng, sau khi nói qua nói lại hai câu liền nói: "Khâu tuyên truyền cũng rất quan trọng, chú không định để sau khi hạng mục này hoàn thành mới bắt đầu, mà tính toán sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ, duy trì nhiệt độ trong công chúng."
Đường Kỳ Sâm lắng lặng lắng nghe, đợi ông ấy nói xong, chợt hỏi: "Hồ tổng đã có dự tính sẽ hợp tác với công ty nào chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy cháu đề cử một người." Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói, "Để chú tham khảo."
*
Kha Lễ nói Ôn Dĩ Ninh khóc lóc rời đi, kỳ thực cô không hề khóc, mà người khóc là Phù Khanh Khanh. Sau khi nhận được phản hồi là lời cự tuyệt hợp tác, cô gái trẻ này vô cùng suy sụp, đến tận khi ngồi xuống bàn ăn khuya vẫn còn nức nở.
Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc không nhịn được bật cười, đẩy thực đơn về phía cô ấy: "Một ngày rồi không được ăn đồ ngon, chọn món em thích đi."
Phù Khanh Khanh hờn dỗi, "Chị không giận sao? Vẫn còn cười được nữa hả?"
Ôn Dĩ Ninh không trả lời, ánh mắt lướt qua cô ấy rồi dừng lại sau lưng Phù Khanh Khanh, "Ông chủ của quán ăn khuya này thường mở hàng đến ba giờ sáng, sau khi trở về vội vàng tắm táp một lượt rồi đi ngủ, ban ngày cũng không thể ngủ bù, sáng sớm còn phải dậy chuẩn bị rồi đưa con đi học. Lần trước chị ăn ở đây gặp một bàn toàn dân giang hồ, ăn xong không thanh toán liền phủi tay bỏ đi."
Phù Khanh Khanh ngước đôi mắt to tròn sưng vù lên, mông lung nhìn cô.
"Cuộc sống không dễ dàng, ai cũng không dễ dàng." Ôn Dĩ Ninh cười cười, "Cố gắng tranh thủ, thản nhiên đối mặt, còn về kết quả, em cũng đừng quá để trong lòng làm gì."
Phù Khanh Khanh thở hắt ra một hơi, "Hạng mục này mất rồi, Cao phó tổng và Văn Nhã nhất định sẽ lại cười nhạo chúng ta một trận, cục ức này em không thể nào nuốt trôi."
Gió đêm hè vô cùng tĩnh lặng, Ôn Dĩ Ninh làm như suy nghĩ rất lâu, lúc mở miệng trên mặt còn mang theo ý cười, "Em cứ đứng sau lưng chị là được rồi."
Phù Khanh Khanh cảm động nhìn cô. Cô ấy đi theo Ôn Dĩ Ninh hơn hai năm, Ôn Dĩ Ninh làm người khiêm tốn, năng lực cũng xuất chúng. Vì công việc nên Phù Khanh Khanh kết bạn với người bốn phương tám hướng, nhưng giống như ai cũng ít nhiều mang theo chút tính cách bộp chộp nóng nảy. Vị sếp này của cô không như vậy, không a dua, không nịnh nọt. Mà một trong những nguyên nhân Văn Nhã không ưa Ôn Dĩ Ninh cũng chính là ở điểm này, cô ta ghét bỏ cái phong thái thần tiên trên người cô, chê bai cô giả tạo, ra vẻ thanh cao. Thế nhưng Phù Khanh Khanh không thấy vậy, cô ấy còn rất sùng bái mặt này của Ôn Dĩ Ninh.
Sống theo nguyên tắc của chính mình, kiếm sống bằng chính sức lao động của bản thân, soái biết bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Phù Khanh Khanh tốt hơn nhiều, gọi thật nhiều thịt nướng rồi sụt sùi nói: "Đói ch.ết em rồi!"
Chuyện này thất bại không hề ngoài dự liệu, chính là hợp tình hợp lý. Ôn Dĩ Ninh đã chuẩn bị xong tâm lý ăn mắng, ngày tiếp theo vừa bước chân vào đến công ty quả nhiên lập tức bị gọi vào văn phòng của Cao Minh Lãng. Không những Cao Minh Lãng, mà cả vị đứng đầu Chu tổng và Văn Nhã đều có mặt.
Cao Minh Lãng vẫn còn ghi thù tối đó bị cô dội rượu lên đầu, vừa thấy người liền lên giọng khởi binh vấn tội: "Đây là tất cả những gì cô làm được?"
Ông ta ném mạnh tập tài liệu in sẵn con dấu đỏ của tập đoán Á Hối, bụp một tiếng: "Thứ hai giao nhiệm vụ cho cô, đến thứ tư liền giao cho tôi cái kết quả này đây?"
Ngữ khí vô cùng gay gắt, thái độ cũng hung hăng. Chu tổng ngồi bên cạnh hòa giải, hỏi: "Dĩ Ninh, vì sao Á Hối lại quyết định kiên quyết như vậy? Còn chưa tới hai ngày, có phải cô không câu thông kịp thời với bọn họ hay không?"
Phù Khanh Khanh đứng sau không nhịn được lên tiếng: "Chúng tôi đã lập tức liên lạc, đến cả trợ lý của An Lam cũng đã tìm hẹn, chuyện này từ lúc giao cho chúng tôi đã rất tệ rồi."
Trong lúc nói chuyện, Chu tổng đi ra ngoài nhận điện thoại. Cao Minh Lãng nhấc tập tài liệu ném qua, "Không viện cớ, đây là cái gì hả!"
Có mấy tờ trong đó rơi ra, đáp xuống mặt đất, gió lớn lùa qua cánh cửa sổ không khép, một giây sau mọi thứ đều loạn tung. Ôn Dĩ Ninh mím môi, không có ý muốn biện minh, cũng không phải cô sợ, mà là từ khi bắt đầu Cao Minh Lãng đã ỷ quyền cao chức trọng nhất định không muốn cho cô được dễ chịu.
"Thông báo cho bên nhân sự, tháng này trừ tiền lương thưởng." Cao Minh Lãng bổ sung: "Toàn bộ tổ của cô cũng chịu phạt cùng luôn đi."
Chu tổng nhận điện thoại xong quay lại, "Không cần phạt nữa."
Câu nói này không thể nghi ngờ giống như ném một viên đá xuống mặt hồ, tất cả những người có mặt đều quay về phía ông ấy.
Chu tổng không nén được hưng phấn, quơ quơ điện thoại trong tay rồi nói: "Hãn Hải có ý muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta. Chắc mọi người đều biết bọn họ vừa mới trúng thầu hạng mục đường sắt cao tốc, đây chính là công trình trọng điểm trong năm nay của Cục đường sắt." Chu tổng cười cười rồi nói với Ôn Dĩ Ninh: "Tối nay cô đi theo tôi một chuyến, Hồ tổng trực tiếp chỉ định người muốn bàn chuyện hợp tác là cô."
Tội thần lập công lớn, xử phạt đương nhiên hết hiệu lực. Tối đó, Ôn Dĩ Ninh đi theo Chu tổng, rốt cuộc được gặp mặt vị Hồ tổng này. Nhìn qua thì có lẽ là hơn năm mươi, nho nhã khéo ăn khéo nói. Tuy là chuyện hợp tác đến bất ngờ, nhưng đứng trước cành ô liu bất chợt được tung ra thế này, cũng có thể coi như là một mối duyên lành.
Hai người đi lên, Hồ tổng còn cố ý đứng lại hàn huyên với Ôn Dĩ Ninh vài câu.
"Ôn tiểu thư là người phương nào?"
"Thành phố H, một thị trấn nhỏ phía nam."
"Tôi có nghe qua, nếu có cơ hội cũng muốn đến xem một chút. Cô đã ở Thượng Hải rất lâu rồi sao?"
"Bốn năm đại học, sau khi công tác một thời gian bên ngoài thì lại quay về."
"Tuổi trẻ tài cao." Giọng nói của Hồ tổng đầy thiện ý, không giống như mấy vị sếp lớn trên người núng nính đều là mỡ khác, Ôn Dĩ Ninh không khỏi thụ sủng nhược kinh. Đi tới cửa, Hồ tổng đột nhiên nói: "Người Kỳ Sâm đề cử lúc nào cũng rất ưu tú, rất vui được gặp hai người."
Ông ấy đưa tay ra, Chu tổng nắm lấy, gật đầu: "Hi vọng sau đó có thể có cơ hội hợp tác."
Hồ tổng liếc Ôn Dĩ Ninh một cái, nở nụ cười: "Gặp lại."
Thượng Hải về đêm càng làm nổi bật lên vẻ phồn hoa và náo nhiệt, dòng xe qua lại như nêm. Lúc trở lại, Chu tổng cực kỳ cao hứng nói với cô: "Hóa ra cô còn giấu diếm một tầng quan hệ này, Dĩ Ninh, đúng là không thể khinh thường cô được."
Nói bóng nói gió một hồi, thế nhưng Ôn Dĩ Ninh trước sau vẫn giữ trầm mặc. Chu tổng có chút không nhịn được, mãi đến khi chạm mặt với một vị Trình tổng mới tạm gác chuyện đó qua một bên. Ôn Dĩ Ninh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi bị dòng ánh sáng liên tục lưu chuyển phía dưới làm cay mắt mới chịu cúi đầu xuống không nhìn nữa, trong lòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Đó là hồi ức của rất nhiều năm về trước, khi ấy cô 21 tuổi, cũng là cái tuổi đẹp nhất khí thế nhất của một cô gái.
Không, nghiêm túc mà nói, thì đây thậm chí không thể tính là hồi ức.
Cái từ hồi ức này, bản thân nó đã mang một ý nghĩa đẹp, một ký ức đẹp để hoài niệm nhớ nhung. Nhưng đối với cô mà nói, ba chữ Đường Kỳ Sâm, chính là mỹ hảo vô duyên.
Ôn Dĩ Ninh khẽ khép mắt lại, tâm tình như bị một lớp mây mù dày đặc phủ kín, giống sau khi rơi xuống từ trên cao đã trở thành mặt nước phẳng lặng.
***
Bát Bát: Đột nhiên muốn thay đổi tên của bộ này thành Hẹn gặp lại nhau ngày hoa nở, mọi người thấy sao hị hị hị