Chương 24
Sau cuộc tranh luận ngắn ngủn thì tôi lại ức thêm một cục chà bá. Không ngờ nha, ngoài biến thái, hắn còn rất rất thích mặc váy nữ. Nhưng hắn to con thế thì sao mặc vừa? Tên khùng tiền. Sau một vòng tham quan hết tầng hai, tôi đang xách hai túi ni lông đầy ắp hàng hóa. Hắn cứ việc quẹt quẹt thẻ nhàn rỗi và cười với fan mà không nói tiếng nào. Tôi tự nhủ trong lòng: hắn bị câm, hắn bị câm. Tôi tức mình giơ tay lăm lăm với ý định đấm thẳng vào bản mặt cẩu tạp chủng của hắn. Nhưng suy đi tính lại, cái tên này nổi tiếng là thế, được người ngoài chú ý như thế, có đội quân fan hùng hậu tới thế, tôi mà đấm hắn lúc này thì không những bị mất mặt, bị chỉ trích là hành hung người khác mà còn bị đội quân “Cuồng Phong” của hắn trả thù. Xuống đi con, xuống đi con. Tôi vuốt vuốt ngực cố làm cho mạch cảm xúc lắng xuống để chạy đến đập cho hắn một trận nhừ tử. Tôi và hắn đi qua khu vực underwear dành cho cả nam lẫn nữ. Hình như hắn muốn đi qua luôn chứ chẳng ghé lại tống vào cho tôi xách. Tôi chạy đến cầm 1 chiếc qυầи ɭót màu đỏ có ren cười ha hả:
- Anh à, em thấy quần này hợp với anh lắm đó nha!
Hắn quay đầu lại nhìn tôi, mọi người xung quanh đi ngang cũng dừng lại chú ý. Tôi nhìn họ:
- Tôi đang chọn quần áo lót cho người bạn thôi mà!
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, bàn thì mặc mấy người, tôi không nhục là được rồi. Tôi ngó nghiêng xung quanh, không biết có fan của hắn ở đây không nhỉ? Có một số bà cô già còn đi ngang nói nhỏ: ”Mới bé tí mà đã yêu đương đi chọn quần áo lót cho nhau.” Tôi lườm lườm nhìn mấy bà ta. Nè mấy bà cô già, tôi nói là chọn cho bạn cơ mà. Yêu đương cái khỉ gì. Tôi nhìn nét mặt khó coi của hắn mà thầm đắc ý. Tôi tiếp tục chọn những loại qυầи ɭót của nữ đủ màu sắc sặc sỡ: đỏ, đen, xanh, tím, vàng, cam,… Có một số đứa trong trường đi ngang nhìn tôi, tôi vẫy vẫy tay:
- Là mua cho anh Phong đó!
Tôi nhìn hắn mà chỉ muốn cười lăn cười bò ra đất. Nét mặt của hắn càng ngày càng khó coi. Ôi đau ruột! Mấy đứa đó nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên: há miệng tròn vo, mắt tròn to như mắt ếch sắp rụng luôn khỏi tròng. Thần tượng của họ biến thái tới nỗi mặc đồ nữ sao? Không phải chứ? Điều này đã mang tới một cú sốc lớn cho họ. Họ lôi điện thoại ra chụp tách tách chuẩn bị post facebook check hình.
Cô bạn trông coi quầy nhìn hắn không chớp mắt. Cũng phải, một tên men lì, nam tính, đẹp trai mà lại thích mặc quần áo lót con gái. Lúc này hắn mới định thần lại, gằng giọng trong cổ họng:
- Đi - chỗ - khác - nhanh!
- Sao? Lấy tất cả à? - Tôi giả vờ không nghe thấy câu nói của hắn mà nhanh chóng thu gom tất cả quần áo lót tôi đã chạm vào mà thanh toán. Tôi đi tiếp qua quầy khác, những ánh mắt kì lạ đó vẫn đang dõi theo hắn, lúc này, trán của hắn rịn ra rất nhiều mồ hôi. Hắn nói nhỏ:
- Đi - về!
Tôi nhìn hắn như thế chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười như một con mụ điên mới trốn trại. Hắn xấu hổ hóa thẹn rồi. Hắn túm lấy tay tôi lôi đi một mạch ra khỏi siêu thị. Hắn đi lấy xe mô tô rồi phóng ra, ra lệnh cho tôi lên xe. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, đưa hai túi đồ cho hắn. Hắn bực bội, không đón lấy hai cái túi mà dựng xe bước xuống, nhấc bổng tôi lên để tôi ngồi lên xe. Tôi bĩu môi, thái độ mọi rợ gì đây? Xong rồi hắn ngồi phía trước phóng xe đi. Cả quãng đường đưa tôi về nhà, hắn chẳng thèm hé răng nửa lời, tôi nhảy xuống xe, trả hắn hai túi đồ, không thèm chào hỏi hắn đi vào nhà, đóng sầm cửa. Hừ! Cái đồ nhỏ mọn. Không đâu lôi người ta đi, đang vui vẻ, tự nhiên lại hầm hầm như con khỉ đột, sau đó ra lệnh cho tôi xách đồ như con hầu của hắn ta, người ta trêu cho một tí mà cũng thái độ. Sao tính hắn đàn bà thế nhỉ?!
Tôi lết lên phòng, vừa mở cửa tôi đã bị hai con người ngồi trong phòng dọa cho sợ mất mật. Nó và Nhi nhìn tôi bằng khuôn mặt đằng đằng sát khí. Gì đây? Tôi làm gì sai mà chúng nó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi như thế?
- Ha ha... – Tôi cười cười phá tan bầu không khí im lặng nhưng lại bị nó trừng mắt cho không dám cười nữa. - Mày với bà Nhi sao ở trong phòng tao thế này?
- Mày vào page của trường nhanh. – Nó đẩy cái laptop tới trước mặt tôi.
Tự nhiên tôi có dự cảm không lành, nhíu mày nhìn nó và Nhi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bà vào xem rồi sẽ biết. – Nhi nói.
Tôi nghe thế nữa cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng mở laptop rồi vào page của trường. Tôi trợn tròn mắt nhìn cái màn hình laptop. Hai bài đăng nổi bật nhất hiện lên làm mắt tôi suýt rớt khỏi tròng, miệng há hốc đủ để một đàn ruồi làm tổ, sau này chúng dời nhà sẽ vẫy tay tạm biệt tôi trong hạnh phúc vì đã trao cho chúng một ngôi nhà ấm áp, rộng rãi đầy tình yêu thương.