Chương 32
Giờ tôi đã hiểu rồi. Thật ra hắn biết, hắn đã lo cho tôi trước rồi. Vậy là… những lời khi nãy tôi mắng mỏ hắn là hoàn toàn sai. Lần này tôi có lỗi với hắn rồi. Tôi cúi gằm mặt không dám ngước lên nhìn hắn, môi mím chặt, hai tay nắm chặt gấu áo tới toát mồ hôi. Tôi biết phải làm sao đây? Tôi mắng mỏ hắn đã là tội lỗi rất lớn rồi, còn nói giữa nơi công cộng nữa. Việc này không những khiến hắn mất mặt mà còn có thể tạo một scandal cho hắn nữa.
Bỗng, tôi cảm thấy đầu mình nặng nặng, ngước lên thì thấy bàn tay to lớn của hắn đang xoa đầu tôi, hắn thở dài, trầm giọng nói:
- Được rồi. Cô hiểu ra rồi thì ăn đi. Tôi đắn đo một lúc, cuối cùng gật nhẹ đầu. Tôi lại nhìn lên hắn, lúc này mới nhận ra, trong đáy mắt hắn thấp thoáng nỗi buồn. Là tại tôi ư? Tôi ngẫm nghĩ. Hình như là tại tôi rồi. Tôi cúi đầu, chọc chọc cái dĩa vào đĩa mì xào. Làm thế nào đây? Tôi làm sai như vậy, còn khiến hắn buồn mà không xin lỗi hắn thì có vẻ không được. Tôi liếc liếc hắn, hắn vẫn đang ăn một cách rất bình thản. Tôi cầm cốc băng sa đưa lên trước mặt hắn, cười giả lả:
- Phong ca, sao hôm nay anh soái thế? Uống ngụm nước, uống ngụm nước cho mát ha. Hắn nhướn mày nhìn tôi. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, trong lòng tự chửi mình ngu, nói mà chẳng liên quan gì cả. Hắn gật nhẹ đầu, đón lấy cốc băng sa trên tay tôi, đưa lên miệng uống. Lúc này tôi mới bắt đầu lí nhí:
- Tôi xin lỗi…
Nói rồi lại cúi đầu nhìn đĩa mì. Chờ cả nửa ngày cũng không thấy hắn lên tiếng, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn. Hắn đang nhướn một bên mày nhìn tôi.
- Anh sao vậy? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Cô vừa nói bằng âm lượng của muỗi sao? – Hắn không trả lời mà hỏi lại tôi một câu khiến tôi cảm thấy rất không liên quan.
- Của người. – Tôi trả lời.
- Vậy sao tôi không nghe thấy cô nói gì? – Hắn lại hỏi.
- Tôi… tôi… - Tôi không biết phải trả lời hắn thế nào. Hắn có thật là không nghe thấy hay đang trêu tôi đây? Thôi mặc kệ! Nói lại một câu cũng chẳng mất miếng thịt nào của tôi. Tôi nhắm mắt nói. – Tôi xin lỗi!
- Hả?! – Hắn vẫn tỏ vẻ không nghe thấy gì, ghé sát tai lại gần tôi. Lần này thì tôi biết chắc hắn đang cố tình trêu tôi rồi. Cái tên đáng ch.ết này! Được xin lỗi còn lợi dụng trêu người khác! Hắn không nghe thấy vì tôi nói bé đúng không? Được! Vậy tôi sẽ nói thật lớn cho hắn nghe rõ!
- Tôi nói là… TÔI XIN LỖI!!! – Ba chữ đầu tôi ghé sát tai hắn, nói rất nhỏ nhẹ nhưng ba chữ sau tôi gào thật to vào tai hắn. Hắn giật bắn mình vội lùi lại vì bị tôi hét thẳng vào tai, còn suýt nữa thì ngã lộn cổ. Ta ôm bụng cười phá lên. Trời ơi. Nhìn hắn buồn cười quá đi! Buồn cười ch.ết tôi mất! Hắn bịt tai, nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán:
- Tôi đâu có điếc? Việc gì phải hét thẳng vào tai tôi như thế?!
- Thì tại anh thể hiện là anh không nghe thấy mà. Nên tôi mới phải nói thật to cho anh nghe thấy. - Tôi mỉm cười hồn nhiên trả lời hắn.
- Cô... - Hắn cứng họng không biết nói gì, tôi chớp ngay thời cơ, mỉm cười cầu hòa.
- Thôi... Giờ chúng ta làm hòa nhé? Lúc nãy là tôi sai, tôi không biết còn dám trách cứ anh. Ai quan tâm tôi nhất? Là Lưu Thiên Phong đẹp trai, soái ca trong lòng bao nhiêu cô gái quan tâm tôi nhất. Tôi đúng là cô gái siêu may mắn. - Tôi vừa cầu hòa vừa tâng bốc hắn lên tận chín tầng mây.
- Cô cũng biết cơ à? - Hắn nhướn mày rồi cười một cái. - Biết rồi thì nên trân trọng đi, cô gái siêu may mắn ạ.
- Đúng! Đúng! Tôi phải trân trọng điều này thôi. Được rồi. Mau ăn nào. Không là đồ ăn hết ngon. - Tôi nhe răng ra cười.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bữa trưa hôm nay đối với tôi vui vẻ và sảng khoái vô cùng. Một phần vì đồ ăn quá ngon, một phần vì hắn.
Hắn thì có lẽ không như cô, không thể vui vẻ thế được. Đỉnh đầu hắn sắp bốc lửa tới nơi rồi. Hắn tức giận và khó chịu như thế đương nhiên là có vấn đề rồi. Tất cả chỉ vì anh chàng khi nãy lấy giúp cô chai tương ớt. Không biết anh ta có vấn đề gì mà cứ ngồi ngắm cô suốt, điều đó khiến hắn thấy rất ngứa mắt. Ngắm cái gì mà ngắm? Cô xinh quá chắc? Đã thế mỗi lần cô cười anh ta còn cười theo nữa chứ. Cũng may con heo ngốc nhà hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ mải ăn uống và kể chuyện cho hắn nghe. Không giống như mọi khi, hôm nay cô cười với hắn rất nhiều. Có phải cô đã đỡ ghét hắn và lại thích hắn như trước không? Nếu thật vậy thì đúng là tốt quá.
Ăn uống xong, hắn đứng dậy đi ra thanh toán, tôi lẽo đẽo theo sau lưng hắn.
- Hết bao nhiêu vậy? – Hắn cười tỏa nắng với chị nhân viên làm chị đỏ mặt. Tôi nhìn cảnh này mà thấy ngứa mắt vô cùng. Trông như cặp đôi mới yêu nhau ý. Lòng dạ hẹp hòi của tôi lại nổi lên, tôi âm thầm lườm hắn.
- Dạ… - Ôi chữ dạ của chị ấy làm tôi tức nghẹn. Cái gì vậy chứ? Rõ ràng chị ấy nhiều tuổi hơn cả hắn cơ mà? Dạ với vâng cái gì?! – Anh cho em xin chữ kí của anh được không ạ?
- Được thôi. Chị có giấy không? – Hắn rất hào phóng nói. Thật ra là do hắn đang vui mừng vì bị cô lườm. (dị vậy?)
Chị ấy đưa giấy cho hắn, hắn kí xoẹt xoẹt vài cái. Tôi tròn mắt ngó vào. Chữ kí của hắn đẹp thật. Nhưng mà bực mình nha! Rõ ràng tôi và hắn cũng gọi là thân, đi ăn cùng nhau tới ba nơi rồi mà hắn đã cho tôi cái chữ kí nào đâu. Trong khi chị ấy…
- Em cảm ơn ạ. Cái nay coi như là anh thanh toán cho em đi ạ. Lần sau anh lại tới ăn nhé. – Chị ấy mừng run, cười nói. Được. Ít ra như thế còn được. Không phải hắn cho không chữ kí. Tôi cũng đỡ tủi thân.
- Vậy có được không? – Hắn ngẫm nghĩ một hồi, liếc liếc tôi vừa lườm hắn giờ đã nhe răng ra cười.
- Em không thể nhận chữ kí của anh còn đòi tiền được. – Chị ấy trả lời.
- Vậy chúng tôi đi trước nhé. Đồ ăn rất ngon, lần sau nhất định sẽ ghé lại. – Hắn gật đầu, nói xong thì nắm tay tôi kéo đi.
Tôi mỉm cười để hắn giúp trèo lên xe. Hắn phóng xe đi, để lại đằng sao bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.