Chương 3: Nổi bật ở khu trung tâm mua sắm
Kiều Mộng Ni bước lên xe hơi chuyên rời khỏi biệt thự Kiều gia, một đường thẳng đến trung tâm mua sắm AEON. Đến trước cửa khu mua sắm, Kiều Mộng Ni nhìn thấy khủng cảnh huy hoàng tráng lệ nơi đây, trong lòng cô bỗng háo hức lạ thường. Hôm nay cô phải mua sắm vào vui chơi thoả thích mới được.
Vào phía trung tâm lầu 1, cô yêu thích không thôi cách bài trí đặc biệt với những mô hình vô cùng dễ thương và đẹp mắt. Nào là mô hình nhưng chú chó đóm, hay ly khoai tây chiên giòn tan ngon miệng, vv.. Đang ngắm nhìn và chụp hình bằng gậy selfie, thì cô nghe được người dẫn chương trình và ban quản lý xì xào to nhỏ:
- Không xong rồi. Ca sĩ biểu diễn hôm nay không thể có mặt. Làm sao đây. Chẳng lẽ phải hủy show.
Trong khi họ đang vò đầu bứt tóc vì chưa nghĩ ra được cách nào, thì Kiều Mộng Ni đã bước lại gần họ từ lúc nào. Cô nói dõng dạt:
- Tôi có thể giúp được hai người. Tôi sẽ biểu diễn hai tiết mục góp vui nhưng với điều kiện..
- Điều kiện gì? _ Cả hai đồng thanh hỏi.
- Rất đơn giản. Chỉ cần cho tôi 100 thẻ khu vui chơi là được. Hihi._ Mộng Ni cười lém lỉnh.
- Chỉ vậy thôi sao. Được, thành giao. _ Chú quản lý hào sảng đáp.
Kiều Mộng Ni vui vẻ bước lên sâu khấu trước bao nhiêu ánh nhìn từ ngưỡng mộ, yêu thích, ghen tị, ngạc nhiên của mọi người. Cô bình tĩnh cất tiếng, giọng nói ngọt ngào làm say lòng người:
- Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi xin góp vui bằng cả khúc tôi sáng tác. Ca khúc mang tên: Lạnh lẽo.
"Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương
Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ Không tưởng niệm, tự thấy chẳng thể quên
Mơn mởn hoa đào lạnh, chuyện kiếp trước người làm sao buông xuống?
Trái tim mịt mờ này còn giả vờ không đau đớn, không gượng ép. Đều là sự giả dối
[Chorus]
Bóng đêm lạnh vì nỗi tưởng niệm của người thành sông Hoá thành bùn xuân che chở ta
Năm tháng nhàn nhạt, phất mãn tay áo vợ chồng
Từng chút mùi hương hoa cỏ hoà vào nước
Thiên ý lạnh lẽo, người một thân sắc hoa
Rơi vào phàm trần, mưu kế thụ thương Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan
Tâm đã hao mòn, còn mấy phần hận của kiếp trước?
Cũng từng tóc mai như sương, cũng từng có ánh sáng người trở về Năm tháng dài đằng đẵng, sao có thể lãng phí thời gian?
Gạt đi lưu lạc, không còn thay đổi để trưởng thành
Rực rỡ hoa đào lạnh, kiếp này càng thêm sôi sục
Một đoá cũng đủ cho hai bóng lưng kết thành vợ chồng
Ở nơi biển nước Ba đời ba kiếp lạnh lẽo, chợt bừng tỉnh như mộng
Năm tháng qua đi, hong khô nước mắt
Nếu như trong hồi ức lần nữa không thể quen biết nhau
Hãy để cho tình cảm rơi xuống cửu trần
Mười dặm lạnh lẽo, bao giờ xuân thịnh
Lại thấy dưới tàng cây một ngọn gió
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
Đừng để cho ân oán, yêu hận làm lạnh lẽo sự thuần khiết của hoa"
Giọng cô ngân vang cao vút trầm bổng rõ ràng. Mọi người đã tập trung rất đông gần sân khấu. Không gian như lắng động theo từng lời ca ngọt ngào da diết của Kiều Mộng Ni. Lời ca bi thương như nỗi đau, không cam lòng của một cô gái trước tình yêu không có hồi kết.
Đã có người không cầm được nước mắt vương trên khoé mi mà thương tâm khóc. Kết thúc bài hát, tiếng vỗ tay hò reo huýt sáo vang vọng cả khu trung tâm AEON:
- Hay lắm, hay lắm. Thêm một bài nữa đi.
Kiều Mộng Ni vẫn lâm vào mộng mị trước tiếng vỗ tay như sóng vỗ của mọi người. Cô mỉm cười chấp nhận hát bài hát mới. Đến khi hát được 5 bài thì mọi người mới chịu dãn ra khắp nơi đi chơi mua sắm.
Mộng Ni khi được quản lý tặng 200 thẻ trò chơi và tặng một bộ đầm phiên bản giới hạn cũng vui vẻ dạo khắp nơi mua sắm. Mua được mấy bộ đồ thanh nhã, dễ thương, cô bước vào khu trò chơi quyết định tiêu hết số thẻ vừa có được.
Vừa bước vào thì cô thấy mọi người đang vây quanh hai người đang nhảy rất điêu luyện trên máy trò chơi. Kiều Mộng Ni tò mò tiến lại gần thì nghe được tiếng bàn tán to nhỏ của mọi người:
Người qua đường A:
- Ê.. ê.. Có chuyện gì mà mọi người vây quanh đây vậy.
Người qua đường B:
- Anh ấy là Lãnh Minh Dực, tân sinh viên của trường Đại học Nghệ thuật S. Cậu ấy đang thách đấu với người kia. Ai thắng phải tặng người kia 100 thẻ trò chơi. Nãy giờ cậu ấy đã thắng trên dưới mười người rồi.
Người qua đường A ánh mắt hình trái tim nhìn chằm chằm Lãnh Minh Dực:
- Thật sao? Tài quá, lại đẹp trai nữa. Mình là fan của cậu ấy mất rồi.
Người qua đường C:
- Cậu kia hình như sắp thua rồi. Cậu đẹp trai kia lại thắng nữa.
Mọi người hò hét reo lên:
- Giỏi quá. Giỏi quá. Nhảy đẹp tuyệt. Nữa đi. Nữa đi.
Lãnh Minh Dực nhìn vẻ ngoài như một chàng thư sinh, môi hồng răng trắng. Ánh mắt màu màu xanh lam đẹp mắt trong trẻo, tĩnh lặng như hồ thu lạnh lẽo. Hắn nhếch miệng cười khẽ nụ cười như chứa băng khiến người ta rùng mình. Hắn cất tiếng nói lành lạnh mà trong veo:
- 100 xu của tôi.
Người kia nhăn mặt tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa 100 xu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lãnh Minh Dực. Hắn tức tối bỏ đi một nước. Khi đếm đủ số thẻ, Lãnh Minh Dực lại cất tiếng hỏi:
- Còn ai muốn thi không?
Mọi người quay đầu nhìn nhau không ai trả lời. Kiều Mộng Ni đứng xem nãy giờ thì bỗng lên tiếng:
- Tôi. Tôi sẽ thách đấu với cậu.
Mọi người hướng mắt về phía cô xầm xì:
- Cô gái nhỏ nhắn này có được không?_ Anh A hỏi
- Không đâu. Chỉ cần một bài nhảy nhanh chút cũng khiến cô gái xinh đẹp này ngất xỉu rồi huống chi là thắng._ Anh B phán.
- Đúng đó. Làm sao có thể chứ._ Mọi người đồng tình nói.
Lãnh Minh Dực lạnh lùng hỏi:
- Cô chắc chứ.
Mộng Ni tự tin nói:
- Đương nhiên. Tôi sẽ không thua anh đâu.
Lãnh Minh Dực cười giễu nhúng vai:
- Để xem sao đã.
Cả hai bước lên máy nhảy, đồng thời bỏ xu vào. Giao kèo nhảy chung một bài. Bài hát bắt đầu hai người điêu luyện nhảy. Lúc đầu là những bước nhảy và động tác chậm và dễ. Dần dần trở nên khó và nhanh. Hai người không ai thua ai, không ai nhường ai. Nhảy đến hết bài số điểm cả hai đều như nhau, số điểm tuyệt đối hiện lên trên màn hình.
Lãnh Minh Dực hơi ngạc nhiên nghĩ ngợi. Mình có nhường cô ta chọn bài nhưng bài này độ khó cũng tầm trung chứ chẳng vừa. Thế mà cô ta nhảy không sai một nhịp và đông tác cũng rất đẹp và đúng. Lãnh Minh Dực thích ý cười ha hả:
- Hahaha.. Được lắm. Lần này tôi có đối thủ rồi. Nhảy tiếp. Lần này tôi chọn bài._ Lãnh Minh Dực không để ý đến bản thân cư nhiên cười ra tiếng, còn lại nói một câu dài nhất từ trước đến giờ.
Mộng Ni nhúng nhúng vai cười tỏ vẻ không sao cả. Đối với cô nhảy thế này không thành vấn đề. Thế giới này không khác lắm so với thế giới trước. Chỉ khác tên thành phố các nước thay đổi. Còn các sinh hoạt thường ngày kể cả bài hát hit, hay cách nhảy đều không khác thế giới trước.
Trước kia, Kiều Mộng Ni lúc rảnh, hay tâm trạng không tốt, cô cũng hay đi đến những trung tâm mua sắm thế này vui chơi, mua sắm đến hết ngày để vơi đi tâm trạng.
Thế là, hai người nhảy đến 10 bài vẫn bất phân thắng bại. Người đi đường đã vơi đi một nữa. Cuối cùng hai người quyết định hẹn khi khác tái chiến rồi tản ra đi về.
Mộng Ni tuy giỏi về nghệ thuật nhưng thật ra cô có trí nhớ rất kém. Hầu như quyển tiểu thuyết của cô bạn nọ cô đã quên gần hết. Mộng Ni không nhớ được, cũng không nhận ra Lãnh Minh Dực cũng là một trong các nam chủ của Lâm Tố Tố. Nên mới có một màn gặp mặt định mệnh này.
----.. ---- Chuyển cảnh ----.. ----
Kiều Mộng Ni về nhà ăn uống qua loa rồi về phòng mình. Bước vào phòng tắm, Kiều Mộng Ni ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay đi chơi thật vui cô cũng mua được rất nhiều bộ đồ mình yêu thích. Có ba mẹ giàu có thật sướng.
Kiếp trước, cô là trẻ mồ côi nên tình thân của ba mẹ cô không thể có được. Để có thể nổi tiếng cũng do cơ duyên hảo hợp gặp được chú quản lý mà có. Kiếp này có ba mẹ yêu thương, gia cảnh giàu có cô phải chân trọng thật nhiều. Cô sẽ không vì nam chủ hay nữ chủ mà đánh mất đi niềm hạnh phúc vốn có của mình.
Kiều Mộng Ni quấn khăn quanh người, rồi vừa lau khô tóc ướt vừa bước ra ngoài. Bỗng một tiếng nói vang lên trong phòng khiến cô hoảng loạn la thất thanh:
- Áaaaa....... Hàn Thần sao anh ở phòng tôi. Đồ biến thái. Đi ra ngoài._ Kiều Mộng Ni vừa nói vừa quăng gối tứ tung lên người Hàn Thần
Hàn Thần vừa đỡ gối vừa bất đắc dĩ nói:
- Đâu phải lỗi tại anh. Tại em không khoá cửa mà. Mau thay đồ đi anh có bất ngờ cho em đây._ Nói rồi Hàn Thần bước ra khỏi cửa rồi lịch sự đóng cửa giúp cô.
Kiều Mộng Ni hậm hực hừ lạnh. Đã tự ý vào phòng con gái mà còn đỗ lỗi cho cô. Mộng Ni nhanh chóng mặc quần áo rồi ra cửa gọi Hàn Thần vào.
- Anh vào đi. Anh đến có chuyện gì không?
- Cầm lấy món quà nhỏ tặng em trước ngày nhập học. Đừng có cảm động quá mà yêu tôi đấy nghe chưa._ Hàn Thần nhéo cánh mũi Mộng Ni trêu chọc.
Mộng Ni phồng má lè lưỡi khinh thường:
- Ai thèm yêu anh chứ. Tự kỉ vừa thôi. Plè.
Hàn Thần cười ha hả xoa mạnh đầu cô khiến đầu tóc cô rối như tơ vò, hắn cười nói:
- Haha. Heo con đáng yêu, nhớ lời em nói đó. Không đùa nữa. Đây. Đồng phục mới của em đây. Đi học vui vẻ nhé, bé heo.
Hàn Thần rời đi, Kiều Mộng Ni cũng về phòng sẵn tiện khoá cửa lại. Cô không muốn chuyện vừa rồi lại xảy ra nữa đâu. Tên Hàn Thần đáng ghét cứ thích trêu chọc cô là bé heo này, heo con nọ. Cô mệt mỏi thả người xuống giường.
Dần dà lâm vào giấc ngủ ngọt ngào. Trong mơ lại là tên Hàn Thần kia và thêm hai người đàn ông nữa mà cô không thấy rõ mặt. Cô và họ vui chơi trên cánh đồng hoa rộng lớn đến quên ngày giờ. Kiều Mộng Ni vừa ngủ vừa cười một nụ cười hạnh phúc.