Chương 5: Trừng phạt
Hắn sải bước chân kéo nó đi ra khu vực để xe .. Tay hắn nắm chặt tay nó , nó thoáng đỏ mặt .
-“ Này” - Tay nó vùng vằng , nhưng càng chống đối hắn càng xiết chặt tay nó hơn -“ Mau bỏ tay tao raaa” ( Xưng tao-mày cho nó dễ thương < :* )
Giọng hét của nó ngọc ngà tới nổi hắn phải nhíu mày . Hắn thả tay nó ra . Phải trừng phạt cho nó chừa , dám xịt nước vào người hắn . Tay được tự do , nó cong chân định chạy , chưa được nửa bước đã bị hắn tóm gọn
- “Phải trừng phạt cô nhóc như mày ra sao đây heo !” - Hắn nhếch môi tiến sát lại phía nó , hắn càng tiến nó càng lùi , đến khi vấp cục đá ngã ra sau , nó mới im lìm luôn . Hắn ngồi xổm xuống , cúi sát mặt vào khuôn mặt phúng phính của nó
- “Gì .. gì đây .. Giết .. tao ...tao hả ?” - Nó run rẩy , lời nói vấp vài chỗ . Đầu óc nó bắt đầu hoạt đông ,” Phải làm sao đây ? hắn sẽ giết mình sao ? đâm hay chém ? rồi ba mẹ biết tin thì sao đây Ông trời ơi con còn trẻ , con chưa lấy chồng luôn mà , ông nỡ đối xử với con vậy thật sao ‘’ Hét lên , phải vùng lên chống đối , nghĩ vậy thôi chứ nó chả dám =,=
Hắn lạnh nhạt lắc đầu , cúi tiếp đầu xuống mặt nó , mặt sát mặt chỉ cách chừng 1cm nữa là ... kiss luôn rồi
‘’ Không lẽ hắn định ......... ‘’ Nghĩ tới đây , nó nuốt từng đợt nước bọt xuống ‘’ ... hôn mình ‘’
Nhìn mặt nó lo đến vẻ hình sự , càng muốn chọc thêm , tay nâng cằm nó lên , cúi sát môi vào thì ...........
-“ KHÔNGGGGGG” - Nó hét lên rồi đứng dậy , toàn bộ căm phẫn lẫn nước bọt từ trong miệng phun ra đều đang ‘’an vị’’ trên khuôn mặt hắn .. nó hốt hoảng nhăn mày ‘’ Ôi không , ch.ết tới nơi rồi , con Quyên ngốc này ‘’
Hắn vuốt mặt , mắt hằn lên tia đỏ tức giận ‘’ Con nhỏ này , quá đáng ‘’
- “Đáng ghét” - Hắn hét lên 2 từ , cầm chặt cổ tay nó và BÓP đầy cam phẫn
- “A” - Nó khẽ hét nhỏ trong miệng , mắt ươn ướt , sống mũi đỏ đỏ .. Hắn dần nới lỏng tay ra , định dọa tí thôi
Nhìn 2 má mặt phúng phính của nó đỏ dần , hắn cảm thấy muốn nhéo đã tay ( ác _._ ) Vươn tay 1 cái , hắn thích thú nhéo thật mạnh 2 cái má phúng phính của nó .
- “Đồ con nít , biết đau không hả ?” - Nó ôm bờ má của mình , lo sợ đã mất , chỉ còn sự bực mình
- “Đó là trừng phạt” - Hắn nhếch môi đểu , trong lòng đâu đó len lẻn 1 sự thích thú hông hề nhẹ
-“ Đồ khó ưa , đồ biến thái .. Tao về tao mắc anh người yêu của tao” - Nó nói giọng căm phẫn , giơ chân lên và ĐẠP-THẬT-MẠNH lên chân hắn .. Thừa lúc hắn ôm chân la đau , nó hihi haha bỏ chạy trước
- “Đồ heo ngốc” - Hắn nhìn theo bóng dáng nó , miệng rủa thầm . Tự trách sao hôm này mình hiền thế ( khônq nỡ ra tay thui -,- )
Lon ton chạy vô lớp , nó chào ông thầy rồi nịnh nọt vài câu , ổng yếu lòng liền ( nghề của con Q ngoài đời luôn =,= ) cho nó vô lớp
- “Ê” - Nó ngồi vô chỗ , đập thật mạnh lên bờ vai của Khoa
Đang ngủ có kẻ đánh mình , Khoa la oai oái ngồi dậy trừng mắt nó . Cũng may ông thầy già rồii , lãng tai nên không nghe
- “Mày tính ám sát tao chắc” - Khoa gằng giọng với nó .. Ngủ cũng chả yên
- “Ờ , tại số mày cao quá nên giết cỡ nào cũng chả ch.ết” - Nó cười cười gian ,
- “Uả ?” - Khoa nhìn chằm chằm vào 2 cái má của nó - “Hắn đánh mày hả Quyên ? Nhìn má mày nhìn như cục thịt luộc á , đỏ hỏm .. haha”
- “Thằng bạn khốn nạn” - Nó cầm nắm tóc vàng vàng của Khoa mà giật thật mạnh - “Đáng đời nè , dám chọc tao”
- “Bỏ ra” - Khoa la lớn , tay Khoa cố gắng giằng tay nó ra chùm tóc vàng yêu quý của mình
- “Tha ày” - Nó thả tóc Khoa ra , bàn tay nó nắm 1 nhúm tóc vàng của Khoa .. Nó cười như dại lên , hét to - “Tóc mày nè Khoa”’
- “HẢ ?” - Khoa há hốc mồm ra nhìn chùm tóc của mình bị nó giật đứt , tay Khoa sờ soạng liên tục trên đầu - “Ôi không , mày xem xem đầu tao có hói chỗ nào không “
Hói là khỏi lấy vợ luôn
Nó dòm lên cái đầu tóc Khoa , nhìn ngang nhìn dọc rồi phán 1 câu :
-“ Đầu như tổ quạ làm sao biết được có hói hay không ?” - Rồi nó an ủi - “Thôi , chắc không hói đâu .. Có hói thì tao ‘’cấp’’ ày mấy đầu tóc giả”
- “Con bạn khốn nạn” - Khoa gầm gừ rồi nằm úp xuống , tiếp tục công việc : NGỦ .. Mà cũng không hẳn ngủ , mà vừa than tiếc nhúm tóc và vừa nguyền rủa con bạn khốn nạn
- “Mày ngủ hả ? Thì tao cũng ngủ luôn” - Nó gục đầu xuống bàn . Ngoài Khoa ra đâu có ai tám với nó đâu , Khoa ngủ nó thức làm gì ? Thôi thì ngủ
Chả biết nó ngủ bao lâu mà tới khi nghe 3 tiếng trống ra về nó chợt tỉnh giấc , loay hoay vài lúc rồi ngẩn mặt dậy đã không còn ai trong lớp trừ Khoa với nó ra
- “Kaka , hôm nay lập kỷ lục rồi, Ngủ từ tiết 1 tới tiết 5 .. Tui tự hào tui quá” - Nó tự hào hí hửng , quay sang phải đã không thấy hắn . Nó cũng chả biết nãy giờ hắn có vô lớp không ?
- “Khoa , dậy đi về” - Nó hét to vào tai Khoa . Khoa bừng tỉnh
- “Mày tính ám sát tao tiếp à ?” - Khoa cáu , cái gì mà ngủ lúc nào cũng bị nó phá rối
- “Ôm sách vở về”- Nó cầm giỏ xách đứng lên đi ra . Khoa cũng ôm cặp lủi thủi đi theo nó
Nó chạy vô nhà , rốt cuộc ngày hôm nay đi học chỉ để làm cảnh , ngủ từ đầu tới cuối , chẳng học hành gì hết
- “Thưa mẹ con đi họccccc về !” - Vừa thấy mẹ , nó ngã nhào ôm bà
- “Èo , tính đè mẹ mày nghẹt thở à ?” - Mẹ nó trêu chọc , bà hiền từ vuốt mặt nó
- “Ặc , con đâu có nặng vậy đâu” - Nó bĩu môi ngồi dậy
- “Con làm sinh tố bơ kiểu gì vậy ?” - Bà nghiêm ngặt hỏi
- “Có gì hả mẹ” - Nó trả lời , vẫn không phát hiện ra ánh mắt khác thường của mẹ
- “Thằng Vỹ mới gọi , kêu bị ngộ độc thức ăn” - Rồi mẹ nó quả quyết - “Mẹ nghi là cái sinh tố bơ của con , con làm có vấn đề phải không ?”
- “À .. À . Ơ ..” - Nó lắp bắp , chả biết giải thích sao cả .. Nói ra đảm bảo bị chửi tệ hại ..
.’’ Con gái mà hậu đậu , bơ hư mà không đem vứt đi ‘’ Đảm bảo mẹ nó sẽ chửi thế