Chương 6: Ghen!?
Tử Dạ cùng mọi người bước ra khỏi cổng thì liền thấy bọn trẻ đang đứng ở ngoài.
" A! Anh Dạ ra ngoài rồi!" Một nhóc hét lên rồi cả lũ chạy đến chỗ cậu.
" Mấy đứa ra đây làm gì?" Tiểu Dạ ngồi xuống xoa đầu mấy đứa.
" Vừa nãy tụi e ở trong cô nhi viện nghe thấy anh hát. Anh hát hay lắm đó!" Cô bé nào đó giơ ngón cái lên khen Tiểu Dạ nhưng rồi lại nói:" Nhưng mà có mấy bài em không hiểu gì cả."
" Tất nhiên là mấy đứa không nghe thấy rồi, cậu ta vừa hát nhạc nước ngoài mà." Vương Hàn đi đến giải thích cho bọn trẻ nghe.
" Sao anh Hàn lại gọi anh Dạ là cậu ta? Anh ý tên là Dạ mà." Cô bé buộc tóc 2 bên thắc mắc.
" Đấy! Cậu nghe gì chưa? Tôi tên là Dạ- Tử Dạ!"
" Kệ cậu chứ!" Vương Hàn vẫn mặc kệ, hắn chẳng "care".
" Cậu kệ Hàn đi! Cậu ta hay thế lắm!" Lạc Thần đi lên khoác vai Tiểu Dạ. Hành động đó làm cậu giật mình:" A"
" A! Xin lỗi!" Lạc Thần thấy Tiểu Dạ giật mình liền bỏ tay ra xin lỗi.
" Không sao đâu, bạn bè với nhau mà." Cậu nói vậy thôi nhưng thấy bối rối lắm. May là bọn trẻ không thấy nếu không nó mách Bạch Nhiên thì ch.ết.
Mà khoan! Tử Dạ, cậu đang bổ não theo chiều hướng nào vậy!? Cậu nghĩ là cậu đang giấu Nhiên Nhiên để đi ngoại tình với Lạc Thần sao!? Não tàn hết sức mà! Với lại hai thằng con trai với nhau thì quầng cổ bá vai cái thì đã có làm sao!?
Sau đó mọi người quay trở về cô nhi viện. Lần này thì chỉ có Tử Dạ, Lạc Thần chơi với tụi trẻ thôi còn Vương Hàn và anh quản lý thì giúp sửa lại mấy món đồ.
" Thôi mấy đứa nghỉ ngơi chút đi, rồi ăn cơm trưa." Khi mặt trời gần lên cao thì viện trưởng bê ra rất nhiều cốc nước mát rồi kêu mọi người nghỉ tay.
" Vâng!" Mọi người đồng thanh vâng rồi dừng hết việc đang làm lại.
* Tinh, tinh, tinh* Bỗng chuông điện thoại của Tiểu Dạ kêu lên. Là Bạch Nhiên gọi! Tử Dạ liền cầm điện thoại chạy ra cổng.
" Ai gọi mà cậu ta chạy nhanh thế nhỉ?" Vương Hàn huých nhẹ Lạc Thần hỏi.
" Làm sao tớ biết được."
" Chắc là anh Bạch Nhiên gọi anh ý đấy ạ." 1 đứa bé tiến lại gần trả lời Vương Hàn.
" Bạch Nhiên? Là ai vậy nhóc?" Vương Hàn nhón chân ngồi xuống hỏi.
" Là người yêu của anh Dạ ạ!" Đứa bé ngoan ngoãn trả lời rồi chạy đi. Lạc Thần và Vương Hàn nghe thấy vậy thì không nói gì.
Quay lại với Tử Dạ, sau khi chạy ra cổng, ngồi xuống chiếc ghế đá ở hàng cây thì nghe điện:" Alo! Bạch Nhiên!"
" Ừ! Cậu đang làm gì đây?" Đầu bên kia, Bạch Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
" Tớ tất nhiên là đang chơi với bọn trẻ rồi." Tử Dạ vui vẻ trả lời. Và anh nhận thấy sự vui vẻ đó:" Cậu có chuyện vui sao?"
" Sao cậu biết?" Cậu ngạc nhiên khi thấy Bạch Nhiên nhận ra.
" Tất nhiên. Tớ là người yêu cậu 2 năm rồi còn gì!" Bạch Nhiên nói vậy làm Tiểu Dạ ngại muốn ch.ết. Anh hai à, anh nói anh là người yêu của Tử Dạ 2 năm rồi mà anh không biết người yêu bé bỏng của anh da mặt mỏng hơn tờ giấy ăn à!? Ghét nhể!?
" C...Cái đó thì liên quan gì chứ!?" Tiểu Dạ xấu hổ quá nên cố cãi cùn kìa.
" Tất nhiên là liên quan rồi. Vì 2 chũng ta đã ở bên nhau 2 năm rồi nên tớ hiểu cậu quá mà." Anh nghe giọng của Tiểu Dạ liền biết ngay cậu đang xấu hổ.
" Thôi! Không nói chuyện với cậu nữa đâu." Tử Dạ giả vờ giận dỗi với Bạch Nhiên.
Anh biết cậu chỉ giả vờ thôi nhưng vẫn cố tình tin thật:" Hì! Tớ đùa thôi! Có chuyện gì mà cậu vui vậy?"
" Chuyện gì á!? Tớ thực hiện được ước mơ của mình rồi." Tiểu Dạ quên ngay chuyện vừa nãy mà vui mừng kể cho Bạch Nhiên nghe.
" Vậy chúc mừng cậu nha!" Bạch Nhiên cũng vui như Tử Dạ vì anh biết cậu rất thích hát.
" Tớ lúc đầu cũng không tin đâu nhưng đó là sự thật. Tớ vui quá đi mất." Tiểu Dạ vui sướng đến mức mắt cười không nhìn thấy mặt trời. >.> Mất hình tượng quá!
" Cậu hát hay vậy thì tất nhiên là sự thật rồi. Khi nào cậu debut thì tớ sẽ là fan đầu tiên của cậu." " Mà sao cậu thực hiện được? Cậu đi thi à?"
" Không phải nha! Là khách của cô nhi viện đó. Họ là người công ty " The Star"."
" Nếu là công ty đó thì cậu sướng nhá. Không phải ai cũng được vào công ty đó đâu."
" Ừ! Thế tớ mới nói là không tin là thật."Tử Dạ thật sự sung sướng quá rồi.
" Mà nghe nói công ty đó nhiều trai xinh gái đẹp lắm. Lại còn là công ty của thần tượng "Black" của cậu nữa. Cậu đừng vì cái tính mê vẻ ngoài đẹp đẽ mà quên tớ đấy nhá." Bạch Nhiên vui thì vui thật nhưng không thể lơ là được. Nếu không "em yêu" của anh sẽ bị cướp mất.
" Xí! Cứ như là tớ là loại mê đẹp bỏ người yêu ý. Mà dù có mê thì chỉ mê mình cậu thôi, vì cậu đẹp trai nhất mà!" Tử Dạ ngồi đây mà hình như ngửi thấy mùi giấm chua từ bên Anh bay đến thì phải. aiya, giấm chua của nước Anh có khác! Chua quá cơ!
" Chả phải cậu hay khen " Black" của cậu đẹp giai còn gì."
" Nhưng cậu vẫn là đẹp nhất!" Nhiên Nhiên có lẽ ghen với thần tượng của Tiểu Dạ rồi! " Nhưng mà vừa hôm nay tớ gặp họ xong." Tử Dạ xấu tính thích thú kể lại cho Bạch Nhiên nghe để người yêu của mình ghen.
" Sướng thế còn gì. Tôi thì ở nước Anh xa xôi. Còn cậu ở nhà được gặp mấy anh giai đẹp."
Tử Dạ thật sự phải nín cười trước sự trẻ con hiếm thấy của Nhiên Nhiên. Chính vì vậy cậu không ngại khi đổ them mấy lít dấm nữa cho mùi hương bay cao và xa."Ừ! Hai người họ thật sự rất đẹp trai nha. Nhất là Lạc Thần ý. Cậu ấy đẹp như mấy anh soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình ý. Còn Vương Hàn thì lạnh lùng boy, cool ngầu như mấu oppa Hàn Quốc vậy!"
"..." ch.ết! Bạch Nhiên tức rồi! Chuyện đương nhiên! Làm gì có thằng con trai nào sung sướng khi thấy " em yêu" của mình khen thằng khác đẹp trai.
" Nhưng tớ vẫn thấy cậu là nhất!" Tiểu Dạ cảm thấy không nên trêu Bạch Nhiên nữa. Nếu không 2 tháng nữa, anh ý sẽ túm cậu và " đè" cậu ra mất! ( Nào ae, hãy giữ cho tâm hồn mình trong sénh nào!)
" Thật không đấy!? Hay là cậu đang nịnh tớ!?"
" Thật mà! Bạch Nhiên là nhất!" Không phải là nịnh mà là thật. Trong mắt Tiểu Dạ, Bạch Nhiên luôn là nhất. Cái gì cũng nhất. Đẹp trai nhất, học giỏi nhất, tốt bụng nhất, vân vân và mây mây nhất!
" Ừ! Cậu biết vậy là tốt! Thôi! Tớ phải đi học rồi! Bye nha!"
" Ừ! Cậu nhớ học cho tốt nhá!" Tử Dạ chào tạm biệt Bạch Nhiên rồi tắt máy.
Cậu nhét điện thoại vào túi rồi ngẩng đầu lên nhìn những tia nắng xen qua kẽ lá vàng. Đây là thực tại. Không phải mơ. Cậu thật sự đã thực hiện được ước mơ của mình rồi. Và vui hơn nữa là Bạch Nhiên đang ghen với " Black"
" Ê này nhóc kia."
----------------------------- Kết thúc đoạn hồi tưởng---------------------------
" Đấy! Đến đấy là hết!" Tử Dạ dừng lại đoạn hồi sự của mình. " Cậu thấy cậu vô duyên dễ sợ chưa!? Người ta đang ngồi tận hưởng thì cậu lại ra phá đám!"
" Cậu nghĩ tôi muốn à!? Tôi chỉ ra nhắc cậu 1 chuyện."
" Chuyện gì!?"
" Cậu bây giờ đã là thực tập sinh. Rồi cũng có ngày trở thành ca sĩ. Dù không biết có thành công hay không nhưng cũng sẽ thành người của công chúng. Mà cậu cũng biết, fan không muốn thần tượng của mình có người yêu, nhất là fan cuồng. Nếu cậu có người yêu thì thật sự sẽ mất điểm trong mắt của fan và sẽ luôn bị paparazzi làm phiền... Cậu hiểu tôi nói gì chứ?" Vương Hàn vòng tay sau gáy, ngẩng mặt lên nhìn những kẽ lá.
"..." Tử Dạ tất nhiên là hiểu. Bước vào showbiz thì sẽ không được có người yêu. Nhưng chẳng lẽ cậu phải chia tay Bạch Nhiên? Cậu không muốn như thế chút nào, như thế thì cậu sẽ rất buồn. Còn không biết Bạch Nhiên sẽ suy nghĩ như thế não nữa? Anh ấy sẽ nghĩ rằng cậu vì danh tiếng mà từ bỏ tình yêu của anh ấy.
" Tôi không bắt cậu phải chia tay người yêu cậu nhưng cậu cũng nên ít hẹn gặp hay trò chuyện gì với hắn đi. Nếu không sẽ bị phát hiện."
" Chuyện đó cậu khỏi lo. Bạch Nhiên bây giờ đang ở Anh du học, chúng tôi cũng ít khi nói chuyện với nhau mà nói cũng chỉ là qua điện thoại. Nhưng mà 2 tháng nữa cậu ấy kết thúc khóa du học rồi." Tiểu Dạ nắm hờ thành ghế, mắt nhìn đàn kiến dưới đất.
" Nếu vậy thì đợi 2 tháng nữa hắn về rồi giải quyết vậy." Vương Hàn đứng dậy định đi vào trong thì Tiểu Dạ gọi lại " Cảm ơn đã cho tôi lời khuyên."
" Chả phải là khuyên. Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi. Dù gì cậu cũng là do tôi và Thần chấm điểm mà được vào công ty nên nếu cậu bị scandal thì tôi với Thần cũng xấu mặt theo." Đại ca! Sao anh lại nói ngược lòng mình thế đại ca!? Đại ca nói cứ như đại ca chưa làm chuyện tốt gì vậy.
Tiểu Dạ thấy vậy thì lè lười: "Xì! Mà tôi có tên đàng hoàng! My name"s Dạ, full name is Tử Dạ. Thế nên cậu gọi tôi cho đàng hoàng. Đừng có lúc cậu này lúc nhóc kia."
" Cậu muốn tôi không gọi cậu là "cậu" hoặc " nhóc"?" Vương Hàn vừa nghĩ ra cái gì đấy hay ho thì phải.
" Yes!" Cuối cùng tên này cũng hiểu tiếng người rồi.
" Vậy tôi sẽ gọi cậu là " Cừu Ngốc". OK!?" Hàn thích thú đặt cho Tiểu Dạ cái biệt danh ngộ nghĩnh.
" What!? Cậu đùa tôi à!?" Tiểu Dạ sôi máu vì cái biệt danh đó. Cừu Ngóc cái con khỉ gì chứ!?
" Thì cậu bảo tôi không gọi là "cậu" hoặc " nhóc" còn gì." Hắn không hề thấy có lỗi với việc mình đã làm.
" Nhưng sao cậu lại đặt tôi biệt danh đó!" Núi lửa phun trào!
" Vì ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu là đầu xù như lông cừu mà cậu lại đang mặc bộ pijama in hình con cừu."
"..." Vương Hàn nói vậy thì Tử Dạ không nói được gì. Đúng là khi ấy cậu như thế thật. Sự thật đúng là mất lòng mà T-T
Vương Hàn thấy Tử Dạ không nói gì thì định đi vào.
" Vậy tôi gọi cậu là Sói Hoang!" Tiểu Dạ đắng sau hét lên.
" Gì!?" Hàn giật mình với cái tên đó, liền quay lại điên tiết hỏi. Từ trước chưa có ai đặt tên con vật nào đó cho hắn cả. Vậy mà cậu lại dám đặt cái tên ngớ ngẩn đó cho hắn!
" Tôi thề từ bây giờ tôi sẽ coi cậu như kẻ thù không đội trời chung. Cậu gọi tôi là Cừu!? OK! Tôi sẽ gọi cậu là Sói! Cừu và Sói thề không đội trời chung!" Tiểu Dạ nói rồi mặt bừng bừng đi qua Vương Hàn rồi vào trong.
Hàn thì vẫn còn đơ với biểu hiện của cậu nhưng được vài giây thì trở lại bình thường. Hắn nhếch môi và nói: "Nhóc cũng thú vị gớm nhở!?" Rồi đi vào trong.
Những hành động đó của Vương Hàn đã được gửi vào trong gió mà không ai biết...