Chương 17: Đàn anh
OH! Là ba Dạ và ba Thần, ba Hàn. Sao họ lại ở đây!? Dạ thắc mắc quay sang nhìn Vương Hàn, Vương Hàn chỉ nháy mắt tinh nghịch nhìn lại.
"..." Cái biểu cảm đó là sao?
-Tách, tách, tách- Có vẻ độ dài cũng phản xạ của Tiểu Dạ không bằng tốc độ phản ứng của phóng viên và ký giả. Nên khi ba người họ vừa ngồi vào ghế mà cậu và Black nhường lại, Dạ chưa kịp hỏi han gì thì phóng viên, ký giả đã nhao nhao lên chạy đến hỏi đủ các thể loại câu hỏi:"Chủ tịch Vương, sao ngài lại có mặt ở buổi họp báo này? Có phải ngài đến vì con trai ngài là cậu Hàn không?", " Cậu Thần là con trai của chủ tịch Lạc, nên ngài mới có mặt ở buổi họp báo này phải không ạ?", " Ở đây không có ai quen biết với chủ tịch Tử, vậy sao ngài lại đến đây?"......................
Ôi mẹ ơi! Nhìn cảnh tượng này còn thảm hại hơn lúc Tiểu Dạ bước vào phòng họp báo.
Chắc chắn rồi, vì họ nổi tiếng hơn Lạc Thần và Vương Hàn mà. Họ là 3 vị chủ tịch của 3 tập đoàn lớn của Việt Nam và Thế Giới cơ mà. 3 người có địa vị lớn như vậy lại xuất hiện ở đây thì chẳng khác gì Rồng đến nhà Tôm.
Nhưng thứ đáng kinh khủng hơn cảnh tượng thảm hại này lại là Vương Hàn. Mặt hắn ta tối sầm lại, môi và mắt hơi giật giật. Có vẻ hắn ta ghét ồn ào thì phải. Tử Dạ không muốn "lịch sử" lại tái diễn đâu. Thế là cậu giật giật tay Thần, Thần quay sang nhìn bộ mặt chán nản của cậu rồi nhìn theo hướng Dạ chỉ về phía Vương Hàn. Thần lập tức hiểu ý ngay liền gật đầu.
"Mọi người, mọi người. Hay về chỗ rồi từ từ hỏi." Thần nhẹ nhàng đi về phía đông người rồi khuyên nhủ họ, mặt hơi hếch về phía Vương Hàn. Họ hiểu được vẫn đề nên lặng lẽ bước về chỗ.
"Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao chúng tôi lại ở đây đúng không?" Người đàn ông mang trong mình ánh hào quang chói lóa giống con mình-chủ tịch Lạc vừa thấy mọi người ngồi hết xuống ghế thì liền đứng dậy nói luôn. Đúng là người làm trong ngành kinh doanh có khác, luôn biết nắm bắt tình hình.
Nghe vậy liền có người đứng dậy nói:"Vậy xin ngài cho biết ạ."
"Đây là buổi họp báo của con trai tôi và con trai của chủ tịch Vương nên tất nhiên chúng tôi phải ở đây rồi." Chủ tịch Lạc thật giống Thần, lúc nào cũng cười rất tươi. Lại rất đẹp nữa chứ.
"Thế chủ tịch Tử đâu có liên quan gì trong truyện này?"
"Mọi người hẳn đã biết Thần là con của chủ tịch Lạc, Hàn là con của chủ tịch Vương còn Dạ tất nhiên là con của tôi." Khi nghe có người nhắc đến mình-vị chủ tịch nhìn rất nhân hậu liền đứng dậy, để cho chủ tịch Lạc ngồi xuống. Ngài chậm rãi giải thích thắc mắc của người phóng viên.
À và tất nhiên rồi! Biểu hiện ngạc nhiên cực độ không thể không thiếu trong hoàn cảnh này rồi. Ai ai mắt cũng trợn trong như quả nhãn, mồm to tròn nuốt trọn được cả quả trứng gà.
Mặt hồ đang phẳng lặng nhưng chỉ cần một viên đá nhỏ thôi cũng đủ tạo lên những đợt sóng lăn tăn. Câu nói rất đỗi bình thường của chủ tịch Tử đã làm dấy lên sự tò mò vốn đã được cất đi của mọi người sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hàn.
Nhìn tất cả paparazzi ở đây trừ anh chàng phóng viên kia thì nhìn ai cũng như con cá vàng mắt đớp đớp mồm chớp chớp hết cả. Chắc mọi người đang nghĩ là:"Tại sao thằng nhóc tầm thường đó có thể là con của chủ tịch Tử cơ chứ!?", "Thằng nhóc đó là con của chủ tịch Tử thì chắc tôi là con của nữ hoàng Elizabeth mất!", "SAX, tai mình có vấn đề không vậy!?"...
"Thật ra thì Dạ là con của vợ hai tôi. Thằng bé thích riêng tư nên không xuất hiện trước công chúng, chính vì vậy mọi người mới không biết đấy thôi!" Chủ tịch Tử thấy mọi người ngạc nhiên nên giải thích ngay.
May là trong số họ còn có người không bị ảnh hưởng tới câu nói "bom tấn" của chủ tịch Tử nên đã hỏi lại ngay:"Nhưng từ trước tới giờ chưa có buổi họp báo của ca sĩ, nghệ sĩ nào lại xuất hiện cha mẹ của ca sĩ, nghệ sĩ đó cả, nên việc cả 3 chủ tịch đến đây chắc là để giải thích một việc quan trọng nào đó." Chậc! Chắc người này là kỳ tích giữa những người phóng viên trong này mất. Vừa không bị ảnh hưởng bới câu tuyên bố của chủ tịch Tử vừa có thể đặt ra những câu hỏi có trọng lượng. Đúng là kỳ tích mà.
"Tên này được đấy!" Lúc đó có một giọng nói thầm và tiếng cười vang lên.Ai!? Ai vừa nói đấy!? OH MY GOD! Người vừa nói là Vương Hàn- chàng trai được mệnh danh là hoàng tử khinh người kia sao có thể thốt ra câu khen ngợi đó cơ chứ!? Liệu tai Dạ có bị lẫn không nhỉ? Nhưng mà rõ ràng là vừa nãy Vương Hàn vừa cười xong mà. Lạ thật đấy! O.O
"Không, chúng tôi không đến để tuyên bố gì hết mà chỉ là Thần với Hàn mời chúng tôi đến đây thôi. Còn vấn đề quan trọng thì phải để cho Black nói."
Lại lần nữa phóng viên ở dưới lại xon xao. Dư này là dư lào? Sao họ cảm giác như họ đang bị xoay vòng vòng vậy? Rõ rang buổi họp báo này là để họ xoay Black chứ đâu phải là để Black xoay họ đâu?
Nhưng vì tin tức tốt, họ vẫn chăm chú nhìn về phía Black để xem họ sẽ thông báo chuyện động trời gì.
"Như vừa nãy Lạc Thần đã nói, Tử Dạ là bọn tôi gặp được ở cô nhi viện Thiên Thần. Lúc đó bọn tôi đã phát hiện ra Tử Dạ có một thiên phú trời cho về âm nhạc. Thế nên bọn tôi đã quyết định test cho Dạ một lần. Sau đó chúng tôi có đưa Dạ đến công ty để xét duyệt, cuối cùng là Dạ đã được chọn làm thực tập sinh phần âm nhạc của công ty." Đây là lần đầu từ lúc vào buổi họp báo Vương Hàn nói chuyện tử tế, nghiêm chỉnh như vậy. Nưng không thay đổi chính là khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh tanh.
Sao câu nói đó, mọi người lại bắt đầu xầm xì lần nữa rồi sau đó biết bao người đồng loạt đứng dạy chĩa máy quay, micro về phía Black và Tử Dạ.
"Vậy là bây giờ cậu Tử Dạ là thực tập sinh của công ty?"
"Cậu ấy là đàn em của Black?"
"Vậy bao giờ cậu ấy debut?"
........
Còn rất nhiều câu hỏi khác nữa được đặt ra. Lạc Thần và Vương Hàn đều trả lời hết một cách rõ ràng.
"Thôi! Mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng. Giờ họp báo cũng đã hết. Bây giờ chúng tôi cũng có buổi diễn nữa nên mọi người giải tán đi!" Mọi người đoán xem là ai. Tất nhiên là Vương Hàn rồi. Những câu nói bất hủ này chỉ có thể là của hắn thôi. Lời nói luôn đi kèm hành động. Hắn vừa nói mắt trợn trừng nhìn những người phía dưới, làm cho bọn họ nổi da gà-rợn tóc gáy! Tất cả bọn họ đều im lặng lủi thủi đi ra khỏi phòng họp báo. khi trong phòng chỉ còn lác đác vài người thì chủ tịch Lạc đi đến vỗ vai Thần nói:"Mọi chuyện đã được giải quyết xong, các con không phải lo gì nữa đâu."
"Con cảm ơn ba và hai vị chủ tịch nhiều lắm ạ." Lạc Thần lập tức cúi xuống đáp ơn mọi người ngay sau đó."
"Vậy thôi nha! Chúng ta đi đấy! Sắp có buổi họp lớn rồi!"
"Vâng! Con chào ba!" Dạ và Lạc Thần cùng cúi đầu chào ba của mình, nhưng còn mỗi mình Vương Hàn là không chào thôi. Nhìn chủ tịch Vương có vẻ buồn lắm. Tử Dạ vội đá vào chân Hàn rồi nói nhỏ vào tai Hàn:"Chào ba cậu cái coi!" Vương Hàn lúc đầu vẫn lạnh lùng không chịu nghe nhưng sau đó cả Lạc Thần cũng nhìn nhìn Hàn nên cuối cùng vẫn bất đắc dĩ vẫn phải cúi xuống:"C...Chào..." Chủ tịch nghe vậy vui lắm, vui đến mức sắp rơi nước mắt."Ưm, ba đi đây!"
"Thôi! Chúng ta cũng đi thôi!"
"Ừm!" Khi ba vị chủ tịch đi khuất thì 3 người cũng rủ nhau đi về.
Nhưng khi đi đến gần cửa thì Vương Hàn gọi lại bảo:"Vẫn còn người muốn hỏi chúng ta cơ mà, sao lại về sớm thế!?" Vương Hàn vừa nói mặt vừa hất về chỗ ngồi của phóng viên khi nãy.
Ở nơi đó có một người con trai tóc xanh tai đeo headphone. Mắt hơi nhắm lại, nhìn có vẻ như anh ta đang thả mình theo giai điệu của bản nhạc vậy. Bỗng nhiên, một cơn gió từ cửa thổi vào làm tóc của anh ta bay bay, có vẻ anh ta bị đánh thức bởi cơn gió, ánh mắt khẽ nhấp nháy nhìn về phía cửa sổ rồi nhìn về phía Tử Dạ.
Perfect! Nhìn lúc này nhìn chả khác nào một chàng thiên sứ vừa hạ trần xuống ngay cạnh họ.
"Xin chào!" Tâm trạng Dạ đang bay lơ lửng cùng những đám mây trên trời vì thấy được chàng thiên xứ đẹp zai thì bị lôi tụt xuống bởi câu chào của ai đó. Ồ! Hóa ra là anh chàng thiên thần. Anh ta đang đứng gần Tử Dạ, chào hỏi thân thiện. À mà khoan! Người này..." A! Anh là anh phóng viên đó!" Tử Dạ ngạc nhiên chỉ thẳng vào mặt anh ta! Ôi mất lịch sự quá!
"Hì, hì. Đúng là tôi! Không ngờ lại được Dạ thiếu gia nhớ đến vậy!" Anh ta lấy tay gãi gãi đầu lấy làm ái ngại cho hành động vừa rồi của Tiểu Dạ.
Anh ấy lúc nãy thật khác lúc phỏng vẩn. Trong lúc phỏng vấn anh rất cương quyết, không sợ hãi trước khí thế của Vương Hàn. Nhưng lúc này anh ấy lại dịu dàng, hay cười.
"Hì! Đừng gọi em là Dạ thiếu gia. Em không thích thế đâu." Dạ xấu hổ vội vàng đổi chủ đề nói chuyện.
"À! Vậy thì tôi phải gọi thế nào bây giờ?"
"Chắc là anh hơn em một tuổi nên mình xưng anh em đi. Anh tên gì vậy?"
"Anh tên Huỳnh Duy Khang! Anh năm nay 20 tuổi."
"Oa! Tên anh hay quá!"
"Hì!Hì!" Anh ấy ngại ngùng gãi tai, mặt hơi đỏ.
"Ehèm! Anh ở lại đây làm gì thế?" Tử Dạ với anh Khang đang nói chuyện thì Vương Hàn hắng giọng để 2 người chú ý đến.
"Tôi..."
"Khoan đã!" Ây! Ây! Lịch sử lại tái diễn! Khi nãy Khang đang định nói thì Vương Hàn ngăn lại, bây giờ hắn cũng lại ngăn Khang lại khi anh ý đang định nói.
Ô! Nhưng mà khoan! Lần này anh ý không tức giận nữa mà mặt vẫn nhẹ nhàng trong veo như không, miệng chỉ cười một nụ cười nhẹ."Có chuyện gì không Hàn thiếu gia?"
"...À! Anh chưa nghe thấy chuyện chúng tôi vừa nói chứ?" Vương Hàn cũng bị sững người bởi nụ cười của anh Khang nên ấp úng mãi mới nói lên lời.()
"Tôi đeo headphones mà." Anh Khang vừa nói vừa giơ máy nghe nhạc khi nãy anh ý nghe lên trước mặt Vương Hàn.
"Thế thì được rồi. Nói tiếp đi."
"Dạ, chúc mừng em thực hiện được giấc mơ làm ca sĩ của mình nhé." Anh Khang nói chuyện với Vương Hàn xong rồi quay sang cười cười, nhìn thẳng vào mắt Dạ và nói.
Tiểu Dạ thì ngơ ngơ:"...Cảm ơn ạ...Nhưng sao anh biết đấy là ước mơ của em?" Một người mà cậu không quen thì sao có thể biết được ước mơ của cậu cơ chứ? Cậu đâu nói ước mơ của cậu cho ai đâu cơ chứ?
"Vì..." Anh Khang cố tình nói chậm lại cho Tiểu Dạ càng thêm tò mò. Sau đó anh Khang rút ngắn khoảng cách giữa cậu và anh ấy! Bây giờ cậu với anh Khang chỉ cách nhau vài centimet nên chỉ cần động đậy là có thể mặt dính mặt với anh Khang luôn!
Vì đứng gần nên Tử Dạ ngửi thấy mùi nước hoa của anh ấy. Là mùi của nước hoa Baccarat! Thơm thật đó! Dạ có cảm giác như đang đứng giữa kinh thành Theber ở Ai Cập cổ xưa vậy! Mùi thơm thật hấp dẫn! Nhẹ nhàng! Mùi trầm hương và nhựa thơm nhẹ nhưng rất quyến rũ! Một khi đã thả mình theo mùi hương này rồi thì không thể thoát ra!
Dạ như bị cuốn theo mùi hương này vậy, nhưng không hiểu sao lại thế!? Mùi hương này cứ như bám lấy người ngửi rồi để cho người ngửi không thể quên đi được! Nó giống như một mùi thơm độc dược vậy! Tử Dạ lúc này cũng vậy! Đang bị cuốn hút bởi mùi thơm độ dược này!
Có lẽ Dạ sẽ bị thu hút bởi mùi nước hoa này nên không để ý anh Khang ghé vào tai cậu nói nhỏ. Khi đó làn da của anh Khang cọ sát nhẹ với má cậu! Oa! Da của anh Khang mịn màng thật đó! Nhìn bên ngoài thì trắng hồng như da em bé, chạm vào thì mềm mại như da em bé. Trời ơi! Lúc đầu tôi còn nghĩ chỉ có Bạch Nhiên, Lạc Thần, Vương Hàn mới có vẻ đẹp trời cho này! Ai ngờ! Bây giờ anh ý cũng không có phần kém cạnh. Nếu 4 người này đi ra đường thì có cả đống người đuổi theo ấy chứ! Mà họ mà để thêm tóc dài chắc có luôn cả fan nam mất!
"Ôi ôi ôi! Dạ ơi! Sao mày cứ nghĩ linh tinh thế!? Phải chú tâm vào vấn đề hiện tại mới được!" Tử Dạ tự nhủ với mình rồi quay lại với hiện tại. Vừa đúng lúc anh Khang nói:" Anh là đàn anh của Bạch Nhiên! Là Bạch Nhiên nói cho anh biết."
Hở
Xin thông cảm, đợi Tiểu Dạ lownding đã.
10%-40%-85%-100%
Xong rồi. Bắt đầu động não thôi.
Anh Khang vừa nói anh ý là đàn anh của Bạch Nhiên? Đàn anh của Bạch Nhiên thì sao lại ở đây?
Mà khoan đã! Chuyện đó không phải vấn đề, vấn đề là nếu là đàn anh của Bạch Nhiên thì anh ta phải biết Tử Dạ là người yêu của Nhiên Nhiên chứ? Vậy sao anh ta lại có cái hành động đó chứ?
Có khi nào anh ta lừa Dạ không?
Nhưng mà lừa cậu cũng đâu được gì?
Với lại lừa được cậu thì chắc gì đã lừa được Lạc Thần với Vương Hàn.
Tiểu Dạ vì vẫn hơi nghi ngờ nên cậu không nói gì mà quyết định tối về gọi điện hỏi Bạch Nhiên.