Chương 30: Bắt cóc

Tử Dạ mải ngắm ‘zai’ mà không để ý Lạc Thần đã đến cạnh cậu lúc nào không hay.
“Dạ, cậu làm gì mà ngẩn người ra vậy?” Thần đi đến gần rồi hơi cúi người, 1 tay đút túi quần còn 1 tay để lên đầu che nắng cho Dạ.


Tiểu Dạ đang mơ màng nên nghe Lạc Thần hỏi liền đáp lời luôn mà không nghĩ gì:“Tại nhìn bọn cậu đẹp trai quá.”
Bùm! Mặt Lạc Thần đỏ hết rồi kìa!


Mà cũng kì nha! Lạc Thần được rất nhiều người khen đẹp trai có, cool ngầu có, lãng tử có thế nên Thần đã nghe quen rồi. Nhưng không hiểu sao nghe Tiểu Dạ nói như vậy cậu lại thấy ngại, rồi còn đỏ mặt nữa chứ >.<.


Tử Dạ thấy mặt Lạc Thần đỏ lên thì lo lắng:“Thần, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế kia?”
Lạc Thần liền lúng túng gãi đầu:“À, không sao. Cậu lại chỗ này ngồi đi.” Rồi Thần cầm tay kéo Tử Dạ ra chỗ ghế đá ngồi.


Tử Dạ đến chỗ ghế đá thì mới thấy là không biết Vương Hàn đã đi đâu rồi mà chả thấy hắn đâu. Mà cậu cũng mặc kệ, cậu đưa mắt nhìn khu vui chơi. Gần hết chiều rồi nên khu vui chơi càng đông.


Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì có một thứ gì đó lạnh lạnh áp vào mặt câu. “A!”. Quay sang nhìn, hóa ra là Vương Hàn. Hắn đang dí lon coca lạnh vào má cậu.


available on google playdownload on app store


“Cậu làm cái gì vậy!? Giật cả mình.”. Đang nóng nóng tự nhiên hắn dí lon coca lạnh toát vào làm cậu thót cả tim. Cậu còn tưởng thằng điên nào dở trò cơ.


“Gì mà căng. Tôi mua cho cậu thôi mà.”. Vương Hàn bị Tử Dạ nói vậy mà chẳng biểu hiện gì tức giận cả mà vẫn nhe răng cười toe toét.
Tử Dạ nhìn thấy nụ cười này khả nghi nha. Nhưng cậu chả nghĩ ra có cái gì mà khả nghi cả nên vẫn đưa tay nhận lon coca từ tay hắn.


“Em không có hả anh?”. Lạc Hy thò đầu từ đằng sau lưng Vương Hàn, xòe tay ra với Hàn như đứa trẻ ngửa tay xin tiền vậy.
Vương Hàn cười cười:“Nghĩ gì vậy?”. Rồi đưa cho cô lon Fanta. Sau đó tung cho Lạc Thần lon 7up. Còn hắn thì uống coca giống Tử Dạ.


Rồi 4 người họ cứ ở đó thôi. Bởi vì họ chơi hết cả trò chơi trong này rồi, còn gì để chơi nữa đâu. Đến lúc Tử Dạ định đứng lên để đi về thì Vương Hàn kéo cậu lại:“Chơi thì phải chơi cho hết chứ!”
Tử Dạ lơ mơ:“Chơi hết rồi còn đâu nữa.”


Chỉ đợi câu này, Vương Hàn cười cười nhìn Tử Dạ. “Ai bảo thế, còn mà.”.


Lần này thì Tử Dạ đã cảnh giác với nụ cười này của Vương Hàn:“Còn gì?” Lần này phải hỏi kỹ càng nha! Nếu không cậu lại bị lừa giống lền xem phim 3D thì ch.ết! Cậu không muốn hồn lìa khỏi xác lần nữa đâu, huhu!


“Kia kìa.” Vương Hàn bỏ qua ánh mắt nghi ngờ không cần thiết của Tử Dạ mà chỉ về một góc của khu vui chơi.


Tử Dạ, Lạc Thần và Lạc Hy nhìn theo hướng chỉ của Vương Hàn. Ở đó có một tòa lâu đài với biển ghi ‘Lâu đời ước mơ’. Nhìn có vẻ không đáng sợ gì cho cam. Mà hình như vừa mới khai trương thì phải.


“Cái đó là cái gì?” ‘Lâu đài ước mơ’? Không biết bên trong là cái gì nhỉ?
« Thì cậu đi thì cậu mớ biết chứ! » Vương Hàn nhún vai. Hắn cũng chỉ vừa nhìn thấy thôi mà. Biết làm sao được.
Rồi hắn lại cười cười quay sang nhìn Tử Dạ: «Sao? Có đi không? »


Tử Dạ đắn đo suy nghĩ rồi cũng gật đầu. Cậu có tính tò mò rất cao nha! Cậu không biết đó lại cái gì nên cậu phải thử để xem đó là gì.
Vương Hàn nghe thấy đáp án cần nghe thì vẫn thản nhiên đi về hướng đó.


Nhìn thản nhiên vậy chứ trong lòng hắn đang không ngừng gào thét. Vương Hàn hắn lại lần nữa lừa được Tử Dạ rồi! Muahaha! Nhưng dù hắt sung sướng hạnh phúc đến đâu thì hắn vẫn phải tỏ ra không có gì. Bởi vì Lạc Thần đi đằng sau hắn đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất chi là sát thủ nha! Vì thế nên hắn không dám tỏ ra thái độ bất thường đâu, nếu không Lạc Thần nghi ngờ thì sẽ một chiêu giết hắn mất!


Sau khi Vương Hàn mua vé xong thì cả 4 đi vào cửa. Vừa vào trong thì cánh cửa tự động đóng lại. Tử Dạ thấy vậy thì giật mình. Gì mà kinh dị vậy.


Sau đó thì có một giọng nói qua máy đổi giọng vang lên: « Chào mừng quý vị đến với lâu đài ước mơ! » Tiếp sau đó là tiếng cười rất chi là kinh dị. Tử Dạ rùng mình, lâu đài ước mơ cái gì chứ!?


« Chắc các bạn đang rất thắc mắc về cái tên đúng không nào? » « Thật ra đây không phải lâu đài ước mơ như các bạn thấy đâu. » What!? Không phải á? Thế ghi tên ngoài kia để lừa ai vậy? Lúc đầu Tử Dạ cậu đã nghi nghi rồi, không ngờ lại bị lừa.


« Chào mừng các bạn đến với lâu đài ma quái!!!»
What the…!? Lừa tình nhau à!?
Sau tiếng nói đó là những âm thanh quái dị và tiếng động kì lạ. Tiếp đó là tiếng kêu kì quái, rồi sau đó có đàn gì đó bay về phía bọn họ làm bọn họ phải nhắm mắt lại.


Sau khi mở mắt ra thì khung cảnh sạch đẹp, sáng trưng ban đầu đã được đổi thành một nơi kinh dị, ghê tởm.
Tử Dạ nhìn thấy thì tái mắt mặt, chạy ra sau lưng Lạc Thần.


Lạc Thần biết là Tử Dạ sợ nên cũng nắm tay cậu cho cậu đỡ sợ rồi quay sang lườm Vương Hàn cháy mặt. Vương Hàn rất thản nhiên đón nhận cái nhìn đó rồi nhún vai.


Thật ra lúc đầu hắn cũng chả biết đây là cái gì đâu. Nhưng mà lúc hắn đi mua nước thấy mấy người đi từ trong đấy ra với khuôn mặt khá sợ hãi nên tò mò đến hỏi.
Hóa ra đấy là ‘lâu đài ma quái’ chá hình ‘lâu đài ước mơ’.


Lúc đầu Vương Hàn cũng nghĩ trong đầu là:«Xàm xí! » Nhưng rồi hắn lại nghĩ ra là hắn cần ‘báo thù’ Tử Dạ. Thế là hắn mới đưa cậu đến đây. Không ngờ công hiệu gớm.
Còn về phần Tử Dạ, cậu sợ hãi nắm chặt lấy tay Lạc Thần, không dám mở mắt.


Lạc Thần thấy vậy thì định đưa Tử Dạ quay lại. Ai ngờ cánh cửa đằng sau được thiết kế một chiều. Chỉ có người ở ngoài mới vào được còn người ở trong không thể ra được. Thế là 4 người họ đành phải tìm đường đi ra thôi. Còn tại sao phải tìm á? Vì nơi này được thiết kê snhư một mê cung thu nhỏ.


Tử Dạ vừa đi vừa rủa thầm tên Vương Hàn đáng ch.ết! Hắn dám dẫn cậu vào đây. Đợi lát nữa ra khỏi đây xem cậu có chém hắn ngay không!?
Nhưng chém được hay không thì phải đợi xem cậu có ra được khỏi đây không đã!


Cậu mới chỉ nghe mấy tiếng kêu khinh dị thôi mã đã muốn nhũn cả người ra rồi, không biết cậu còn giữ nổi hồn để ra khỏi nơi này không nữa!!!
Cứ đi một lát là lại có tiếng kêu kinh dị, tiếng gào thét các kiểu. Còn có tiếng sói tru nữa chứ! Ghê ch.ết đi được!


Tử Dạ đang nhắm mắt nhắm mũi mà đi theo Lạc Thần thì nghe thấy tiếng của Vương Hàn:“Cửa ra kia rồi.” Thế là Tử Dạ liền mở mắt ra mà Lạc Thần thì chưa kịp cản lại. Và đúng theo kế hoạch của Vương Hàn, Tiểu Dạ nhìn thấy một thây ma đang di chuyển.


Thế là cậu hét ầm lên rồi ôm lấy Lạc Thần. Ôi mẹ của con ơi, cho con ra khỏi đây đi! Nếu còn ở trong này thì linh hồn nhỏ bé của cậu sẽ bị tổn thương mất.


Còn Lạc Thần thì vừa vỗ lưng Tử Dạ vừa nói không sao cho cậu bình tĩnh lại. Sau đó Thần nhìn Hàn bằng ánh mắt rất chi là ‘yêu thương’. Vương Hàn thì cười cười nói:“Vui mà!” Rồi hắn lại đi về phía trước.


Đi được một đoạn nữa thì Tử Dạ nghe thấy tiếng hét thảm thiết rồi cả tiếng chạy hỗn loạn. Hình như có một nhóm người đang chạy về phía họ. Không biết đằng trước đó có cái gì mà nhóm người kia la hét kinh vậy? Không phải là cái gì ghê gớm đó chứ!? Đừng mà! Ahuhu!


Nhóm của Lạc Thần cũng phát hiện ra nên cố ý đứng gọn vào 2 bên tường để nhường đường cho nhóm người kia đi qua.
Nhưng nhóm người kia đang quá hoảng loạn nên chạy chả theo hướng nào cả. Thế nên có người đã va vào Tử Dạ làm cậu chao đảo, tuột tay Lạc Thần ra.


Lạc Thần thì thấy tay Tử Dạ bị tuột ra thì vội nắm lấy rồi kéo cậu đi nhanh về phía trước. Bây giờ Thần mới để ý tay Dạ thật giống con gái nha, rất thon, nhưng mà chắc là vì sợ quá nên tay cậu bây giờ hơi ấm ấm, không giống vừa rồi, rất mát!
Đi thêm lát nữa thì cũng ra khỏi cửa.


Lạc Hy vươn vai:«Trong đó chán thật!» Với một người ưu mạo hiểm như cô thì cái ‘lâu đài ma quái’ kia chỉ là ‘muỗi’!


Vương Hàn thì cười cười “Bình thường với em thôi, chứ với Cừu Ngốc thì… Cô là ai!?” Vương Hàn quay lưng nhìn Tử Dạ ở phía sau Lạc Thần. Ai ngờ người hắn nhìn thấy không phải Tử Dạ trong bộ dạng sợ hãi núp sau lưng Thần mà là một người con gái đang trong trạng thái lâng lâng.


Lạc Thần nghe vậy thì quay đầu lại, đúng là đằng sau Thần là một người con gái xa lạ. Thần liền lập tức buông tay ra và lui lại một bước. (Có cần như dị ứng vậy không ông anh)
Người con gái kia thì có vẻ vẫn ‘phởn’ vì được Lạc Thần nắm tay mà không nghe cậu hỏi của Vương Hàn.


Lạc Hy mất kiên nhẫn đi lên đẩy nhẹ vai cô ta. “Này, cô nghe gì không? Cô là ai? Tử Dạ đâu? » Tử Dạ ‘nhỏ bé’ không ‘vướng bụi trần’ của cô đâu!?
«A… tôi không biết! » Cô ta bị Lạc Hy lay nên lấy lại được tỉnh táo.


«Cái gì mà không biết!? Thế sao cô lại nắm tay anh Thần hả? » Không biết!? Cô ta nghĩ Lạc Hy không có não à?


«Tôi… tôi không biết thật mà. Lúc đó tôi vì sợ quá nên chạy va vào ai đó. Sau đó liền bị Lạc Thần kéo lại. » Nói đến đây mặt cô ta liền đỏ lên! Nhìn cái bản mặt đỏ ngại ngùng đó kìa! Ngứa mắt!


«Được rồi, cô mau đi đi. » Lạc Thần im lặng một lất rồi kêu cô ta đi, cô ta còn lưu luyến mãi mới đi.
Cơ mà Lạc Thần nói cô ta đi vậy thôi chứ chắc chắn người của Thần trong đám đông kia sẽ biết điều mà giữ cô ta lại.


Thần không tin lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Tử Dạ vừa mất tích thì người thay thế cậu lại là cô ta. Chắc chắn đã có chuyện gì rồi.


Vương Hàn tất nhiên là biết Lạc Thần làm gì nên không ngăn cản. Hắn quay sang nới với Lạc Hy: «Có lẽ bây giờ Cừu Ngốc vẫn còn lạc trong đó. Em bây giờ đứng ở đây đợi xem cậu ta có đi ra từ cửa khác không.» Lạc Hy nghe lời gật đầu.


Vương Hàn quay sang nói với Lạc Thần:«Cậu thì đến trước cửa xem cậu ta có đi ngược lại không.» Lạc Thần cũng gật đầu.
Sau đó thì Vương Hàn chạy ngược vào trong. Bảo vệ đứng đó có ngăn cản không cho Hàn vào nhưng bị Hàn đấm cho 1 quả ngã lăn ra đấy luôn.


Lạc Thần thấy Vương Hàn đã vào trong thì chạy đến cửa trước. Tuy đó là cửa một chiều nhưng nếu Dạ đến đó thì sẽ gõ hay đập cửa gì đó. Khi đó chắc chắn sẽ biết Tử Dạ có ở đó không.


Thật ra Thần cũng muốn chạy vào tìm lắm nhưng nghĩ lại thì Thần thấy tốt hơn nên để cho Vương Hàn vào. Vì nếu Vương Hàn có tìm được Tử Dạ thì Dạ sẽ coi như Vương Hàn đã ‘cứu’ cậu ra khỏi đó, cậu sẽ nghĩ tốt về Vương Hàn hơn một chút.


Còn Vương Hàn, sau khi hắn chạy vào thì liên tục gọi tên Tử Dạ nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng gào rú vớ vẩn. Cái ‘lâu đài’ này được thiết kế như một mê cung vậy nên việc tìm Tử Dạ của Vương Hàn bị gián đoạn ít nhiều. Hắn chạy được một đoạn khá dài rồi mà vẫn không thấy Tử Dạ đâu. Điên thật!


«Hà… hà… » Vương Hàn mệt mỏi chống tay vào tường thở dốc. Bây giờ hắn mới thấy chỗ này rộng thật. Vừa nãy nhóm hắn ra ngoài nhanh được là vì bọn hắn tìm đường chính để đi. Nhưng lần này Vương Hàn đã chạy loanh quang cả mấy đường phụ rồi mà vẫn chưa tìm thấy Tử Dạ. Cứ thế này thì đợi đến bao giờ tìm được đây!?


Tự nhiên lúc này trong đầu Hàn hiện lên hình ảnh sợ hãi của Tử Dạ. Hình ảnh đó giúp Vương Hàn lấy lại sức để đi tìm Tử Dạ. Hắn nghĩ nếu mà không mau mau mang Tử Dạ từ trong này ra thì không biết cậu sẽ khóc lóc thảm thiết đến mức nữa.


Đang chạy đi tìm thì Hàn không để ý mà đâm phải một cặp tình nhân. Vương Hàn không phải là người không hiểu lễ nghĩa, vì hắn có lỗi nên hắn nói xin lỗi với 2 người kia rồi định đi tiếp. Ai ngờ ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng’. Tên con trai liền đi lên chặn đường Vương Hàn, hống hách nói:«Mày nghĩ xin lỗi là xong à?»


Vương Hàn không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói:«Cút!»
« Á à! Thằng này mày cứng, mày biết tao là ai không mà dám hỗn láo thế hả!? » Tên kia có vẻ thấy Vương Hàn ‘đẹp trai, sáng sủa’ nên tưởng dễ ‘ăn’. Hắn vẫn vênh váo ra vẻ ta đây là nhất.


Vương Hàn thì đang vội nên giọng nói bây giờ không còn chỉ có lạnh lùng mà còn pha thêm chút tức giận: «Tao nói lần cuối, cút mau!»
«Thằng này mày thích vênh á!?» Chả hiểu con mắt mù nào của hắn nhìn thấy Vương Hàn vênh với hắn. Hắn mạnh miệng nói rồi vung nắm đấm về phía Vương Hàn.


Vương Hàn lúc này thì tức thật sự rồi. Hắn dễ dàng tránh được cú đấm kia rồi phi về phía tên kia, đấm cho hắn một phát vào mặt. «Tao nói rồi mày không hiểu tiếng người à!? Tao bảo mày cút cơ mà!»
Tên kia bị đấm cho một quả đau đớn nhưng vẫn xông lên để đánh chả Vương Hàn.


Nghĩ gì vậy!? Hắn nghĩ hắn đánh lại được Vương Hàn sao!? Rất xin lỗi anh bạn, Vương Hàn là cao thủ võ thuật với đai đen Karate, Taekwondo và nhiều môn võ khác nữa đấy.


Thế nên tên kia bị Vương Hàn đánh cho một trận thừa sống thiều ch.ết. Hàn đánh đến mức mà bàn tay của hắn đã nhiễm một màu đỏ tươi.


Ai bảo thằng này ngu, Vương Hàn đã kiên nhẫn cho tên này cơ hội để đi rồi mà thằng này vẫn ‘thân lừa ưu nặng’. Mà cũng thật đen cho tên này, gặp phải Vương Hàn đúng lúc hắn đang vội và bực tức.


Sau khi đánh tên kia xong, Vương Hàn đứng dạy, đi đến gần người con gái kia. Cô ta lúc này đang sợ hãi đứng run rẩy trong một góc. Mà thật sự cũng may cho Vương Hàn là trong này đèn điện mù mịt nên cô ta không nhìn thấy rõ mặt hắn. Nếu không hắn đã mất một fangirl trung thành rồi.


Vương Hàn đưa cho cô ta vài tờ 500.000 rồi lạnh lùng nói với cô ta:«Đây là tiền viện phí. Nếu mà hắn có ch.ết thì làm tiền ma chay luôn!» Rồi định quay đầu chạy tiếp. Nhưng chạy được vài bước thì Hàn quay lại nhìn cô ta làm cô ta sợ thót tim.


Hàn đi đến gần, rút điện thoại ra, mở cái gì đó rồi đưa cho cô ta xem:«Cô có nhìn thấy người con trai này không?» Đúng vậy, Vương Hàn đang cho người con gái kia xem ảnh của Tử Dạ, bên trong bức ảnh cậu đang ngủ rất ngon, trên khóe miệng còn có một độ cong mờ ảo. Còn tại sao Vương Hàn có thì tác giả chịu thôi!


Cô gái kia im lặng nhớ lại. Cô phải nghĩ thật kĩ bởi vì người con trai trước mặt này thật hung tàn, nhưng cũng thật lạnh lùng quyến rũ.


« …Ừm… Có phải người trong hình này mặc quần jean đen, áo phông in hình con cừu lông xù không? Tôi thấy có ai đó vác cậu ta ra không hỏi cửa rồi.»Hình như lúc đi vào cô thấy có một người vác người trong hình này đi ra. Lúc đó cô nghĩ chắc là do cậu ta sợ quá nên ngất đi.


Nhưng mà nhìn cậu ta thật đẹp, đẹp đến mức cô nhìn cũng phải ghen tỵ. Cô còn ghen tỵ vì cậu ta được một người bá đạo như chàng trai trước mặt này quan tâm.
«… Cô chắc chứ? » Vương Hàn chau mày hỏi lại. Nếu là thế thật thì chỉ có một khả năng là Tử Dạ bị bắt cóc rồi thôi.


Cô ta không nói mà gật đầu chắc chắn. Người con trai đẹp như vậy thì làm sao cô quên được.
« ch.ết tiệt! »Vương Hàn nhận được câu trả lời thì nhanh chóng chạy đi. Hắn cần phải nói tin này cho Lạc Thần và Lạc Hy biết.


«Sao rồi? Tìm thấy chưa?» Lạc Thần đứng đợi ở ngoài mãi, vừa nhìn thấy Vương Hàn chạy ra thì vội chạy đến hỏi. Lúc này Lạc Hy cũng từ cửa sau chạy đến.


Vương Hàn không để cho mình có thởi gian nghỉ ngơi, hắn nắm lấy vai Lạc Thần để diều chỉnh tư thế và nói:«Cừa Ngốc bị bắt cóc rồi!»
Cái cảm giác được gọi là sấm đánh giữa trời quang như thế nào, bây giờ Lạc Thần và Lạc Hy đã được cảm nhận thử.


Lạc Thần vội vàng hỏi rõ mọi chuyện, Vương Hàn thì bỏ qua vụ ẩu đá mà kể sự vụ chính.


Nghe Vương Hàn tường thuật lại xong thì Lạc Thần lấy lại bình tính rồi suy nghĩ. Trước tiên là tại sao Tử Dạ lại bị bắt cóc dễ dàng như vậy được? Chắc chắn là đã có người cố tính sắp xếp nhóm người kia chạy va vào bọn họ để Tử Dạ tuột tay Thần ra, nhân cơ hội đó mà đánh thuốc mê Dạ rồi nhờ vào ánh đèn tối tăm trong đó mà mang cậu đi.


Nghĩ đến đây Lạc Thần không khỏi tự trách mình thật ngu ngốc. Lúc đó Thần đã cảm nhận được tay Tử Dạ có chút lạ rồi, vậy mà không quay lại xem xét. Nếu lúc đó Thần quay lại thì có lẽ Tử Dạ đã không bị bắt cóc thế này.


Nhưng mà điều quan trọng hơn là ai đã bắt có Tiểu Dạ? Thần tin là Tử Dạ sẽ không gây thù chuốc oán với ai cả. Vậy chẳng lẽ là người đó có thù với Lạc Thần và Vương Hàn? Có khả năng này lắm. Nhưng mà nếu thế thật thì phải nhanh nhanh cứu Tử Dạ thôi. Nếu không cậu sẽ bị đưa ra làm trò chơi giữa những tên bắt cóc kia và Black mất.


«Trước tiên cứ cho người điều tr.a đi đã, đặc biệt là người con gái đã nắm tay tớ. » Lạc Thần đưa ra ý kiến của mình. Vương Hàn gật đầu đống ý, hắn cũng nghĩ vậy. Bởi vì bây giờ bọn họ chưa biết ai là người đã bắt cóc Tiểu Dạ nên cần phải hành động cẩn thận.


«À, chuyện này đứng để cho người lớn biết. » Lạc Thần chợt nghĩ ra vấn đề đó. Nếu thật sự là do kẻ thù của Black bắt cóc thì nên để Black giải quyết. Với lại đỡ để cha mẹ của Tử Dạ lo lắng.


Vương Hàn và Lạc Hy đều đồng ý. Sau đó cả 3 người đi về với tâm trạng buồn bực lo lắng khác nhau. Nhưng họ đều chung suy nghĩ là phải mau tìm được Tử Dạ.






Truyện liên quan