Chương 32: Lạc Thần
«Canh chừng cẩn thận, đừng để tên đó thoát. ». Vương Hàn ra lệnh cho Lý Minh rồi đi vào bên trong D&N.
Đây không phải một quán bar đẳng cấp như của Black nhưng cũng được coi là sang trọng với 2 tầng rộng rãi thoải mái. Vương Hàn và Lạc Thần chọn một bàn ở góc khuất trên tầng 2 để cho người con gái kia dễ quan sát.
Nhưng thật không may cho cô ta, ngồi đợi gần nửa tiếng rồi mà cô ta vẫn chưa nhìn ra người kia đâu. Vì vậy cô ta sợ hãi, không dám quay đầu mà chỉ dám căng tròn mắt nhìn xuống bên dưới để tìm được người cần tìm.
Cô ta cố tìm được không phải vì cô ta muốn có được số tiền lớn kia mà là cô ta không muốn gia đình chịu khổ theo cô. Cô cũng không muốn phải trở lại cái nơi ‘địa ngục’ kia.
Còn Vương Hàn, ngoài mặt hắn vấn có vẻ cười cười thản nhiên, nhưng hành động gõ gõ mặt bàn thủy tinh kia đã cho thấy hắn đang dần mất kiên nhẫn.
Lạc Thần thì đang nhàn nhã uống rượu mà không biểu hiện gì.
Cuối cùng thì cô ta cũng a một tiếng rồi chỉ vào người phục vụ gần đó. «Cậu ta, cậu ta. Hôm qua cậu ta nói chuyện với người kia khá thân thiết, hình như có quen biết. Mà hắn ta hình như là khách quen của quán này.».
Vương Hàn cuối cùng cũng nghe được câu nói có giá trị. Hắn nhếch môi rồi gọi tên phục vụ đó đến, nhưng cũng chỉ gọi thôi còn nói chuyện thì để cho cô ta nói đi.
«Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là người hôm qua đã nói chuyện với khách quen của quán này. ». Cô hỏi khá vội vàng. Mà sao không vội vàng cho được, liên quan đến tính mạng đấy!
Người phục vụ kia suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:«Một ngày ở đây tiếp đón bao nhiêu khách, với cả khách quen của D&N cũng rất nhiều, tôi không thể nhớ được.»
Cô ta nghe vậy thì càng lo lắng, thấp thỏm sợ hãi hơn. «Chính là, chính là người có vết sẹo ở mắt trái ý, cậu cố nhớ lại xem. ».
Có lẽ vì sợ quá nên cô ta nhớ được chi tiết quan trọng, vì thế mà người phục vụ kia nhớ ra. Cô thấy thấy vậy thì vội hỏi hắn ở đâu.
«Hôm nay Hổ ca không đến, nhưng đàn em của anh ấy có đến, ở trong căn phòng kia. ». Cậu ta chỉ về căn phòng đóng chặt cửa ở góc tầng một.
Vương Hàn nhìn theo rồi cười cười cho cả cô ta và cậu ta đi rồi lại cười cười nói:«Hắn ta mà cũng có chữ ‘ca’ sao!?». Sau đó Hàn hừ lạnh một cái rồi đi xuống căn phòng đó, để cho Lạc Thần ngồi đó.
Không để Lạc Thần đợi lâu, sau một lát, cánh cửa đó bật mở. Sau đó từ trong đó chạy ra rất nhiều người, tất cả bọn họ đều rất sợ hãi và hoảng loạn. Cảnh tượng đó làm mọi người bên ngoài đều tò mò nhìn xem. Không biết trong đó có chuyện gì.
Nhưng cảnh tượng cuối làm mọi người tò mò cùng sợ hãi hơn.
Chính là một người thanh niên bị đánh cho bầm đập, run rẩy bò từ trong phòng đó ra, miệng còn lẩm bẩm:«Cứu…tôi, c… cứu…». Nhưng chưa kịp nói hết câu thì tên đó đã bị lôi ngược vào bên trong.
« Xin lỗi đã làm phiền, mọi người cứ tiếp tục đi. » Vương Hàn ló đầu ra cười cười với mọi người xung quanh rồi khép cánh cửa lại.
Cơ mà anh hai à, làm sao mọi người tiếp tục được cơ chứ? Mọi người đã nhận ra người con trai vừa rồi chính là Vương Hàn – boss của Black rồi.
Mà khoan, nếu có Vương Hàn ở đây thì chắc chắn phải có…
Một cái tên vừa xoẹt qua trong đầu những người ở đây cũng đã khiến họ rùng mình. Họ cầu mong người đó đứng ở đây, nếu không thì…
Nhưng mà thật đáng tiếc là người họ nghĩ chính xác là đang ở đây. Bởi vì cánh cửa vừa được đóng lại kia lần nữa được mở ra. Vương Hàn vẫn xuất hiện theo kiểu thò đầu đó, cưới cười nhìn lên tầng hai nói:«Tớ đã nói gì với cậu chưa nhỉ?»
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Vương Hàn.
!!!!!!!!!!!!!!!
Người bọn họ nghĩ đến thật sự đang ở đây!
Boss thứ hai của Black – Lạc Thần đang ở đây!
Đã thế hôm nay cậu ta còn mặc áo trắng nữa!
Không biết tên nào ngu xuẩn mà đi động vào cậu ta vậy!?
Thiên hạ đồn rằng nếu động vào Vương Hàn thì chỉ có một con đường - ch.ết!
Nhưng giang hồ cũng đồn rằng, động vào Lạc Thần thì chỉ có một con đường – thà ch.ết còn hơn sống!
Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy Lạc Thần khinh khủng như thế nào. Vậy mà hôm nay cả Vương Hàn và Lạc Thần đều đến đây bắt người thế này thì thật không biết tiếp theo sẽ có bao nhiêu người ch.ết nữa.
Cho dù có chút thương tiếc cho đám người đó nhưng bọn không ngu mà xen vào đâu, nếu không chắc bọn họ cũng nằm trong danh sách đó mất.
Còn Lạc Thần, sau khi thấy Vương Hàn cười cười nhìn mình thì đứng dậy, đi về phía căn phòng đó. Thần đi đến đâu thì người ở đó liền tự động tránh xa ra để cho Thần đi.
Khi cánh cửa đó lần nữa khép lại, mọi người cố quên đi nỗi sợ hãi mà tiếp tục high.
Còn về phần căn phòng kia, sau khi đi vào Thần khẽ nhăn mày, quay sang hỏi Vương Hàn:«Cậu đã làm cái gì vậy?». Đối với một người ưa gọn gàng như Lạc Thần thì căn phòng bừu bộn bẩn thỉu này thật ngoài sức tưởng tượng.
« À, tại bọn chúng không chịu nghe lời thôi. ». Vương Hàn gãi gãi đầu cười trừ. Cũng tại hắn phấn khích quá thôi, lâu rồi chưa động tay động chân mà.
Lạc Thần khẽ lắc đầu bất lực với người này. Bình thường Vương Hàn rất lạnh lùng và lười biếng như một con mèo Ba Tư, nhưng mỗi khi đánh đấm hay phải động tay động chân gì đó thì Hàn lại rất sung sức như một con hổ.
Vì hiểu người bạn này của mình nên Lạc Thần cũng không nói gì nữa mà đi đến cạnh người vừa nãy bị Vương Hàn kéo người vào trong, lúc này tên đó đang run lẩy bầy với khuôn mặt máu me be bét.
«Xin chào, anh có thể cho tôi biết đại ca của anh đâu không? ». Lạc Thần lịch sự ngồi xuống, chào hỏi anh ta.
« M…Mày tìm Hổ ca làm gì? » Tên này tuy rất sợ nhưng hắn chỉ sợ Vương Hàn mà thôi chứ hắn không sợ Lạc Thần. Vì hắn thấy Lạc Thần khá ‘hiền’.
« A! » Tên đó vừa nói xong thì liền bị Vương Hàn sút vào bụng một cái đến miệng phải hộc máu.
Vương Hàn lạnh lùng nhìn tên đó đang run rẩy ôm bụng. « Mày nghĩ mày là ai mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với Thần hả? ».
Lạc Thần thì chán nản thở dài rồi quay sang nhìn Vương Hàn bằng ánh mắt cảnh cáo:«Cậu có thể đừng động tay động chân nữa không?»
Vương Hàn thấy ánh mắt đó của Lạc Thần thì ‘tủi thân’ đi đến chiếc ghế salon nằm xuống đó, quay lưng về phía Lạc Thần tỏ vẻ ‘giận dỗi’.
Lạc Thần thấy vậy thì dở khóc dở cười với Vương Hàn, nhưng mà việc quan trọng bây giờ không phải là đi ‘dỗ dành’ Vương Hàn mà là mau chóng tìm ra Tử Dạ.
« Anh cũng thấy rồi đấy, người bạn của tôi không ‘dễ tính như tôi’ chút nào, vậy nên anh hãy mau nói chỗ của đại ca anh cho chúng tôi đi. ». Lạc Thần với chai rượu trên bàn, bật nắp ra và từ từ đổ vào mặt tên kia.
Tên kia, mặt có một vài vết thương nên khi bị rượu đổ vào làm hắn rất đau. Rượu cũng theo sườn mặt mà chảy vào mắt vào mũi làm hắn cay xè và suýt sặc ch.ết. Hắn phải cắn chặt răng để chịu đựng sự sót đến tận óc trên khuôn mặt mình.
Lạc Thần thấy vậy thì mặc kệ, Thần vẫn cứ đổ rượu vào mặt hắn. «Tôi không có thời gian rảnh đâu, nên anh tốt nhất là nói nhanh lên.». Vừa dứt lời thì rượu trong chai cũng hết. Thần đứng dậy, tiện tay thả chai rượi rỗng xuống mà ‘quên’ mất rằng tên kia đang nằm đó.
«A!» Tiếng kêu đầy đau đớn của một con người bị cả chai rượu nặng rơi vào mặt.
Chai rượu nặng ở đây không phải là rượu có nồng độ mạnh mà chính là vỏ chai rất nặng. Chai rượu này không có vỏ mỏng manh dễ vỡ như vỏ chai khác mà là loại vỏ chai cực kỳ rắn chắc, cực kỳ nặng. Nếu chẳng may làm rơi thì cũng chỉ nứt một vết nhỏ thôi. Vậy mà tên kia lại bị cả chai rơi vào mặt, ôi thật là…
Tên đó đau đớn ôm khuôn mặt toàn máu của mình, không nói được câu gì. Hắn tự hỏi hắn đã làm gì sai mà phải chịu hành hạ như thế này cơ chứ!? Chẳng lẽ chỉ vì hắn không chịu nói chỗ ở của Hổ ca thôi sao
Hắn không muốn phải chịu sự đau đớn như thế này nữa. Để hắn đi đánh nhau sứt đầu mẻ trán còn hơn là để ăn chịu sự hành hạ này.
Nhưng chẳng lẽ hắn phải phản bội Hổ ca sao?
Tuy hắn là đàn em của Hổ ca nhưng hắn không ưa tên đó cho lắm, cũng muốn rút khỏi băng rồi. Cơ mà tên kia không cho phép hắn rút ra, tên đó còn lấy người quan trọng nhất của hắn ra để uy hϊế͙p͙ hắn.
ch.ết tiệt! Hắn phải làm gì bây giờ!?
Trong khi tên kia đang vật lộn với vết thương cùng suy nghĩ trong đầu thì Lạc Thần nói:«Có lẽ anh không muốn nói rồi. Vậy tôi phải… ». Nhưng mà Thần chưa nói hết câu thì tên kia đã vội vã lên tiếng:«T…Tôi nói, tôi nói là được đúng không?»
Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi! Đằng nào cũng ch.ết, nói cũng ch.ết mà không nói cũng ch.ết, vậy thì cứ nói ra luôn cho rồi. Tuy không biết sẽ như thế nào nhưng hắn cảm nhận được rằng, nếu hắn không nói cho 2 người này biết thì có lẽ hắn còn ch.ết thảm hơn cả khi hắn nói cho họ biết.
Hắn vẫn còn muốn sống để chăm sóc cho người đó - người quan trọng với hắn.
Mà dù hắn có người quan trọng hay không thì cũng không liên quan đến Lạc Thần và Vương Hàn. 2 người họ chỉ cần biết chỗ của Hổ ca rồi tìm được Tử Dạ là được rồi.
« Ông anh biết điều thế là tốt đấy, nói mau lên nào! ». Vương Hàn hài lòng với biểu hiện của tên này. Nếu mà ‘ngoan ngoãn’ như thế này từ trước thì có tốt không cơ chứ!? Làm Thần cứ phải tốn nước bọt không hà!
Vậy là cuối cùng thì tên kia cũng khai chỗ ở của Hổ ca. Lạc Thần và Vương Hàn biết được chỗ cần đến thì đứng dậy, đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa thì Lạc Thần lạnh lùng nói với ai đó trong góc khuất:«Giết hết!»
Đúng vậy! Phải giết hết! Ai bảo bọn chúng dám làm chậm trễ thời gian đi cứa Tử Dạ cơ chứ!?
* * * * *
Cùng lúc Vương Hàn và Lạc Thần ra khỏi D&N thì ở một căn nhà gỗ 2 tầng cũ kĩ nào đó ở ngoại ô thành phố đang được thắp sáng bằng ánh đèn vàng. Căn phòng đó nằm trơ trọi lẻ loi giữa cánh đồng hoa rộng bát ngát, trên đầu là ánh trăng đã lên cao trên đỉnh bầu trời, từng cơn gió thổi vi vu trên những ngọn cỏ tán lá. Trên nền trời đen với ánh sáng lờ mờ của trăng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài cái bóng lướt quá, chao đảo trên không rồi lại bay đi mất. Thi thoảng cũng có những chấm xanh đỏ nho nhỏ từ may bay hiện lên trên bầu trời đen ngịt. Xa xa vọng lại là tiếng kêu của cú mèo đi săn đêm.
Khung cảnh thật đẹp nhưng cũng thật ghê rợn!
Bên trong căn nhà gỗ, ở một góc trong đó, Tử Dạ đang từ từ tỉnh lại.
Mắt cậu lơ mơ không có tiêu cự mà liếc nhìn xung quanh, có vẻ cậu chưa nhận ra mình đang ở đâu và đang trong tình trạng gì. Một lúc sau cậu mới lờ mờ nhận ra là cậu đang ở một nơi rất xa lạ.
Cậu đang muốn khởi động lại bộ não để nhớ lại xem cậu đã sảy ra chuyện gì nhưng đầu cậu lại đau nhói. À đúng rồi, đầu cậu vẫn đang trong tình trạng ‘trọng thương’ mà.
Định giơ tay lên để xoa xoa đầu cho đỡ đau thì cậu mới phát hiện ra là cậu không cử động được. Cậu đang bị trói cả tay lẫn chân ở trên một cái ghế gỗ cũ kĩ. Xung quanh cũng chả có gì ngoài mấy thùng gỗ. cái ghế và bụi bặm, rác rưởi. Cách cửa đỏ gỉ sét đã được đóng kín. Trên trần nhà thủng vài chỗ, từ bên trong có thể ngắm được sao trên trời. Chắc căn nhà này bị bỏ hoang cũng lâu rồi.
Cậu liếc qua ngôi nhà chả có cái gì quan trọng kia rồi dỏng đôi tai ‘thính’ của mình lên để nghe ngóng xung quanh. Có tiếng gió, tiếng xào xạc của cây, tiếng máy bay bay qua, tiếng kêu của dơi, cú mèo. Có vẻ căn nhà hoang này ở ngoại ô. Nếu không thì ở trong thành thị lấy đâu ra mấy thanh âm đơn giản nhưng giản dị thế này cơ chứ?
Cậu im lặng lắng nghe một chút rồi bỏ qua chúng, cậu thử dãy dụa một chút để xem dây trói như thế nào, ừm… chặt ra phết đấy!
Có lẽ lần này cậu lại phải đợi có người đến cứu rồi. Mệt thật!
Rõ ràng là cậu đang đi chơi thoải mái cũng Lạc Thần, Vương Hàn và Lạc Hy cơ mà. Tự nhiên lại bị bắt đến đây, chán thật!
*Lạch cạch, lạch cạch*
Tử Dạ đang nhàm chán ngồi nhìn xung quang ngôi nhà thì nghe thấy tiếng động. Có người đang mở cửa.
*Kétttttt* Tiếng đẩy cửa nghe thật ghê rợn, tiếng này càng chứng minh thấy căn nhà này thật lâu lâu rồi mới được sử dụng lại.
« Ồ, mày tỉnh rồi à? ». Một người tầm gần 40 tuổi với khuôn mặt bặm trợn cùng với mấy tên khác đẩy cửa đi vào. Nhìn có vẻ như người này là đại ca.
«Ông là ai? ». Tử Dạ chả quan tâm câu hỏi thừa của tên kia mà hỏi luôn đều cậu đang thắc mắc.
Chính vì biểu cảm không chút sợ hãi hay run rẩy vì bị bắt mà chỉ có sự thản nhiên, thờ ơ của Tử Dạ làm cho ông ta kia hứng thú. « Mày không sợ à? ».
« Thứ nhất, tôi việc gì phải sợ ông. Thứ hai, ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. ». Đúng! Cậu không sợ! Một chút cũng không! Mà việc gì cậu phải sợ cơ chứ? Cậu dù gì cũng đã và đang sống trên danh nghĩa thiếu gia của Tử gia hơn hai năm rồi, thế nên bị bắt cóc đối với cậu đã là quen rồi. Với lại, cậu sợ hãi thì làm được gì? Sợ hãi thì bọn chúng sẽ thương hại mà thả cậu đi chắc! Cậu không có ngây thơ vậy đâu.
« Ồ, mày cũng ‘cứng’ gớm nhể? Mày hỏi tao là ai á? Nói mày cũng chả biết đâu nên mày cứ gọi tao là Hổ ca là được rồi. ». Ông ta càng ngày càng thấy hứng thú với thằng nhóc này rồi đấy. Thằng nhóc này rất kiên cường, mạnh mẽ. Không giống bọn công tử bột yếu đuối nhát ch.ết khác.
« Vậy không biết tôi đã gây thù oán gì với Hổ ca mà Hổ ca lại bắt cóc tôi thế này? ». Muốn làm gì thì trước tiên phải biết nguyên nhân vấn đề chứ nhỉ?
« Tao chả có thù oán gì với mày cả, chỉ có người thuê tao có thù oán với mày thôi. ».
« Vậy người thuê ông là ai? ». Cậu nhớ là cậu chả có thù oán gì với ai cơ mà. Cậu là cậu sống tốt lắm nha! Tốt đến mức người ta muốn yêu cậu còn chưa được nữa là thù cậu.
« Cái này thì tao không thể nói cho mày biết được rồi. Mà sao tao phải trả lời mày nhể!? Mau mau ăn cơm rồi ngậm mồm lại đi! ». Vì Tử Dạ là một con tin đặc biệt nên tên này phá lệ ‘nói chuyện’ với cậu nhiều hơn 1 chút.
« Ông trói tôi thế này thì sao tôi ăn được! ».
« Thằng kia, cởi trói cho nó rồi đợi nó ăn xong trói nó vào. ». Hổ ca chỉ một tên trong những tên đàn em rồi đi ra ngoài.
Tên kia đến cởi trói cho Dạ rồi đưa cho cậu hộp cơm. Ờ, tuy không ngon cho lắm nhưng còn đỡ hơn chúng không cho cậu ăn cái gì.
« Anh này, anh có thể cho tôi biết là người thuê bọn anh có yêu cầu gì không? ». Sau khi ăn xong, Tử Dạ liền bị trói lại như cũ. Lúc tên kia chuẩn bị đi ra ngoài thì Tử Dạ cất tiếng hỏi. Cậu thắc mắc điều này lâu lắm rồi.
« Mày hỏi làm gì? ». Tên kia đứng lại, quay đầu hỏi Tử Dạ. Tử Dạ thấy vậy thì nhún vai. « Chả có gì, anh không nói thì thôi. ». Đối với cậu thì biết hay không cũng không quan trọng. Cậu biết chắc chắn là yêu cầu này cũng giống những yêu cầu trước là phải mang abc tiền đến địa điểm xyz để chuộc cậu về. Cậu quen quá rồi mà!
« Hừ! Bọn ta được yêu cầu là phải chăm sóc mày thật tốt để đợi cho hai thằng anh ca sĩ của mày mang tiền đến chuộc. ». Đáng lẽ tên này không định trả lời đâu nhưng mà thấy cậu cũng ‘ngoan ngoan’ nên trả lời. Trả lời xong thì hắn đi ra, khóa trái cửa lại.
Mà Tử Dạ lúc này thì đang bị trấn động toàn thân. Tên kia vừa nói gì cơ? Hắn nói nhảm hay là do cậu không nghe kỹ vậy? Có phải tên đó nói ‘đợi cho hai thằng anh ca sĩ của mày mang tiền đến chuộc’ không? Chắc chắn cậu không nghe nhầm! Nhưng mà ‘Hai thằng anh ca sĩ’ của Dạ ngoài Black thì còn ai ở đây nữa?
Vậy vụ bắt cóc lần này không phải do kẻ thù của ba bắt cóc cậu để trả thù, cũng không phải do bọn bắt cóc tống tiền ư?
Nếu như vậy thì vụ này là nhằm vào Black ư?
Lúc này cảm xúc trong Tử Dạ rất lẫn lộn.
Cậu thắc mắc tại sao lại nhằm vào Black cơ chứ? Hai người họ sao lại có kẻ thù oán đến mức bắt cóc cậu làm con tin được cơ chứ?
Chẳng lẽ là do đối thủ của 2 người họ làm?
Cũng có thể lắm!
Nhưng mà… Tại sao lại bắt cậu cơ chứ? Người muốn bắt cóc cậu nghĩ bắt cậu thì Black sẽ đến đây ư?
Cậu buồn vì cậu không nghĩ vậy đâu. Mà có nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đâu. Cậu tự thấy cậu chưa là gì đặc biệt với Black đến mức họ phải tìm đến đây cả. Vậy nên cậu có chút thấy người thuê bọn bắt cóc này thật ngu suẩn. Cậu mới quen Black được hơn 2 tuần thôi mà, vì thế cậu đâu có quan trọng với Black như người đó nghĩ!
Cơ mà cơ mà cậu cũng sẽ thật vui nếu Black đến thì cậu sẽ rất vui nha! Được thần tượng của mình quan tâm thì ai mà chẳng sướng!
…Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa.
Cậu cũng mong Black đừng đến đây. Đừng vì bất cứ một lý do gì mà đến đây.
Cậu có thể vì Black mà bị bắt đến đây cũng được. Nhưng mà cậu không muốn Black vì cậu mà đến đây. Rất nguy hiểm! Cậu không muốn chút nào.
Vì vậy Lạc Thần, Vương Hàn! Mong hai người đừng đến đây. Mong hai người đừng vì cậu mà mạo hiểm.