Chương 38: Ngủ

Không đợi cho 2 người kia có phản ứng lại, Vương Hàn bước lên phía trước. Con nhỏ kia thấy vậy thì nhếch môi. “Sao hả? Chọn được rồi à? Vậy thì xin mời!”. Không hiểu sao cô ta lại thấy mừng khi người bước lên không phải là Lạc Thần. Có lẽ vì cô ta vẫn thần tượng Lạc Thần hoặc có lẽ cô ta vẫn nhớ cái đập đầu của Vương Hàn.


Vương Hàn không vì mình sắp ‘ch.ết’ mà hoảng sợ, hắn vẫn thong dong bước đến, thản nhiên cúi đầu nhìn cái vực - nơi mà mình sắp ‘hạ cánh’. Hắn còn không tiếc lời khen. “Sâu phết nhở.”.


Còn con nhỏ kia nhìn thấy như vậy thì cô ta sướng lắm, cô sắp trả thù được cho gia đình và khuôn mặt của cô ta rồi. Cuối cùng sau bao nhiêu công sức và số tiền quỹ đen của cô ta thì cô ta cũng giết được kẻ đã hại gia đình mình rồi.


Nhưng có lẽ vì cô ta vui mừng quá sớm nên mất cảnh giác với Lạc Thần vẫn đang đứng ở phía sau.Thế nên trong khi đang vui mừng vì nghĩ rằng mục đích của mình đã thành công thì Lạc Thần đã đi đến kéo Tử Dạ lại rồi đẩy cô ta ra.


Chỗ cô ta đứng rất gần lan can mà như đã biết thì lan can đó mục nát gần hết rồi. Và như những gì đã dự liệu, cô ta ngã vào lan can đó và rơi ra ngoài cùng những mảnh gỗ vụn.Nhưng cô ta đâu có để yên, bao nhiêu công sức của cô ta cơ mà.Cô ta cố sức với lên và nắm lấy tay Tử Dạ lúc đó vẫn chưa thu về. Vừa kéo cô ta vừa nghiến răng nói:“Dù có ch.ết tao cũng phải lôi mày ch.ết cùng!”.


Tử Dạ còn chưa có phản ứng gì khi được Lạc Thần kéo vào lòng thì làm sao có phản ứng khi bị cô ta kéo xuống. Thế nên Tử Dạ cũng bị cô ta kéo theo. Và điều đó cũng đồng nghĩa Lạc Thần đang ôm Tử Dạ cũng bị kéo theo mà chưa kịp phản ứng gì. Mà dù Thần có phản ứng được đi chăng nữa thì cũng không làm gì được vì dù gì Thần cũng chỉ là con người, mà con người làm sao có thể kéo được 2 con người đang bị ‘hấp dẫn’ bởi lực hút của Trái Đất cơ chứ.


available on google playdownload on app store


“Thần! Dạ!”. Và người có kịp thời gian để phản ứng lại chỉ có mỗi Vương Hàn. Hắn nhìn thấy mấy người kia ‘rủ nhau’ rơi xuống vực thì lại lần nữa hắn hoảng sợ chạy đến. Thật may hắn kịp lúc nắm được một cánh tay của Lạc Thần.Vì vậy mà ở một căn nhà gỗ ở sát vách vực sâu có 3 người đang ‘đu theo gió’ và có một người đang nằm trên sàn dùng một tay không bị thương của mình để cố giữ họ lại.


Mà Vương Hàn hắn cũng là người nên không thể dùng một tay giữ cả 3 người được. Hắn liền lớn tiếng gọi:“Lý Minh!”.


Chưa đầy một giây sau Lý Minh cùng những người khác chạy lên. Nhìn thấy cảnh đó thì họ giật thót tim. Họ vội vội vàng vàng đến giúp Vương Hàn kéo 3 người kia lên.Vì có nhiều người hợp lực nên chẳng mấy chốc mà 3 người kia được kéo lên. Lạc Thần vội vàng ôm lấy Tử Dạ, còn con nhỏ kia thì không biết ơn vì được cứu thoát mà lại nổi điên la hét loạn lên. Thế là cô ta bị 1 người đánh bất tỉnh luôn.


“Anh… em buồn ngủ lắm…”. Tử Dạ yếu ớt, mơ hồ kéo áo Lạc Thần. Cậu thấy buồn ngủ lắm. Đêm qua cậu ngủ chẳng được bao nhiêu nên cậu muốn được ngủ tiếp. Mà dù cậu không muốn ngủ thì hai khóe mắt cậu cũng cứ sụp xuống, muốn căng mắt lên cũng không được. Giống như ở đó treo hai quả tạ vậy.


“Dạ! Đừng ngủ! Xin em đấy! Đừng ngủ lúc này!”. Lạc Thần thấy Tử Dạ nói buồn ngủ thì hoảng sợ. Chả phải trong phim với ngôn tình thường có những tình huống ‘cẩu huyết’ như vậy sao. Khi nữ chính nói buồn ngủ, nam chính sẽ ôm nữ chính vào lòng và nói:“Em cứ ngủ đi, mọi chuyện có anh rồi.”. Rồi nữ chính sẽ an lòng mà say giấc, say giấc đến mức mãi mãi không tỉnh giấc.


Lạc Thần tất nhiên sẽ không ‘ngu ngốc’ giống nam chính đó rồi, mà Tử Dạ cũng không phải nữ chính nên cái tình huống ‘cẩu huyết’ đó không được phép xuất hiện. Tuyệt đối không!


Cơ mà Tử Dạ thật sự buồn ngủ lắm rồi. Cậu thật sự rất buồn ngủ. Vì vậy trước khi hai mí mắt sụp xuống cậu đã hứa đợi lúc tỉnh dậy sẽ xin lỗi Lạc Thần vì đã không nghe lời.Nhưng mà có lẽ Tử Dạ không biết lần ‘ngủ’ này của cậu kéo dài rất lâu.


“Dạ! Dạ! Tỉnh lại đi Dạ!”. Lạc Thần nhìn mắt Tử Dạ dần dần khép lại thì hoảng sợ. Thần vội bế Tử Dạ lên và chạy đi.
Vương Hàn đang định ôm vết thương trên tay chạy theo thì bỗng nhớ ra một việc. Hắn quay lại lạnh lùng nhìn con nhỏ đang bất tỉnh kia, hung tàn nói:“Đừng để cho nó ch.ết!”.


Cô ta có lẽ trong lúc bị ‘treo lơ lửng’ trên vách đá thì thật mong được sống nhưng mà có lẽ cô ta không biết đối với nhiều người, nhất là những người đã từng được ‘hưởng thụ’ sự ‘ưu đãi’ của Black thì họ thà ch.ết còn hơn sống.






Truyện liên quan