Chương 57: Vụ án bí ẩn
- tuần sau-
“Vụ án bí ẩn của giám đốc nhà hàng 5 sao.
Ngày x vừa qua đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn làm xôn xao dư luận trong suốt hai tuần qua. Khu vực bị cháy là một nhà hàng 5 sao lớn có tiếng của thành phố.
Theo lời kể của nhà dân xung quanh, đang nửa đêm thì họ nghe thấy một tiếng nổ rất lớn rồi sau đó bầu trời sáng rực lên. Họ vội chạy ra ngoài thì đã thấy nhà hàng năm sao vốn đóng cửa từ mấy tiếng trước đã bị chìm trong biển lửa. Lửa cháy rất lớn. Lan sang cả những ngôi nhà bên cạnh. Cháy mất cả mấy đường dây điện quan trọng của thành phố. Ngọn lửa lớn đó như muốn chuốt chửng cả nhà hàng đó vào biển lửa dữ dội. Lửa lớn đến mức phía bên an ninh đã điều hơn 5 xe cứu hỏa đến mà vẫn không thể dập tắt lửa ngay lập tức được. Mãi cho gần 1h sau lửa mới được dập tắt nhưng nhà hàng đó đã là một đống tro tàn.
Còn về nguyên nhân vụ cháy thì vẫn đang trong giai đoạn điều tra. Nếu có thông tin gì thêm sẽ thông báo sau.
Nhưng có nhiều người nói vụ cháy đó là do chập điện. Có người nói do đầu bếp quên chưa tắt bếp. Cũng có người nói cháy do bị rò rỉ khí gas.
Nhưng cũng có người nói cháy lớn thế này là bọn trẻ vô gia cư nghịch ngợm. Cũng có người nói là do có người cố tình đốt. Cũng có người nói là do bọn xã hội đen của nhà hàng thù địch thuê đến đốt……
Còn vô vàn lý do trên trời dưới biển mà người dân đồn thổi mà không ai biết được đâu mới là lý do chính.
Nhưng vụ hỏa hoạn đó mới chỉ là bước dạo đầu cho những vụ án bí ẩn khác sau này. Và những vụ án đó còn kinh khủng hơn vụ cháy nhà hàng này nhiều.
Đầu tiên là ngôi nhà của chủ nhà hàng năm sao đó, cũng trong đêm đó liền bị đập phá nghiêm trọng.
Cũng từ lời kể của người dân xung quanh là nửa đêm họ nghe thấy tiếng ồn ào cái vã, còn có tiếng đập phá gì gì đó. Do bản tính tò mò vốn có của con người nên họ kéo nhau là xem. Nhưng khi nhìn thấy những người bên trong căn nhà đó đều rất hung tợn, còn cầm cả gậy gộc các kiểu nên không dám tiến lại gần. Và thế là họ cứ đứng đó chứng kiến căn nhà bị đập phá mà không thèm chạy tới ngăn cản hay gọi điện báo chính quyền. Và họ cũng mặc kệ tiếng khóc lóc van xin giúp đỡ của những người trong nhà.
Sau khi những đồ đạc trong căn nhà bị đập nát hết thì nhóm người kia rời đi. Không lâu sau đôi vợ chồng sống trong căn nhà đó cũng cất bước rời đi.
Không ai biết họ đã đi đâu về đâu.
Mà có lẽ cũng chả có ai quan tâm.
Tiếp theo đó là có người nói người con gái út của gia đình đó vì chơi bời lêu lổng, ra ngoài chơi vào ban đêm mà bị một nhóm người bắt cóc, lôi vào nhà vệ sinh công cộng, hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể. Sau khi bị cưỡng hϊế͙p͙ xong, cô ta còn bị nhóm người đó rạch nát mặt và cắt đứt gân. Vì quá tủi nhục và đau khổ nên cô ta đã nhảy sông tự tử.
Nhưng đó chỉ là do có người kể lại, không ai biết đó có thật là sự thật không.
Tiếp đó là người chị cả phải bỏ du học ở Pháp mà chạy về nhà. Nhưng người ta chỉ thấy bóng dáng của chị ta được vài ngày, sau đó thì biệt vô âm tín.
Có người nói chị ta vì quá đau khổ mà tự tử. Cũng có người nói chị ta vì gia đình đã không còn mà leo lên giường với một đại gia để hưởng vinh hoa phú quý. Cũng có người nói…Rất nhiều những lời nói, lời đồn khác nhau. Nhưng cuối cùng đó vẫn chỉ là lời đồn, không hề có chứng cứ.
Rồi sau đó, có người nhìn thấy 2 vợ chồng chủ nhà hàng nắm tay nhau lên ôtô ra sân bay. Có lẽ vì nơi này quá đau buồn nên họ phải bỏ ra nước ngoài để sinh sống nốt quãng dường còn lại.
Nhưng thật không may là chiếc xe đó, trên đường đến sân bay thì bị đứt phanh, xe mất kiểm soát, đâm vỡ hành lang an toàn, rơi xuống sông.
Nhưng điều mà làm mọi người tò mò nhất cũng sợ hãi nhất chính là không hề có ai tìm ra được nguyên nhân dẫn đến những vụ án bí ẩn đó. Bên phía công an đã cho rất nhiều người tìm kiếm thông tin cũng như điều tr.a các vụ án này nhưng rất kỳ lạ là không ai có thể tìm ra chút manh mối nào. Dù chỉ là chút manh mối nhỏ như cái kim cũng không tìm được.
Có người có người quen ở trong ngành nói rằng bên phía công an đang rất đau đầu vì mấy vụ án này. Bởi vì rõ ràng những manh mối như đang ở ngay trước mắt nhưng khi muốn vươn tay ra túm lấy thì lại như không hề có gì, trống trơn, vô hình.
Nhưng dù không tìm được chút thông tin hay manh mối gì nhưng bên phía cảnh sát đã hứa nhất định sẽ tìm ra hung thủ của những vụ án trên để trả lại công bằng cho những người đã mất.
Những tin tức mới nhất về vụ án sẽ được chúng tôi thông báo đến quý vị một cách sớm nhất.”
-Cạch- Tử Dạ sau khi đọc xong thông tin HOT trên Ipad của mình thỉ lia nó lên bàn, uể oải dựa vào người Lạc Thần ngồi ở bên cạnh.
Lạc Thần thấy Dạ dựa vào người mình thì hơi cứng người lại vì giật mình nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Nhưng Thần nghĩ có lẻ phải tập làm quen thôi bởi vì từ sau khi được cứu về Tử Dạ gần như luôn dính với Lạc Thần và Vương Hàn vậy. Ba người chẳng khác nào hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, trừ những lúc không thể cạnh nhau thì họ mới tách riêng ra thôi. Nhưng kỳ lạ nhất chính là khi đi cùng Lạc Thần và Vương Hàn, Dạ lúc nào cùng đi sau 1, bước.
Lúc đầu 2 người họ cũng thấy lạ, Thần cũng có hỏi tại sao Dạ lại đi chậm hơn so với mình. Lúc đó Dạ đã cười nói rằng cậu sợ khi nào đó, khi quay đầu lại sẽ không thấy họ đâu, rồi khi không để ý thì họ sẽ vì cậu mà làm chuyện gì đó mà cậu không muốn. Giống như lần Thần uống thuốc độc vậy, cậu sợ lắm.
Lúc đó, tuy cậu cười nhưng cả Thần và Hàn đều thấy được sự sợ hãi ở trong mắt cậu. Xong rồi thỉnh thoảng, khi ở một mình, cậu thường hay run rẩy, mắt dáo dác nhìn xung quanh như cậu đang sợ hãi đối với một thứ vô hình nào đó. Miệng cậu thì lẩm bẩm nói:“Hai anh đừng làm vậy.”
Khi chứng kiến cảnh đó, họ rất đau lòng. Rồi sau đó họ gọi một bác sĩ tâm lý đến và kể chuyện của Dạ cho ông nghe để ông khám cho Tử Dạ. Rất may là Tử Dạ chấp nhận để bác sĩ khám cho mình.
Và bác sĩ nói rằng cậu bị như vậy là vì khi bị nhốt một mình cậu đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn làm ảnh hưởng đến tâm lý sau này. Đó chính là nguyên nhân làm cậu luôn sợ hãi khi phải ở một mình hoặc có thể nói là ám ảnh không gian.
Cơ mà bác sĩ có nói cũng không cần phải quá lo lắng bởi vì triệu chứng này sẽ không kéo dài. Nếu mà không để cho cậu phải ở một mình hoặc không cho cậu cảm giác là cậu đang ở một mình thì cậu sẽ nhanh chóng hồi phục.
Và thật may là sau hai tuần cậu đã gần như bình phục hoàn toàn, không còn sợ hãi như trước nữa, cũng đã có thể đi một mình rồi. Nhưng cậu vẫn rất ‘dính’ người.
Nhưng cũng chẳng sao! Bởi vì như thế thì Lạc Thần với Vương Hàn có thể để ý đến cậu nhiều hơn, không để cậu phải chịu nhiều cực khổ nữa.
“Là anh làm phải không?”. Tử Dạ không có ý định điều chỉnh lại tư thế ngang với rắn nước của mình mà lười biếng dựa vào người Lạc Thần hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhưng Lạc Thần biết cậu đang hỏi mình cái gì. “Ừ.”. Cậu đang hỏi về bài báo cậu vừa đọc được trên mạng kia. Thần không có ý định giấu cậu, nếu cậu đã biết thì cứ cho cậu biết thôi.
“Ồ, không ngờ Black lại có thể làm được mấy vụ động trời như vậy.”. Tử Dạ cũng không ngạc nhiên cho lắm. Cậu biết với thực lực của Black thì mấy vụ như này đối với họ quá bình thường.
Mà cũng nói luôn là cậu không có ý định ngăn cản họ đâu. Bởi vì họ làm vậy là vì cậu mà, cậu sung sướng còn không kịp nữa là. Với lại đây là quyết định của Lạc Thần và Vương Hàn, vì thế cho dù họ làm vì cậu hay không thì cậu cũng không có quyền phản đối. Người đứng đầu Black là họ chứ đâu phải cậu.
“Còn nhiều điều em chưa biết về Black lắm.”. Đúng như Tử Dạ nghĩ, những gì cậu đọc trên báo vẫn còn bình thường chán. Sự thật đằng sau nó còn kinh khủng hơn nhiều.
Trước, nói về vụ hỏa hoạn và vụ đập phá lúc nửa đêm kia thì trên báo nói đúng. Cái nhà hàng đó và vợ chồng ông chủ kia không liên quan đến chuyện của con gái họ nên họ ‘chỉ cần’ chịu như thế thôi.
Còn về vụ người con gái út, đúng là cô ta bị hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể thật đấy, nhưng không phải vì đi chơi đêm mà là khi bị bắt về H&H Thần đã ra lệnh cho đàn em muốn xử cô ta như nào thì làm, miễn là để tr.a tấn cô ta là được rồi, thế nên chắc những người đó đã quyết định làm như vậy. Cô ta cũng không phải là nhảy sông tự tử mà là ch.ết trên giường ngủ ở căn nhà ổ chuột của cô ta.
Rồi cả người chị cả nữa. Đúng là chị ta đã leo lên giường của một đại gia đấy nhưng không phải chị ta biệt vô âm tín từ đó mà là chị ta ch.ết không toàn thây từ đó.
Cuối cùng là vụ tai nạn ‘bất ngờ’ kia. Không phải do đứt phanh đâu. Mà chính là do Vương Hàn cho người sắp xếp từ trước rồi. Người tài xế lái xe đó cũng chính là người của Black. Anh ta đã cố tình cắt dứt dây phanh rồi nhảy ra ngoài trước khi xe rơi xuống sông. Và tất nhiên là sẽ không có ai nhìn thấy anh ta nhảy ra lúc nào rồi.
Nhưng mà những điều đó, Thần với Hàn không cho cảnh sát và nhóm phóng viên, chó săn kia biết thì cho họ thêm mấy đời nữa cũng không điều tr.a ra được đâu.